Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 30: Quả đào gây ra họa? Ở nhà chờ anh! Già rồi tôi cũng phụ trách

Giang Nguyện dù sao cũng không phải là nam chính, các phân cảnh trong "Hồ sâu" quay xong rất nhanh, những cảnh quay trong "Hiệp chi đại giả" bên kia cũng được hoàn thành, rảnh rỗi liền bắt đầu đi giải quyết đống rắc rối mà cậu ôm vào người.

"Cậu xác định như vậy sẽ được chứ?" Tùy Minh Nguyệt hơi lo lắng.

Giang Nguyện cười cười, chẳng qua là thăm dò cảm xúc của La Lệ thôi, không phải cậu không có biện pháp nào khác, mà một là vì có scandal lúc trước của Khương Kỳ, cậu muốn khuấy trộn vụ này thêm chút nữa, hai là dời đi một phần hỏa lực, lỡ như La Lệ ghen tuông quá mức, chĩa lửa đạn về phía anh trai thì làm sao bây giờ? Lôi kéo Tùy Minh Nguyệt cũng chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở người đàn ông kia, nếu như giấm tràn ra thật, thì chuyện này cuối cùng cũng vẫn là chuyện của hai người họ, đừng gây tai họa cho cá trong chậu.

"Hôm nay cậu ăn mặc trưởng thành đĩnh đạc thật đấy, tôi thấy hơi không quen." Tùy Minh Nguyệt cố gắng hít thở sâu để gạt đi tâm tình lo lắng hồi hộp.

"Tôi tốt xấu gì cũng là diễn viên mà." Giang Nguyện búng tay gọi nhân viên phục vụ, "Cho cô gái xinh đẹp này một ly chocolate nóng."

Tùy Minh Nguyệt ngạc nhiên, "Tôi định uống cà phê mà."

Giang Nguyện mỉm cười ôn hòa, "Uống cà phê không tốt cho sức khỏe." Đột nhiên đứng dậy chạm nhẹ vào khuyên tai của cô, "Giữ lấy."

"Cảm ơn." Tùy Minh Nguyệt lúng túng nói lời cảm ơn.

Giang Nguyện viết một hàng chữ lên tờ giấy trắng vuông vắn trên bàn đưa cho cô xem, "Có muốn trải nghiệm cảm giác của nhân vật nữ chính không?"

Thông minh như Tùy Minh Nguyệt lập tức biết ngay Giang Nguyện nhất định là đã nhìn thấy La Lệ.

Giang Nguyện cười híp mắt rút về mảnh giấy trắng, ngón tay tung bay, gấp thành một con thỏ trắng, "Thích không?"

Tùy Minh Nguyệt mỉm cười, "Sao cậu biết tôi tuổi thỏ*?"

*Năm mão ở Việt Nam là năm con mèo, nhưng ở Trung Quốc là năm con thỏ

Giang Nguyện nghĩ thầm, hồ sơ cá nhân của chị vẫn được đặt ngay ngắn trong máy tính của tôi kia kìa.

"Chị thích là được rồi."

Chocolate mau chóng được bưng lên, Giang Nguyện thay cô rót một ly, còn thả một cục marshmallow lên trên chocolate nóng, "Thử đi?"

"Thế này thì tôi sẽ tăng cân mất."

"Mũm mĩm một chút cũng tốt, tôi thích mũm mĩm..."

"Khụ." Một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh bàn bọn họ.

"Chú?!" Tùy Minh Nguyệt cũng thực mừng rỡ, thật ra sau lần cha cô đề cập tới chuyện kết hôn của cô ở trên bàn ăn ngay trước mặt La Lệ, cô cũng chưa từng gặp hắn lần nào.

Nghiêm túc mà nói La Lệ là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, không giống với vẻ đẹp trai tràn đầy sức sống ở độ tuổi đôi mươi, mà là loại hình điềm tĩnh, trầm ổn và nho nhã, tính cách có vẻ không hiền hoà lắm, ít nhất là lúc này đây sắc mặt của hắn không hề tốt chút nào.

"Sao đến đây mà không nói với chú một tiếng?" La Lệ rất tự nhiên tự giác ngồi xuống cạnh Tùy Minh Nguyệt.

Người mình yêu đã lâu không gặp ngồi ngay bên cạnh mình, cô còn cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể hắn, tim Tùy Minh Nguyệt đập hơi nhanh, theo phản ứng dây chuyền mà hai má ửng hồng một mảnh, "Bạn cháu đưa cháu đến đây, tới nơi cháu mới phát hiện là ở ngay dưới công ty của chú, sợ quấy rầy công việc của chú." Càng nói tiếp, vẻ mặt cũng thêm phần u buồn, dù sao thì từ sau lần đó cô có hẹn hắn mười lần thì đến tám, chín lần hắn sẽ nói với cô mình công việc bận rộn, có lẽ là bận quá, không có thời gian.

Giang Nguyện tiếp nhận câu chuyện của cô, "Chú La, chào chú, cháu là bạn của Minh Nguyệt, cháu tên là Giang Nguyện."

Đôi mắt La Lệ thâm trầm nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Hôm nay Giang Nguyện mặc một bộ âu phục đơn giản, áo sơ mi hồng nhạt, trái với La Lệ, Giang Nguyện chính là loại hình đẹp trai tràn đầy sức sống, nhưng trong sự hoạt bát ấy vẫn có phần tự tin và trầm ổn.

Tùy Minh Nguyệt kéo ống tay áo của La Lệ, ý tứ nhắc khéo đừng nhìn chằm chằm bạn cô như thế, nào ngờ ánh mắt La Lệ lại tối đi mấy phần.

"Chú có muốn uống gì đó không ạ?" Giang Nguyện nhiệt tình bắt chuyện với hắn.

La Lệ cưỡng chế đè nén lửa giận, một bàn tay Tùy Minh Nguyệt không nhìn thấy đã siết lại thành nắm đấm, ngữ khí thực bằng phẳng, "Đừng nhận người thân lung tung." Hắn cảm thấy xưng hô mà trước đây vẫn có thể làm mình giữ bình tĩnh tỉnh táo có vẻ đã trở nên cực kỳ chói tai, giống như bỏ thêm củi khô vào đống lửa vậy.

Giang Nguyện chớp chớp mắt ngạc nhiên, "Chú La, chú hiểu lầm rồi, cháu chỉ bày tỏ sự tôn trọng thôi. Cháu và Minh Nguyệt chỉ là bạn bè."

La Lệ nhận ra mình vừa thất thố, hắn nhận ra, Tùy Minh Nguyệt tất nhiên cũng có thể nhận ra, đáy mắt chợt nhạt bớt đôi phần, có một cảm giác như khổ tận cam lai, hóa ra người này thực sự quan tâm tới mình, mà không phải là mình nhất sương tình nguyện*.

*Nhất sương tình nguyện: Nguyện vọng, mong muốn từ một phía

La Lệ híp mắt suy nghĩ cách dùng từ của cậu, cảm thấy chàng trai trẻ này miệng lưỡi trơn tru vừa nhìn đã thấy không xứng để giao phó. Theo đuổi thì theo đuổi đi, cái gì mà chỉ là bạn bè? Ngay cả theo đuổi cũng không dám nói ra khỏi miệng, chẳng lẽ cậu ta muốn tiến thêm một bước sao?

"Minh Nguyệt, cháu đi ăn tối cùng chú." Không thương lượng hay chừa đường lui, lần đầu tiên La Lệ dùng giọng điệu như thế nói chuyện với người mà hắn đặt ở đầu quả tim.

Tùy Minh Nguyệt khó xử liếc mắt nhìn Giang Nguyện.

Đúng như dự đoán sắc mặt La Lệ càng thêm khó coi.

"Cháu chờ thêm một lúc nữa, cháu tiễn bạn cháu trước đã."

La Lệ liếc nhìn Giang Nguyện với ánh mắt cảnh cáo, Giang Nguyện cười cười, ngầm có ý muốn cười trên sự đau khổ của người khác mà xem kịch vui, "Chú La đi thong thả."

Chờ hắn đi rồi, Giang Nguyện lôi ra một túi văn kiện đưa cho Tùy Minh Nguyệt, "Thứ chị muốn."

"Đây là..." Tùy Minh Nguyệt đầu óc mơ hồ.

"Năm đó hắn du học ở Mỹ, tôi nhờ người điều tra một chút, trong quãng thời gian đi du học hắn căn bản không hề có bạn gái, càng không thể có cái người gọi là vợ chưa cưới được."

Tùy Minh Nguyệt khịt khịt mũi, viền mắt đỏ hết lên, chân tâm thật lòng nói lời cảm ơn với cậu: "Tiểu Nguyện, cám ơn cậu."

"Thực ra tôi khuyên chị nên kích thích hắn một chút một lần nữa." Giang Nguyện tự thấy bản thân không có lực công kích lớn như vậy.

Tùy Minh Nguyệt mắt đỏ ửng lắc đầu, "Không cần."

"Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Tôi... Tôi không nỡ." Tùy Minh Nguyệt nhận tờ giấy ăn Giang Nguyện đưa tới, nín khóc mỉm cười nói: "Thật ra chú ấy là một người cực kỳ bình tĩnh và có lòng tự trọng cao, nhiều năm qua, tôi thực sự rất hiếm khi thấy chú ấy thất thố." Vì vậy nên thấy đau lòng, cho dù biết rằng tốt nhất là nên để Giang Nguyện bức người ấy đến giới hạn, nhưng cô không nỡ.

"Tôi sẽ coi như là chị đang khen tôi diễn xuất tốt nhé."

"Đương nhiên, cậu là một diễn viên giỏi đấy." Tùy Minh Nguyệt cười nói: "Đến tôi cũng tưởng là thật."

Hai người trêu đùa vài câu, Giang Nguyện mới nói: "Tôi không khuyên chị điều gì, nhưng chuyện này của chị không phải là chuyện nhỏ, mọi việc đừng kích động, cho dù ban đầu cha chị không đồng ý với nguyện vọng của chị chắc hẳn cũng là vì muốn tốt cho chị thôi, nếu như chị và chú ấy có thể thành đôi, sau này có bàn bạc chuyện gì, lúc đó nhớ cho tôi một chén rượu mai mối là được."

"Không thể thiếu cậu đâu, nếu như có thể thành công tôi sẽ cho cậu một bao lì xì đỏ thẫm thật to. Hơn nữa, cậu yên tâm, tôi sẽ không đụng tới Khương Kỳ nữa đâu." Tùy Minh Nguyệt biết Giang Nguyện để ý chuyện gì, "Cho phép tôi hỏi một chút, Khương Kỳ và người anh ta thích..."

Giang Nguyện mở to hai mắt.

"Sao cậu nhìn tôi như thế?" Tùy Minh Nguyệt tò mò nói: "Anh cậu yêu chiều cậu như vậy, cậu không biết sao? Ban đầu tôi chọn hợp tác với anh ta, bản thân cũng từng trò chuyện một chút, anh ta có một người "mong mà không được", mà tôi cũng có một người như vậy."

Khéo miệng Giang Nguyện kéo lên, nghĩ đến anh trai hồ ly của cậu bỗng dưng thấy mềm lòng.

Muốn nhìn thấy anh ấy quá.

Lúc mình đang nhớ tới người, hóa ra người cũng luôn nhớ tới mình.

Tùy Minh Nguyệt vẫy vẫy tay trước mắt cậu, cậu mới phục hồi lại tinh thần, mơ hồ nói: "Gần đạt được ước nguyện rồi."

"Bảo sao anh ta gấp gáp thế."

Giang Nguyện mỉm cười, không nói thực ra người sốt ruột là mình, ba Tùy Minh Nguyệt có thể sẽ giận chó đánh mèo trút bực bội lên Khương Kỳ chỉ là một trong những lý do, cũng không phải lý do lớn nhất, nói thật ra, có một đối tượng tạo scandal không phiền phức cũng rất tốt, ít nhất sẽ không để cho người khác đưa ánh mắt nhìn tới bọn họ. Hàn Tử Phong sau khi biết quan hệ anh em của bọn họ, cũng đã nói với cậu, người ngoài cho rằng bọn họ có quan hệ kim chủ với tình nhân. Mặc dù chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng họ cũng không thể vì có ống kính camera mà cố gắng thay đổi phương thức sống chung giữa hai người.

Thực ra cũng chẳng vì lý do gì cả, chỉ là cậu không vui, cậu không vui khi tên của Khương Kỳ viết cùng với đám nam nam nữ nữ loạn thất bát tao trên mấy tin tức lá cải, nếu thật sự muốn viết scandal thì tên của anh cậu cũng chỉ được viết cùng tên cậu thôi.

Tùy Minh Nguyệt nói lời từ biệt sau một hồi oanh tạc từ La Lệ, bên ngoài trời đổ cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, Giang Nguyện như mèo trộm được cá, cắn môi cố gắng để mình không cười ra tiếng.

- - "Anh à, phần thưởng anh tặng cho em lúc nào mới tới vậy?"

- - "Tối em ngủ không ngon, anh đồng ý tặng em một con thú bông anh trai hồ ly thật to rồi nha."

Giang Nguyện suy nghĩ một chút rồi lấy một mảnh giấy màu hồng nhạt, vẽ lên một hình trái tim, lần đầu tiên quang minh chính đại mà chụp lại.

- - "Em lấy cái này đổi với anh được không? [hình ảnh] "

...

Tiếng chuông báo có tin nhắn mà Khương Kỳ cài riêng cho Giang Nguyện vang lên, sau khi thấy tin nhắn, vẻ mặt lúc bàn việc kinh doanh vừa rồi trở nên nhu hòa hơn.

Mở ảnh ra xem, càng không che giấu được ý vui.

Tề Ngụy ngồi đối diện với anh, liếc mắt qua, "Lại là quả đào? Tiểu Nguyện thích ăn đào đến thế à? Có muốn sau này dự trữ một ít trong văn phòng không?"

Khương Kỳ nhíu mày, đáng đời cẩu độc thân.

Nguyên Mạc ngồi cạnh Tề Ngụy đáy mắt lộ ra một tia ý cười, không nhịn được mà hắng giọng một cái, "Khụ... Tôi muốn ăn đào."

Tề Ngụy lập tức nhảy lên, "Tôi đi lấy! Anh tuyệt đối không nên cử động!"

Nguyên Mạc nhìn tấm đệm mềm bên hông, tuy nói cục diện này là do chính mình một tay thúc đẩy, nhưng thực sự vẫn thấy hơi buồn cười, nhìn Khương Kỳ nhướn mày, "Chúc mừng."

Khương Kỳ cũng cười, "Cùng vui*."

*Câu Khương Kỳ đáp lại "同喜"có ý là "Cảm ơn lời chúc mừng của bạn" hoặc "Bạn cũng vậy", không biết ở đây anh đang cảm ơn Nguyên Mạc hay chúc mừng Nguyên Mạc cũng vừa tóm được Tề Ngụy nên mình cứ để nguyên vậy.

"Thực ra cậu việc gì phải đi tìm lão Luca?"

Khương Kỳ trầm ngâm một lúc, "A Mạc, chúng ta đúng là bạn tốt, nhưng Tề Ngụy đối với tôi mà nói cũng giống như vậy."

Nguyên Mạc cũng có nhiều thêm mấy phần cảm kích đối với ông bạn của mình, ít nhất thì mấy năm Tề Ngụy rời khỏi anh cũng không tệ lắm.

"Tôi sẵn lòng đầu tư cho cậu, đương nhiên là vì có thể có lợi, tôi là một thương nhân, anh em ruột còn tính toán rõ ràng, à, trừ cậu và em trai quý giá của ra. Cậu không cần lo rằng tôi làm vậy là vì Tề Ngụy." Nguyên Mạc lấy ra một tập tư liệu, "Tôi cũng muốn thông qua Công ty giải trí Khương thị mở rộng thị trường."

"Đôi bên cùng có lợi, tôi không tin cậu chưa từng nghĩ tới."

Nếu Khương Kỳ thực sự không nghĩ tới thì cần gì phải bắt Tề Ngụy trở về cùng anh lần này.

Hai con hồ ly thành tinh, ai cũng đừng hòng tính kế ai, quan sát nhau một hồi, bắt tay, Khương Kỳ gật đầu, "Được."

"Hạng mục công việc tiếp theo, tôi sẽ sắp xếp người tiến hành thảo luận với các cậu ở bên này."

Khương Kỳ uống một ngụm cà phê, nghiêm túc nói: "Thực ra, tốt nhất là có thể có một người nắm rõ kỹ thuật cũng như có quyền quyết định cùng về nước với chúng tôi, dù sao thì đây cũng không phải là một cuộc hợp tác nhỏ."

Khóe miệng Nguyên Mạc nhếch lên, "Đương nhiên."

"Phía bác Nguyên bên kia?"

"Thân thể bà ấy đã tốt hơn rất nhiều, tôi có thể đi được."

Đang nói chuyện, Tề Ngụy đã cầm một khay đựng trái cây trở về, có điều một khay đầy đào chỉ có một quả đã được rửa, được Tề Ngụy lau khô kín đáo đưa cho Nguyên Mạc.

Khương Kỳ bật cười, đây thực sự là phong thuỷ luân chuyển, anh không cần ở đây làm bóng đèn nữa.

Nguyên Mạc cắn ngay một miếng trên tay hắn, "Rất ngọt, em cũng ăn đi."

Tề Ngụy mặt đỏ hồng mà cắn một miếng cạnh đó, một miếng đào mọng nước ngọt đến tận tim, "Tề Ngụy, có biết câu chuyện xưa về Vệ Linh Công chia đào không?"

Tề Ngụy bị nghẹn cứng họng, vừa muốn phản bác ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng Khương Kỳ vẫy tay về hướng bọn họ.

Lo lắng căng thẳng kéo tay Nguyên Mạc, "Tôi không có ý đó đâu, tôi tuyệt đối không phải là đang đối xử với anh như Di Tử Hà đâu, anh già rồi mà tôi cũng già rồi, tôi... Chúng, chúng ta cùng nhau già đi, già rồi tôi cũng thích anh, già rồi tôi cũng phụ trách."

Sau khi Tề Ngụy bỏ đi Nguyên Mạc lôi toàn bộ số sách trước đây Tề Ngụy từng đọc ra đọc đi đọc lại, sách cũng sắp nát luôn rồi, sao lại không biết điển cố này? Nhưng Khương Kỳ hẳn là không biết một tầng hàm ý trong câu chuyện này, chỉ mượn cơ hội trêu chọc bọn họ chút thôi. Nhưng điều này cũng không ngăn được mấy lời của Tề Ngụy sưởi ấm cả trái tim anh.

Đôi mắt màu xanh sẫm vẫn luôn không hề có chút độ ấm giây phút này lại như ngâm trong một mảnh ôn nhu dịu dàng, "Được, tôi tin em, em lại đút cho tôi một miếng đi."

Rõ ràng là có cả một khay đào, hai người lại chỉ nhìn chăm chú một quả đào trong tay, anh một miếng tôi một miếng.

Khương Kỳ nghĩ thầm như vậy cũng tốt, dù sao vẫn hơn mỗi khi đến sinh nhật Nguyên Mạc, Tề Ngụy chỉ có một mình lại bắt đầu liều mạng tăng ca, dù sao vẫn hơn khi Nguyên Mạc công khai tin tức mình sắp đính hôn, Tề Ngụy lại tự nhốt mình trong phòng uống đến sống dở chết dở.

"Tiểu Nguyện, nhớ anh à?"

"Không ngủ ngon thì gọi cho anh, anh kể chuyện xưa cho em nghe."

"Chuyện xưa anh kể đâu có không thú vị chứ? Câu chuyện về hồ ly hôm trước anh thấy em rất thích mà."

"Tất nhiên là có thể đổi, nhưng Tiểu Nguyện à, thứ kia của em hẳn là quả đào đi? Có phải em chụp ngược không?"

Khương Kỳ nghe giọng Giang Nguyện xấu hổ xù lông ở đầu điện thoại bên kia, giọng nói của mình cũng không kiểm soát được mà nhanh hơn.

Phải rồi, sao lại phải tìm lão Luca để rồi chuốc bực vào thân vì không được chào đón. Công ty kỹ xảo điện ảnh do Nguyên Mạc một tay tạo dựng nên tuy thời gian không lâu bằng Luca"s Shadow, nhưng thực lực cũng không hề thua kém. Chỉ có điều, vì anh và Nguyên Mạc là bạn thân nên chuyện này cứ làm anh do dự mãi.

Vẫn là nên về sớm một chút thì tốt hơn.

Dù sao thì còn có người đang ở nhà chờ anh mà.