Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 11: Nghe em? Nghe em! Sau này, em thương anh

"Tôi nói cho mà nghe, bộ phim truyền hình này, cấp trên rất coi trọng."

"Đúng đúng đúng, cậu xem, đến Giám đốc Khương cũng tham gia kìa."

"Cũng không biết có thể thành công hay không, đều là người mới cả, hơn nữa còn vừa quay vừa phát sóng, không ít khó khăn."

"Thực ra tôi lại thấy toàn là người mới mới tốt, không có gánh nặng trong lòng."

"Cũng không phải tất cả, Vệ Hân hiện tại cũng đủ nổi tiếng."

"Suỵt, bắt đầu bắt đầu."

Đèn ma-giê chiếu xuống, đa số ống kính đều tập trung vào nam chính Vệ Hân và nữ chính Trầm Manh, người mới như Giang Nguyện và Hàn Tử Phong cứ thế bị bỏ quên.

Giang Nguyện lại thấy thoải mái, ánh mắt dừng lại trên người Khương Kỳ đang đọc diễn văn, hình như đây là lần đầu tiên cậu ở gần anh trai mình như vậy khi anh đang làm việc.

Không có sự dịu dàng và vẻ đùa giỡn thoải mái như thường ngày, Giang Nguyện nhìn vầng trán trầm ổn của Khương Kỳ, khí tràng mạnh mẽ, thật lạ lẫm, nhưng đồng thời lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn, hóa ra anh trai lúc thường ngày chỉ có một mình cậu có thể nhìn thấy.

Là của cậu, tất cả đều là của cậu.

Đôi mắt Giang Nguyện không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Khương Kỳ, phảng phất như thể đó chính là cả thế giới của cậu.

Mà cả thế giới của cậu, thời điểm ánh mắt ấy lướt qua cậu ngữ khí dừng một chút, đáy mắt cũng vương ý cười, khoảng cách giữa bọn họ không gần, thế nhưng Giang Nguyện vẫn nhìn thấy rõ. Trong nháy mắt khung cảnh xung quanh tựa như bước sang mùa xuân, xua đi hết thảy giá lạnh và tĩnh mịch của ngày đông.

Không ai biết rằng, khung cảnh này được người có tâm thu vào trong mắt, và cũng đặt ở trong lòng.

Nghi thức khai máy đơn giản có mấy việc, Giang Nguyện lớn lên ở nước ngoài không tin chuyện này lắm, lúc dâng hương mở mắt ra muốn nhìn một chút mọi người xung quanh đang làm gì, kết quả vừa nhấc mí mắt lên liền bị Khương Kỳ dùng ánh mắt trấn áp.

Giang Nguyện ngoan ngoãn nhắm mắt.

Khương Kỳ bật cười, cũng thắp ba nén nhang thành kính vái một cái, người ta nói thường thì anh không tham gia nghi thức này, thế nhưng lần này thì khác——

Xin hãy phù hộ cho tiểu Giang Nguyện của con trong quá trình đóng phim luôn bình an, suôn sẻ thuận lợi.

***

"Vệ Hân, chờ một chút."

Vệ Hân dừng bước, nhìn về phía người đại diện đang vội vàng đuổi theo.

"Anh Hải."

Tôn Hải thấp giọng nói: "Giang Nguyện không đơn giản, cậu cẩn thận đừng giở trò gì với cậu ta."

"Sao mà không đơn giản?" Vệ Hân cười nhạo.

"Cậu ta và..." Tôn Hải chỉ chỉ lên trên.

"Cũng chỉ là một tình nhân nhỏ bé." Giữa hai lông mày Vệ Hân chợt lóe lệ khí.

"Phải, nhưng cậu mắc mớ gì lại đi trêu chọc cậu ta?" Tôn Hải không tán thành nói.

Vệ Hân nhún vai, "Yên tâm, cậu ta không chọc tôi, tôi cũng không chọc giận cậu ta là được rồi."

...

Tiệc khai máy.

"Khương tổng, tôi mời anh một ly." Vệ Hân nở nụ cười khiêm tốn ôn hòa.

Đuôi mắt quét đến Giang Nguyện, một hơi uống cạn ly rượu đế cay xè.

Kỳ thực đâu có nhiều tại sao như vậy.

Chẳng qua chỉ là vì thấy ngứa mắt mà thôi.

Vệ Hân chán ghét nụ cười không ăn gian khó nhân gian trên mặt Giang Nguyện.

Sạch sẽ đến mức... làm cho người khác muốn vấy bẩn cậu ta.

***

"Ê, có người nhìn cậu."

"Cứ để cho cậu ta nhìn." Giang Nguyện không để ý lắm, "Có nhìn thêm nữa tôi cũng sẽ không thích cậu ta."

Hàn Tử Phong: "..." Tôi... cảm thấy...... cậu ta không thích cậu đâu.

"Tôi có người mình thích rồi." Giang Nguyện nghiêm túc nhấn mạnh.

"Tôi biết, cậu không cần nhấn mạnh thế đâu." Hàn Tử Phong yếu ớt nói.

"Anh tôi nói với tôi, cái vòng này rất loạn, đồng chí Tiểu Hàn, cậu nên thường xuyên nhắc nhở bản thân không được phạm sai lầm." Giang Nguyện hắng giọng một cái, như thể đang đóng phim gián điệp thời chiến tranh vậy.

Hàn Tử Phong: "..." Khụ... Gì vậy chứ...

"Làm sao vậy?" Giang Nguyện nghi hoặc ngước lên nhìn theo tầm mắt của cậu ta, bắt gặp ánh mắt chứa đầy ý cười của Khương Kỳ.

Giang Nguyện miễn cưỡng nuốt tiếng "Anh" trở lại, "Giám đốc Khương."

"Bạn học nhỏ, rất biết điều."

Giang Nguyện phản ứng lại trong nháy mắt, cũng đùa giỡn với anh, "Anh trai tôi dạy dỗ tử tế."

"Ồ? Vậy tôi cũng nên khen ngợi anh trai cậu phải không?" Khương Kỳ bình tĩnh nói.

Giang Nguyện gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, con ngươi đen láy đối diện với Khương Kỳ, "Tất nhiên, anh trai tôi là tốt nhất."

Cổ họng Khương Kỳ hơi khô, hắng giọng một cái, người trong phòng đã uống kha khá, anh rời khỏi chỗ, lúc này những người khác đang vây quanh đạo diễn, nhỏ giọng dặn dò cậu vài câu, "Dạ dày em không tốt, đừng uống rượu."

Giang Nguyện ngoan ngoãn đổi rượu đế thành nước sprite.

Khương Kỳ quay đầu nói mấy câu với người đầu tư và đạo diễn rồi rời khỏi vị trí, cuối cùng vẫn không yên lòng, lúc đi ngang qua chỗ Giang Nguyện thấp giọng nói: "Anh chờ em ở gara, nửa tiếng nữa xuống dưới nhé?" Anh có thể rời đi trước, nhưng anh mà đưa Giang Nguyện theo cũng quá gây chú ý, Khương Kỳ lần đầu tiên bắt đầu thấy hối hận việc không công khai quan hệ của anh và Giang Nguyện.

Ngồi trên xe, Khương Kỳ không nhịn được phỉ nhổ chính mình, vì chút tư tâm kia của mình mà không nói gì về quan hệ của họ, giới giải trí quá lộn xộn, anh sợ người khác biết thân phận của Giang Nguyện sẽ nhào lên vây quanh như ong bướm. Giang Nguyện còn nhỏ, đương nhiên cũng không phải là giới giải trí không có cô gái nào tốt, mà con gái gặp dịp thì chơi lại quá nhiều.

Anh nhận hết khổ sở mong mà không được, anh không muốn Tiểu Nguyện của anh dẫm lên vết xe đổ của mình, anh chỉ mong Giang Nguyện có thể gặp được một tri kỷ, sống bên nhau một đời.

Giang Nguyện xa xa đã thấy tàn thuốc lập lòe trong xe Khương Kỳ, không nhịn được nhíu mày.

Đương nhiên cậu sẽ không ngoan ngoãn ngây người ở đấy đủ thời gian, 15 phút nhìn mọi người uống say khướt, tìm một lý do rồi chạy trốn, trước khi đi còn mang theo Hàn Tử Phong.

Hai người mới không đáng chú ý tất nhiên sẽ không tạo sóng lớn gây nên ảnh hưởng gì, chỉ có điều, trước khi đi Vệ Hân liếc mắt nhìn Giang Nguyện một cái, trào phúng nhếch khóe miệng.

Không có chí tiến thủ.

Rượu quá ba tuần, Vệ Hân đứng tựa lưng một chỗ, khuy áo chỗ xương quai xanh bị cậu ta cởi ra cởi ra vì nóng, từng cái vung tay nhấc chân đều có vẻ phong tình. Lúc chúc rượu, mu bàn tay bị người đầu tư nhẹ nhàng xoa một chút, lông mi Vệ Hân run rẩy, ngượng ngùng cười đáp lại.

***

"Anh!"

Giang Nguyện nhíu mày mở cửa xe, làn khói bên trong tản ra trong nháy mắt, tuy là khói mùi bạc hà những vẫn làm người ta thấy hơi ngạt.

"Tiểu Nguyện?" Khương Kỳ tỉnh táo lại, dập tắt điếu thuốc nơi đầu ngón tay.

"Em không xuống, có phải anh muốn ngạt chết luôn không?" Giang Nguyện nhướng mày, ngữ khí lạnh lùng, càng có mấy phần phong thái dạy bảo người khác của Khương Kỳ ngày thường.

Khương Kỳ cảm thấy khá mới lạ, day day phần giữa chân mày, "Nghĩ vài chuyện thôi."

Anh uống rượu, tất nhiên không thể lái xe, chỉ là tìm một chỗ chờ Giang Nguyện thôi.

Hai người đi ra khỏi khách sạn, người đi đường thưa thớt vắng vẻ, gió vừa thổi tới liền cuốn đi mùi khói rượu trên người hai người, đầu óc cũng tỉnh táo thêm một chút.

"Khương Kỳ." Giang Nguyện gọi thẳng tên, đáy mắt tràn đầy lửa giận.

Khương Kỳ choàng áo khoác lên người cậu, "Làm sao vậy?"

Người Giang Nguyện ấm hơn nhiều, ngọn lửa nơi đáy mắt lại càng bùng lên lớn hơn.

"Anh biết em lạnh, vậy anh có biết chính mình cũng lạnh không?"

Khương Kỳ sững sờ, cứ nghĩ cậu chỉ đơn thuần là lo lắng cho mình thôi, vỗ vỗ đầu cậu, "Mấy người các em hôm nay ăn mặc phong phanh thế, có chút vải ấy, nhìn được mà không dùng được, tốt xấu gì thì anh cũng mặc âu phục, không sao đâu."

"Khương Kỳ." Giang Nguyện muốn gạt tay anh ra, rồi lại không nỡ, cuối cùng nắm lòng bàn tay anh, nói: "Trước đây anh nói với em thế nào? Anh bảo em ngủ sớm dậy sớm, dạ dày không tốt nên ăn một ngày ba bữa theo quy tắc, thân thể không tốt đừng có đụng tới rượu bia thuốc lá."

"Anh biết thương em, mà sao anh lại không thương chính mình?"

Giang Nguyện không cho anh giải thích, đếm đầu ngón tay bắt đầu quở trách: "Anh nói đi, trong nhà xoong nồi bát đũa hầu như vẫn còn mới, nếu như không đi xã giao anh liền không muốn theo người ta đến nhà ăn, chắc chắn cũng lười bảo nhà ăn chuẩn bị riêng suất cơm cho mình, cuối cùng không phải là sẽ ăn cơm hộp đặt ngoài sao? Thức ăn ngoài rất không tốt cho thân thể cũng là anh nói với em đi?"

"Từ lúc em đến, trừ khi em cưỡng ép anh, anh có hôm nào đi ngủ sớm không? Vành mắt đen sắp thành gấu trúc luôn rồi, anh nghĩ là em bị mù sao?"

"Còn cả hút thuốc nữa, năm đó phổi của cha không tốt, anh bắt ông cai thuốc lá, hiện tại thì thế nào? Sao anh không nghĩ đến thân thể của mình một chút?"

"Lúc nãy trên bàn ăn anh là người có địa vị cao nhất, nếu anh không muốn uống thì ai có thể bắt anh uống? Một chén rượu đế uống xuống, anh nghĩ mình làm bằng sắt sao..."

Khương Kỳ bất chợt cười thành tiếng.

Giang Nguyện kìm nén một hơi, "Cười cái gì mà cười, từ nay về sau em không bao giờ nghe anh nữa!"

Khương Kỳ đuổi theo, ôm lấy bờ vai cậu, nếu không phải đang ở bên ngoài anh thật muốn ôm Tiểu Nguyện của anh xoay vòng quanh, "Lúc này ai vừa nói anh trai mình là tốt nhất?"

"Không, phải, em." Giang Nguyện cứng rắn ném vài chữ, hiển nhiên còn đang nổi nóng.

"Là anh không tốt, vậy sau này ăn uống sinh hoạt thường ngày của anh giao hết cho Tiểu Nguyện được không?"

Giang Nguyện miễn cưỡng thưởng cho anh một cái liếc mắt, "Đều nghe em?"

"Ừ, đều nghe em."

"Hóa ra Tiểu Nguyện nhớ rõ lời của anh như thế?" Giám đốc Khương trước mặt người khác lời lẽ lạnh nhạt vô tình lúc này đây lại đang cố gắng muốn chọc cười người trong lòng.

Giang Nguyện không cười, hơi nhíu mày, gằn từng chữ một: "Khương Kỳ, anh không tự thương mình cũng không sao."

Khương Kỳ đang định đáp lại vài câu thì nghe thấy Giang Nguyện nói tiếp ——

"Sau này, em thương anh."

Trong khoảnh khắc, màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng mông lung mờ ảo tỏa sáng dịu dàng, ngay cả những làn gió lạnh đêm khuya dường như cũng trở nên ấm áp hơn.

Khương Kỳ chợt nghĩ, không có nỗi lòng khổ sở vì mong mà không được, ước nguyện đời này của anh, thực ra đã đạt được rồi.