Kill And Tell

Chương 4

“Khốn kiếp”

Thám tử Marc Chastain chà sát mạnh khuôn mặt vẫn chưa được cạo râu, cảm thấy râu tóc đâm rát cả tay. Anh ngáp dài và hớp một ngụm cà phê nóng mà một viên cảnh sát tuần tra đưa cho. Giờ đã là 3.00 sáng, điều đó có nghĩa là anh sẽ mất 3 tiếng ngủ. Cố gắng xua đi cảm giác bực bội đang dâng lên, anh cố gắng tập trung vào công việc. Anh có thể ngủ bù vào tối mai, hoặc sau đó. Còn kẻ vô gia cư đáng thương đang nằm trên vệ đường kia sẽ không còn lựa chọn đó.

Một trong những bất tiện của việc sống ở Quảng trường - thay vì sống trong các phố cổ hay chung cư cũ chính là nếu có chuyện gì xảy ra, anh thường là người đầu tiên đến hiện trường, và nó cũng có nghĩa là anh sẽ phải phụ trách vụ đó. Khốn kiếp, anh đã đi bộ đến hiện trường và vẫn đang phải kể lại cho Shannon, người đồng nghiệp của mình, đã hai phút rồi

Anh cảm thấy thật tồi tệ, nhưng chắc chắn là tốt hơn cái gã vô gia cư đang nằm trên vệ đường kia. Dùng con mắt sắc sảo liếc qua, Marc nghiên cứu hiện trường, ghi những điểm cần chú ý vào sổ tay

Nạn nhân cao trên 1m80, nặng khoảng 84kg. Tuổi từ 50 đến 55, tóc xám, mắt nâu. Ông ta nằm nghiêng về phía bên phải, tay phải vẫn để phía sau khi ngã xuống. Có một lỗ đen nhỏ như hạt đậu xuyên thẳng vào giữa đầu nhưng không xuyên thủng ra phía sau, điều đó có nghĩa là viên đạn từ khẩu hạng nhẹ A.22, Marc nghĩ. Viên đạn thường không đâm thủng sọ từ trước ra sau, thay vào đó nó sẽ nằm chìm trong não, phá hủy toàn bộ não nơi nó đi qua. Máu không chảy ra nói lên rằng nạn nhân đã chết ngay lập tức. Những tên giết người chuyên nghiệp thường sử dụng khẩu A.22 vì chúng là loại súng ngắn rẻ nhất và dễ kiếm nhất, điều đó khiến đây là loại súng được ưa thích và được bọn cướp trẻ đặt tên là “quà tặng đặc biệt tối thứ 7” . Mặc dù tất cả những lời chỉ trích lớn tiếng đều yêu cầu cấm hoàn toàn việc sử dụng súng trong dân sự, nhưng Marc vẫn cho rằng anh sẽ có có hội lớn hơn chống lại kẻ tấn công bằng khẩu .22 thay vì phải chống lại một kẻ cầm con dao dài 21cm hay một cây gậy bóng chày, vì nếu để một gã xấu đến quá cần để sử dụng những thứ đó thì anh chắc chết vì những vết thương nghiêm trọng và kết quả sẽ thật thê thảm

Kẻ đã chết không nghiện thuốc như mô típ thường thấy ở đây, nhưng có thể là kẻ bán thuốc, dù là một kẻ dân thường hay găngxtơ thì cũng đều thích phô trương sức mạnh. Chúng thích “đồ lớn” vì nghĩ rằng thật ấn tượng để cho dòng máu nóng của nạn nhân chảy tràn ra trong vài giây. Một hạt đậu tin hin trên não không phải phong cách của chúng, không đủ bi kịch.

Marc ngẩng đầu lên và liếc nhìn xung quanh. Ánh đèn nhấp nháy của một chiếc máy quay đập vào mắt và anh nheo mắt nhìn đám đông xung quanh. 4 người phụ nữ trẻ, những người mặc đồ dạo đêm đã được cách ly khỏi những người khác; một trong số phụ nữ đó đang nôn ọe và nhân viên y tế đang cố gắng giúp cô bình tĩnh. Đây là 4 người đã phát hiện ra xác chết. Một cảnh sát tuần tra đang nói chuyện với 3 người còn lại, hỏi họ về tên tuổi, địa chỉ liên lạc và các ghi chú cần thiết. Marc sẽ có được thông tin về các nhân chứng trong vài phút nữa

Tất cả những người khác đã bị kéo đến đây bởi tiếng hét của nhóm phụ nữ, và đám đông đang đứng quanh chiếc camera. Marc thở dài. Thường thì cái chết của một kẻ vô gia cư hiếm khi được đăng trên báo chí, trên TV thì tỷ lệ còn thấp hơn. Nếu một tuần cảnh phát hiện ra xác chết, thì mọi thứ sẽ không giống như rạp xiếc thế này. Nhưng New Orleans là một thành phố du lịch và mọi thứ liên quan đến du lịch đều thành bản tin. Giờ thì báo chí và truyền hình sẽ tràn ngập các câu chuyện về tỷ lệ giết người cao đến đáng sợ ở New Orleans

Không nghi ngờ gì, hầu hết những tên giết người đều nghiện, rằng đa số mọi người sống ở New Orleans cũng an toàn như ở bất kỳ nơi nào khác, và dân chúng đủ thông minh để biết chọn hàng xóm an toàn; nhưng số liệu vẫn cứ là số liệu và do vậy xứng đáng được mang ra bàn thảo một lần nữa và lần nữa bởi những vị chức sắc khả kính. Dưới áp lực của toàn thể nhân dân đang sợ hãi, và có lẽ càng sợ hãi hơn bởi nguy cơ bị mất những đồng đô la thu được từ du lịch hơn là sợ hãi bởi những mối nguy hiểm đang đe dọa cuộc sống, thị trưởng có thể sẽ đặt áp lực lên Ủy viên hội đồng. Ủy viên hội đồng sau đó sẽ đặt áp lực lên cảnh sát trưởng, và khốn kiếp, sau đó áp lực đè xuống mỗi thám tử và cảnh sát tuần tra trong thành phố.

Tuyệt vời.

Marc nhìn xuống nạn nhân, ghi nhớ mọi chi tiết. Lúc này đây anh chú ý đến màu sắc lạ lùng trong chiếc áo cánh của nạn nhân, có cái gì cộm lên khá buồn cười trên lưng ông ta.Ngồi xổm bên xác chết, anh sử dụng chiếc bút cẩn thận vạch áo ra và phát hiện ra vũ khí được giắt vào thắt lưng.

“Chúa ơi” Shannon nói, đứng ngay bên cạnh anh “có vẻ như là thứ đồ đắt tiền cho một kẻ vô gia cư đấy. Tôi tự hỏi hắn đã lấy cắp ở đâu”

Marc quay người lấy thân người che ống quay camera. Anh lấy chiếc túi bóng chuyên dùng đựng vật chứng và cho khẩu súng của nạn nhân vào. “Khẩu Glock 17”, anh lẩm bẩm, nghiên cứu thứ vũ khí đẹp đẽ. Nếu một khẩu Glock bị lấy cắp tại địa phương này, thì chủ nhân của nó chắc chắn sẽ báo mất, nếu anh ta nhận ra mình bị trộm. Rất nhiều người mua súng và để chúng một nơi, rồi nhiều tháng trôi qua trước khi họ phát hiện ra súng của mình “mất tích”. Sự tắc trách khốn kiếp. Nếu người ta có ý định sở hữu một vũ khí, thì họ đáng lẽ nên biết cách biến nó thành của mình và gia đình họ trở nên thân thuộc với thứ vũ khí đó, luyện tập thường xuyên, bảo quản nó trong điều kiện tốt và biết được nó ở nơi quái quỷ nào chứ.

Anh xoay xoay khẩu súng và hít vào. Nó không nhả đạn. Anh không ngửi thấy mùi thuốc súng, chỉ có mùi thép, nhựa và dầu. Thứ vũ khí này vẫn trong điều kiện tuyệt vời, được chăm sóc cẩn thận. Anh không kiểm tra bên trong, vì không muốn để lại dấu vân tay, nhưng anh nghĩ đạn vẫn còn đầy

“Nó có được bắn ra không?” Shannon hỏi

“Không” Marc đặt lại khẩu súng vào trong túi đựng vật chứng, họ sẽ điều tra tất cả để tìm ra những chi tiết thú vị của nạn nhân

Sở hữu khẩu Glock sẽ nâng “vị thế” của nạn nhân từ kẻ vô gia cư tầm thường thành người vô gia cư bất thường, và khiến Marc nổi máu tò mò. Tại sao một kẻ vô gia cư bình thường lại mang theo khẩu Glock? Buôn thuốc chăng? Không có vẻ gì như vậy. Những kẻ vô gia cư thường là kẻ sử dụng thuốc, chứ không phải buôn bán. Vậy thì có thể nói nạn nhân đã ăn cắp khẩu Glock, có lẽ là để bán thuốc; tại sao ông ta vẫn cài đằng sau lưng? Một khẩu Glock thường rất dễ rút ra và nhả đạn. Có lẽ ông ta mang theo để phòng thôi, vì nghĩ mọi thứ xung quanh có vẻ ổn

Tại sao ông ta lại cần phải đề phòng? Những người lo lắng về sự an toàn thường cố gắng không sống gần đường phố

Khi anh nghiên cứu nạn nhân, có cái gì đó….ký ức…vài cảm giác như nhận ra..đã ẩn hiện trong anh. Đó không phải là nạn nhân thông thường, có cái gì đó về ông ta. Anh nhìn vô định vào toàn bộ thân thể nạn nhân, tổng thể, không chi tiết và giật mình. Vết bẩn

Nạn nhân trông bẩn thỉu, điều kiện thông thường cho những kẻ vô gia cư. Nhưng mặt và tay lại rất sạch sẽ như thể được cọ rửa thường xuyên. Một hình ảnh lóe lên trong tâm trí Marc và anh gật mạnh đầu

“Tôi nghĩ ông ta là một cựu quân nhân” thận trọng, anh bắt đầu lục ví, mong sẽ nhận diện được nạn nhân , nhưng ví hoàn toàn trống

“Tại sao anh lại nghĩ thế?”

“Hãy nhìn mặt và tay ông ta”

Shannon nghiên cứu nạn nhân. Anh đã làm việc 4 năm trong quân đội vì vậy anh có vài kinh nghiệm

“Ngụy trang” anh kinh ngạc “ông ta đang dấu mình”

“Có lẽ dấu mình khỏi những kẻ khiến ông ta như thế này đây” Marc nghiên cứu vỉa hè và đường phố quanh họ. Không có gì mới, mọi thứ vẫn như cũ. Nếu những máy quay truyền hình không ở đây, anh sẽ hoàn toàn bỏ qua nó, nhưng ánh sáng của đèn chiếu cứ như ánh sáng ban ngày, vì vậy Marc nhận ra một vệt đen cách đó 10 feet lẫn với vỉa hè ẩm ướt, đó là lý do họ đã hầu như không nhận ra

“Nhìn này” anh đứng lên tiến về vệt đen và Shannon theo sau

“Nhiều máu hơn” Shannon nói

“Phải, nhưng tôi nghi nó không phải của nạn nhân. Cú bắn vào đầu đã giết ông ta ngay tức thì, ông ta không thể đủ sức chạy đến đây để đổ máu”

Shannon quay lại nhìn thi thể “Nhưng anh nói vũ khí của ông ta không nhả đạn. Vậy vết máu này từ đâu ra?”

“Cậu đã đọc biên bản của viên cảnh sát tuần tra chưa?”

“Có, chuyện gì à?”

“Họ tìm thấy 4 vỏ đạn, tất cả đều cỡ 22. Và nạn nhân có bao nhiêu lỗ trên đầu?”

“Một. Nhưng ông ta có thể bị bắn 4 phát và bị trúng phát cuối cùng”

“Ông ta có khẩu Glock cỡ 17 sau thắt lưng. Nếu có ai đó bắn ông ta và đã trượt đến 3 lần, thì ít nhất ông ta cũng phải bắn trả chứ? Ông ta sẽ không chỉ đứng đó sau khi viên đạn đầu tiên bắn trượt, rõ ràng ông ta đã bị giết ngay sau phát đạn đầu tiên, nếu có phát đạn thứ hai hoặc hơn nữa thì ông ta đã có thời gian phản ứng”

“Vậy chúng ta có thêm 2, có lẽ là 3 viên đạn và máu ở một nơi khác nữa cần điều tra”

“Phải. Có vẻ như bất kỳ ai khiến nạn nhân nằm kia cũng đã bắn vào ‘kẻ hiến máu’ vô danh này, người có thể là kẻ giết người hoặc bị giết. Một thân thể khác có thể sẽ xuất hiện ở đâu đó, dù tôi không nghĩ được tại sao bọn chúng lại mang một thân thể đi và để 1 thân thể ở lại đây, trừ khi chúng không còn thời gian để xử lý cái xác thứ hai”

“Có thể không? Không phải một gã sau đó nữa đấy chứ?”

“Hắn chắc chắn phải là một gã cực khỏe mới có thể nhấc được gã đã chết. Cậu biết thế có nghĩa là gì không? Máu đáng lẽ đã vương vãi khắp nơi”

“Cộng với việc đó là thân thể của người chết” Shannon nói, mặt căng thẳng

Marc cười lục cục, nét mặt vẫn trang nghiêm để các máy quay không thể bắt được hình ảnh một cảnh sát nhẫn tâm cười cợt vào thi thể nạn nhân. Thực ra cảnh sát phải cười, nếu không họ sẽ không thể chịu được những hình ảnh kinh dị thấy hàng ngày

“Có lẽ ‘kẻ hiến máu’ bước đi trong khi tay chặn vết thương” Shannon nêu ra giả thiết “không có quá nhiều máu”

“Không phải máu ở đó nơi tôi nhìn thấy, dù hạt máu rơi rất mạnh tạo thành vệt sẫm đen trên vỉa hè ướt nhẹp. Những gì hắn đã làm, kẻ bị chảy máy đầu tiên phải được trợ giúp đủ nhanh, đủ sạch, nhưng nếu như thế thì hắn không thể để máu rơi đến mức đó chứ?”

“Anh đi nhanh quá”

“Thế cậu nghĩ đó là gì? Một hợp đồng buôn ma túy bỗng trở nên xấu hơn hay một vài kẻ vô gia cư cãi nhau về một ngôi nhà bằng bìa carton à?”

“Tôi không biết. Phải có ít nhất 3 bên liên quan đến nhau ở đây, và có gì đó không hợp lý. Nạn nhân của chúng ta là một kẻ nghèo, không có lấy 1 cơ hội để tự bảo vệ minh, điều có có nghĩa là ông ta bị giết bất ngờ. Không có bất kỳ một nhân chứng nào, bất kỳ vũ khí và động cơ nào”

Shannon liếc nhìn về phía đám đông “vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Giả như đang điều tra đi” Đó là một thực tế khắc nghiệt của cuộc sống, nhưng không Sở cảnh sát nào trên cái đất nước này đủ lớn để cố gắng bắt mọi kẻ giết người vô gia cư. Marc vốn là người thực dụng đến tàn nhẫn; nguồn lực của thành phố có hạn, vì vậy tiền và nỗ lực cần được dùng vào đúng nơi cần nó, bảo vệ những công dân lương thiện, bình thường, những người làm việc và nộp thuế đầy đủ và hàng tuần đến các buổi thi đấu của con mình “Nếu ông ta là một cựu quân nhân, đúng như chúng ta nghĩ, thì ít nhất chúng ta cũng có thể tìm được ID của ông ta”

“Phải” Shannon đứng dậy “thật tệ khi để những khách du lịch tìm thấy ông ta”

Do xác chết bị phát hiện bởi các khách du lịch, nó phải được xử lý rốt ráo để tránh om xòm. Áp lực phải luôn giữ được thành tích là thành phố có tỷ lệ tội phạm thấp, khiến xuất hiện câu chuyện hài hước rằng người ta thường mang thi thể đến Jefferson Parish và thả xuống đó, vì vậy vụ giết người sẽ không được tính vào con số thống kê của New Orlean. Cá nhân Marc chưa bao giờ làm việc đó, chưa bao giờ được yêu cầu, vì vậy anh không thể nói có chuyện đó xảy ra thực hay không. Ở New Orleans, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Câu chuyện cười có thể là kết quả của một ai đó nghe lỏm hai cảnh sát nói chuyện với nhau rằng họ ước có thể dìm xác chết ở đâu đó. Nhưng dù sao chuyện cười đó cũng giúp cho New Orlean nổi danh hơn và bất kể nó có phải sự thật hay không thì cũng là một truyền thuyết về thành phố này.

“Sự om xòm rồi cũng kết thúc thôi”, Marc nói ngắn gọn “Những tờ bản tin sẽ sẽ ra cái tít lớn vào sáng ngày mai, chúng ta sẽ xác định ông ta là kẻ vô gia cư, và những tờ báo buổi chiều sẽ ít quan tâm hơn, rồi câu chuyện sẽ trở thành lịch sử”

Shannon gật đầu, chấp nhận sự thật đúng như Marc nói. Anh nhìn quanh tòa nhà cũ kỹ “Anh sống ở đây, đúng không?”

Họ quay trở lại phía thi thể “Phải, tôi có một ngôi nhà ở St. Louis”

“Sao anh có được ngôi nhà đó vậy?

“Thừa kế từ bà tôi”

“Bà tôi là…Bố tôi là thủy thủ người Ai-Len” Marc không nói thêm rằng anh đã lớn lên trong ngôi nhà ở St. Louis. Anh không muốn khoe khoang xuất thân. Nói về việc thừa kế của anh sẽ là điều ngu ngốc. Hơn nữa, cũng chẳng có gì để khoe khoang. Bố anh không thể giữ nổi một công việc, để cho vợ và con sống trong điều kiện tồi tệ và cuối cùng trở thành một kẻ vô gia cư. Bà ngoại anh đã mang họ về nhà, cho họ mái nhà, tha thứ những lỗi lầm, nuôi báo cô thằng con rể như là giá phải trả để có được bình yên trong tâm hồn. Bà anh luôn hành động như một nữ hoàng đã hết thời, nhưng gia đình đã lụn bại từ lâu và tất cả chẳng còn gì ngoài một ngôi nhà trống rỗng ở khu Quarter.

Marc không nghĩ mình là Creole (thuật ngữ chỉ người Châu Âu sống ở Châu Mỹ, con lai), anh chỉ đơn giản là một người Mỹ. Hơn cả điều đó, anh là một tên cớm tốt khốn kiếp, đủ cứng đầu để nhận ra có những lúc anh có thể tạo nên sự khác biệt và có lúc thì không thể. Đây là thời điểm anh không thể, và anh sẽ không tốn thời gian để buộc mình phải vượt qua khó khăn đó.

Lặng lẽ, khi anh nhìn xuống nạn nhân, anh không thể tự hỏi liệu người đàn ông này có gia đình không, nơi ông ta thuộc về, liệu họ có thật sự quan tâm đến việc ông ta đã chết. Hầu hết những kẻ sống đường phố đều rác rưởi, lười làm việc, nghiện ngập và phạm tội. Nhưng vài người trong số họ là do lực bất tòng tâm, không thể tự chăm sóc bản thân, và Marc không có một chút kiên nhẫn nào với những gia đình chỉ đơn giản vứt người thân vốn bị cho là vô dụng ra đường phố để mình được thoải mái. Phải. Họ có vấn đề, khốn kiếp, họ có rất nhiều vấn đề nữa kìa, nhưng họ không thể tự giúp mình và gia đình chính là để giúp chăm sóc họ. Có lẽ anh là người theo lối sống cũ, nhưng bà ngoại anh đã đặt gia đình lên trên tất cả mọi thứ và là tấm gương đối với anh.

Marc lại ngồi xổm bên cạnh thi thể nạn nhân, nghiên cứu đôi mắt người chết, tự hỏi chuyện gì đã diễn ra ở đây, giữa quảng trường mà không có bất kỳ ai nghe hay thấy chuyện gì xảy ra. Không có ai báo có tiếng súng, dù có ít nhất 4 phát đạn được bắn ra. Giảm thanh? Điều này khiến anh nghĩ đến những kẻ chuyên nghiệp, và chuyên nghiệp đủ để anh nghĩ đến tội phạm có tổ chức, không phải là kẻ buôn bán ma túy đường phố. Gã này không có con mắt của kẻ sử dụng thuốc, không thể nào. Dưới vẻ ngoài bẩn thỉu, ông ta là người có cơ bắp và được ăn uống tốt. Những kẻ vô gia cư cũng có thể được ăn uống đầy đủ, với tất cả chỗ ở tạm bợ và súp thừa, nhưng những người ăn nó thường không quan tâm đến thức ăn. Và kẻ buôn bán ma túy thường không phải là kẻ vô gia cư, chúng cần phải tạo niềm tin trong hoạt động buôn bán.

Anh chà mũi. Đây có vẻ không liên quan gì đến ma gúy, có lẽ gã này chỉ đơn giản đứng nhầm bên, có lẽ ông ta đã xuất hiện sai nơi, nhầm thời điểm và bị một gã nào đó lừa. Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết rõ, nhưng khốn kiếp, anh ghét sự bí ẩn.

Vài cậu bé đạp xe đạp trẻ con đi ngang qua “Cháu đi qua đây được không ạ, chú thám tử?”

Marc đứng lên “Được” chẳng có gì anh không thể làm, cần phải lượm lặt chút tin tức. Có lẽ pháp y có thể đưa ra được một cái tên, nhưng nếu không thì họ cũng sẽ biết được về nạn nhân nhiều như họ muốn thôi.

Trong khi chờ đợi, anh có 4 người phụ nữ cần thẩm vấn. Sau khi theo dõi thi thể được cuộn lại và mang đi, anh liếc nhìn Shannon “cậu có muốn làm vài cuộc thẩm vấn không?’

Viên thám tử trẻ liếc về phía đám phụ nữ “Cho đến lúc nào tôi không phải nói chuyện với bà đang náo loạn kìa. Chúa ơi, bà ta không thể dừng nói nếu tôi đến đó”

“Chỉ làm sơ sơ thôi. Tôi sẽ liên lạc với họ vào ngày mai” Anh có thể yêu cầu họ xuống Quận 8, nhưng anh không muốn làm gắt với họ trừ khi phải thế. Những người phụ nữ trẻ này tất cả chỉ tầm 20, đã đến đây để mong có thời gian yên bình và thư giãn. Họ chưa bao giờ chứng kiến vụ giết người nào trước dó, vì vậy anh có thể hiểu tại sao họ khóc.

“Hãy đối xử tử tế với họ” Marc nói thầm với Shannon khi họ tiến lại gần “họ cần xoa dịu chút ít”

Shannon liếc nhìn Marc một cái sắc lẻm. Trong trường hợp thanh tra không để ý, anh ta da đen và đám nhân chứng kia là da trắng? Xoa dịu à? Anh ta có điên không?

Nhưng dù Shannon tham gia điều tra chỉ vài tháng, anh cũng đã nghe được vài điều. Chastain là loại người kín tiếng, nhưng lại rất được ưa thích ở Sở. Anh là người thẩm vấn giỏi nhất và luôn được kính trọng, vì khi cần anh có thể là một người rất dễ thương, hòa khí và có thể giữ bình tĩnh trước những nhân chứng cuồng loạn nhất, nhưng anh cũng là người thực sự cứng đầu với những tên tồi tệ

“Chastain”- một thám tử nói- “là một gã sắc như dao”. Nếu theo nghĩa đó, Shannon nghĩ, thì Marc không phải là loại người chỉ giống như con dao bỏ túi của hầu hết đàn ông mà là con dao dùng để giết người

Phải, đó chính là chân dung của Chastain, đúng thế. Một chiến binh sắc bén nhưng luôn mềm dẻo và có kiểm soát, âm thầm và có thể giết người

Shannon cũng liếc nhìn phong cách của Chastain một cách vui thích. Chúa ơi, nhìn anh ta xem, rõ ràng vừa mới ra khỏi giường, chưa cạo râu, đôi mắt vẫn còn thâm quầng, nhưng anh ta vẫn mặc chiếc quần âu là li thẳng tắp, áo phông drapey, một chiếc áo khoác màu kem. Ngay cả đôi chân không vớ của anh ta trông cũng tuyệt, như thể anh ta đã chuẩn bị sẵn để mặc nó vậy. Giờ thì, đó chính là phong cách thời trang.

Họ tiến đến đám phụ nữ trẻ và tự giới thiệu. Shannon để ý thấy giọng của Chastain thay đổi, trầm hơn, dễ thương hơn. Những người phụ nữ tự động tiến đến gần anh ta, mắt dán chặt vào khuôn mặt anh ta. Ngay cả người phụ nữ có vẻ như không còn bình tĩnh nữa. Nhẹ nhàng, Chastain tách nhóm phụ nữ đó, thẩm vấn 2 người và để Shannon nói chuyện với 2 người còn lại. Cô gái đó vẫn còn khóc, mặc dù ít ồn ào hơn. Anh nghe Chastain nói giọng nhẹ nhàng, dịu dàng, chỉ to hơn tiếng thì thầm. Và trước khi Shannon nghĩ nhiều hơn đến chuyện hỏi tên, anh nhận ra cô gái mít ướt đó đã trả lời mọi câu hỏi của Chastain với tiếng nấc nghẹn, nhưng rõ ràng là bình tĩnh hơn

Sau 5 phút mọi chuyện đã trở nên rõ ràng. Các nhân chứng được cảnh sát tuần tra đưa về khách sạn, đám đông giải tán, các phương tiện truyền thông được cung cấp đủ thông tin cho câu chuyện không có bất kỳ chi tiết kích động nào, con phố trở lại vẻ đông đúc thường lệ. Buổi sáng đã mang đám người khác đến khu Quarter: những người mua sắm, giao hàng, những khách du lịch cảm thấy an toàn hơn dưới ánh mặt trời hoặc đơn giản không quan tâm đến cuộc sống về đêm.

Marc âm thầm rủa bậy khi nghĩ đến đống giấy tờ phải làm. Anh muốn về nhà và lăn vào giường, nhưng anh đã quá giấc ngủ. Lấy tay chà mặt, nhận rõ những sợi râu mọc dài. Đống giấy tờ có thể đợi cho đến khi anh tắm và cạo râu.

“Có muốn đi nhờ xe không?” Shannon nói, bước đi bên cạnh Marc “Anh muốn về nhà hay đến ga?”

“Về nhà trước, sau đó đến ga. Cảm ơn vì đã cho đi nhờ” Họ tiến đến xe của Shannon và Marc yên vị trong ghế sau

“Vậy anh đã làm gì trong quân đội?” Shannon hỏi “ý tôi là anh đã lưu ý đến quần áo rằn ri”

“Hải quân. Ngay sau khi rời trung học. Đó là cách tôi có thể vào đại học”

“Phải” Shannon cũng theo cách đó. Thật là cảm giác lạ lùng khi thấy họ có điểm chung, một gã da đen luôn muốn phát điên lên vì đám hàng xóm tồi và một gã da trắng sành điệu sống trong một gia đình quý tộc Pháp cổ.

Không bị tắc đường, họ chỉ mất chưa đến 1 phút đã đến St. Louis. Shannon lái xe chậm lại “Rẽ trái” Chastain nhắc “ngôi nhà ở phía bên phải, gần giữa khối nhà, cổng xanh”

Shannon đỗ xe ngay giữa cổng xanh. Đây là ngôi nhà mang đúng phong cách đặc trưng khu quảng trường, chiếc cổng to được đặt giữa những bức tường chắc chắn dành khoảng sân riêng cho ngôi nhà. Những ngôi nhà của tâng lớp quý tộc Châu Âu được xây lấy sân là trung tâm, hướng thẳng ra vườn của họ chứ không phải ra phố. Những ban công dài kéo dài ra cả vỉa hè, ban công tầng 3 đóng vai trò là mái che cho ban công tầng 2. Những cánh cửa chớp sơn trắng ép vào đôi cánh cửa kiểu Pháp đang mở trên ban công tầng 3 và Shannon có thể nhìn thấy 2 chiếc ghế dựa và một chiếc bàn. Cạnh đó treo 2 cây dương xỉ um tùm.

“Dương xỉ à?” Shannon không thể giữ giọng mình bình tĩnh. Chastain vẫn chưa lập gia đình và hình ảnh cây dương xỉ thật là không bình thường đối với một gã độc thân hấp dẫn.

Chastain cười khúc khích “Thư giãn đi. Chúng là món quà từ một người bạn gái cũ. Phụ nữ thích chúng, vì vậy tôi giữ chúng. Chúng cũng không gây ra rắc rồi gì. Tôi chỉ việc tưới nước thôi”

Mẹ của Shannon cũng có những cây dương sỉ, vì vậy anh biết rõ có nhiều thứ cần quan tâm hơn là chỉ tưới nước. Anh nhếch mép cười, tưởng tượng ra cảnh những người phụ nữ của Chastain cố gắng giữ cho cây dương xỉ tươi tốit, bón phân, tỉa tót và tưới nước. Có lẽ anh cũng nên có vài cây dương xỉ.

“Cậu có muốn uống cà phê không?” Chastain hỏi “Hay cậu muốn về nhà?”

“Không, chẳng có việc gì làm bây giờ. Cà phê nghe hay đấy”

“Thế thì đi nào”

Hơi ngạc nhiên vì lời mời nhưng cũng nhận ra có cơ hội để tìm hiểu thêm về bạn đồng hành, Shannon bước ra khỏi ô tô. Chastain không khóa cổng, và họ đi bộ theo một lối đi được lát gạch dài và hẹp. Một bóng đèn vẫn còn sáng trên lối đi. Khoảnh sân hiện ra trước mặt họ và trong ánh sáng mờ của rạng đông, Shannon ấn tượng mạnh với vườn rau cỏ xum xuê và những bông hoa tỏa hương thơm ngát.

Chastain rẽ phải và bật đèn cầu thang “Tôi đã sửa ngôi nhà thành 4 căn hộ khác nhau” anh nói “đó là cách duy nhất có thể cố gắng bảo dưỡng. Căn hộ này là của tôi”

Khi đến ban công tầng trên, anh mở khóa một cánh cửa khác, tiến lên bật đèn và mời Shannon vào trong

Shannon nhìn quanh, thích thú. Trần nhà rất cao, ít nhất là 12feet, sàn nhà được lát gỗ cứng, ngoại trừ vài chỗ trải thảm. Một cái quạt trần đang quay lười biếng. Hầu hết đồ gỗ trong căn hộ của Chastain mang phong cách cũ và Shannonnghĩ nó phải có từ thời bà của anh ta, dù đây đó vẫn có đồ mới được thêm vào. Căn hộ sạch sẽ và gọn gàng, dù có vài tờ báo vứt dưới sàn bên cạnh chiếc ghế lười, một tách cà phê dở đặt trên bàn cạnh đèn ngủ, những cuốn sách vứt lung tung

“Không ti vi à?” Shannon thốt

“Nó ở trong tủ ấy” Chastain nói, hất cằm về đống đồ gỗ “bà tôi yêu những viên xà phòng nhưng bà từ chối để ti vi ra ngoài để bạn bè có thể thấy rằng bà đã có một cái. Nhà bếp đi qua đây”

Anh dẫn Shannon đi theo một lối nhỏ bên trái phòng khách, đẩy cửa vào nhà bếp. Đó là một căn phòng vuông, có đầy đủ đồ dùng, thật ngạc nhiên là nó vẫn trong trạng thái được dùng thường xuyên. Tủ lạnh, lò vi sóng, lò nướng, máy pha cà phê, máy nướng bánh. Shannon có ấn tượng Chastian là loại người thích ăn ngon và anh ta muốn mọi thứ thật sẵn sàng để các cô bạn gái nấu ăn cho anh ta. Một chiếc bàn gỗ được đặt cạnh tường với 2 chiếc ghế.

Chastain cho cà phê và nước vào máy pha “Hãy tự nhiên như ở nhà nhé. Tôi sẽ ở phòng khác trong lúc chờ cà phê. Cậu đói không?”

“Tôi có thể ăn à”

“Có vài chiếc bánh trong tủ lạnh ấy. Bánh bột ngô ở trong lò nướng”

Một giây sau, Shannon nghe thấy tiếng nước từ vòi hoa sen xả xuống. Anh không muốn đặt những chiếc bánh nướng vào lò quá sớm, vì vậy anh đi bộ qua chiếc cửa kiểu Pháp bước ra ban công. Chiếc xe của anh được đậu ngay phía bên dưới. Bên trái, đèn ở các cửa sổ bên cạnh vẫn để sáng, vì vậy anh nghĩ đó chính là phòng ngủ của Chastain

Shannon nghĩ về nơi anh đang ở, với những bộ quần áo bẩn vất trên sàn, cốc chén bẩn trong chậu rửa và vết bẩn xuất hiện khắp nơi. Nếu anh có bạn gái đến chơi, anh sẽ tống tất cả những bộ quần áo bẩn xuống dưới gầm giường hoặc kho, dấu chén bẩn trong lò, cố gắng hết sức phủi bụi mọi thứ và thường mất đến một can chất làm thơm phòng để dấu đi mùi của những chiếc tất bẩn chưa giặt. Chastain có thể mang một em đến đây bất cứ lúc nào anh ta thích mà không phải lo lắng xem nơi ở của anh ta trông như thế nào.

Chúa ơi, đây thật đáng sống. Không có gì quá lôi cuốn và mọi thứ đều có vẻ cũ, nhưng anh cược Chastain hấp dẫn các em như nam châm. Cái cách anh ta ăn mặc, cái cách anh ta sống…phụ nữ thích những gã như vậy.

Lan man, anh không nghe thấy tiếng tắt vòi hoa sen. Vài phút sau, anh giật mình khi Chastian bước ra ngoài ban công, râu đã được cạo sạch sẽ, mái tóc đen ngắn ẩm ướt. Anh ta mặc chiếc áo lót trắng làm bằng tơ sợi mỏng tang

“À, khốn kiếp thật” Shannon nói, tự ghê tởm bản thân “tôi quên mất có một ngôi sao”

“Tôi đã thêm giúp anh vào danh sách đó rồi” Chastain trả lời

Shannon cảm thấy lúng túng “tôi chỉ…Chúa ơi, nơi đây thật tuyệt, phải không? Ngôi nhà và mọi thứ. Và tôi để ý cái cách anh nói chuyện với nhân chứng, giống như anh đến đặt tay lên vai họ và nói ‘nào, nào’. Những người phụ nữ đó thật rắc rối, phải không? Ý tôi là, 30 giây sau khi anh làm thế, cô gái đó bắt đầu ngừng khóc và nói chuyện. Tôi nghĩ cô ta đã đổ rạp trước anh rồi”

“Họ xứng đáng được chăm sóc” Chastain bình tĩnh nói “Họ không làm điều gì sai cả và họ bị sốc. Họ không có vinh dự được thấy cái mà anh và tôi chứng kiến hàng ngày” bên trong bếp, có tiếng kêu báo hiệu của lò nước và hai người đàn ông bước vào trong.

Chastain lấy 2 chiếc cốc từ tủ và rót cà phê vào. Anh làm việc này rất mạnh mẽ, theo đúng cách mà hầu hết mọi người ở New Orlean vẫn làm, và mùi cà phê bay ngào ngạt. tiếp theo, anh đặt bánh vào 2 chiếc đĩa, cho chúng thêm ít đường và đưa chúng cho Shannon. Shannon đặt hai chiếc đĩa xuống chiếc bàn gỗ nhỏ “Không có bánh Pop-Tarts”, anh đùa

“Một người bạn gái…”

“…đã làm nó cho anh” Shannon kết thúc và cười to

“Phải. Họ đã làm phòng khi tôi không có thời gian chuẩn bị cho những bữa sáng thông thường”

“anh có bao nhiêu cô bạn gái thế?”

“tôi có rất nhiều bạn là phụ nữ. tôi không hẹn hò với tất cả bọn họ”

Shannon hiểu ngay thông điệp. Một quý ông không khoe khoang về các cô bạn gái của mình

Shannon thầm nghĩ ,chỉ vài giờ qua anh đã khám phá ra bao điều về Chastain. Xem anh ta làm việc, cách anh ta nói chuyện với nhân chứng, cách anh ta sống, ăn mặc và chăm sóc bản thân, Shannon bất chợt biết cách một người đàn ông nên sống như thế nào “tôi cược rằng rất nhiều phụ nữ thích anh, phải không?”

“Tất nhiên”

Tất nhiên nó là vậy rồi. Thái độ. Thái độ chính là mọi thứ cần thiết. Shannon cảm thấy nghẹn thở. Nếu anh tạo ra vài thay đổi, anh có thể kéo theo rất nhiều phụ nữ cùng anh

“Tên cậu là gì?’ Chastain hỏi khi ăn gần hết chiếc bánh

“Antonio”

“Được rồi, Antonio, cậu phải thấy rằng nhân chứng đã rất ba hoa, họ không cần bất cứ ai đến gây sự với họ thêm nữa. Làm họ bình tĩnh, cho họ cảm giác an toàn và giữ mọi thứ bình ổn” anh dừng lại một chút “Hãy tưởng tượng rằng cậu có hai đứa con đang ở một nơi nào đó đáng nhẽ không nên ở, và chúng thấy chuyện gì đó. Nếu chúng sợ, chúng sẽ nói dối để che đậy tội lỗi vì chúng biết cha mẹ chúng sẽ nổi điên lên khi biết chuyện. Hãy cam đoan với chúng. Nếu có thể, hãy tự đi nói chuyện với bố mẹ, có thể họ sẽ không trừng phạt con cái. Anh/chị không thể có mọi thứ mình muốn”

Shannon biết các kỹ thuật khai thác nhân chứng; giới thiệu bản thân để nhận được sự thông hiểu, thậm chí là thông cảm. Có lẽ bạn đang nói chuyện với một gã bạn biết rõ hắn đã đánh vợ đến chết. Bạn hãy nói ‘Chúa ơi, tôi biết anh cảm thấy thế nào. Đôi khi vợ tôi làm mất mặt tôi và tôi chỉ muốn tống mụ xuống hố, anh biết đấy” Đừng ngại nói dối, có ai biết chuyện đó đâu. Hắn đang sợ, hắn đang lo lắng, hắn mất kiểm soát và giết vợ mình và hắn không nhìn thấy gì ngoài rắc rối. Một giọng nói thân mật có lẽ là tất cả những gì hắn cần để giải tỏa. Chastain đã nói đúng với cái gọng thân mật, đầy thông cảm rót đường vào tai nhân chứng như vậy. Người ta có lẽ đã không điều khiển được chân mình, bước đến chỗ anh ta và bắt đầu nói chuyện

“Anh có thường xuyên theo đuổi những vụ như thế này không?” anh nghiêm túc hỏi Chastain

“Mỗi khi đại úy muốn tôi làm việc đó” Giọng của Chastain không cảm xúc “nếu chúng ta có một ID, tôi sẽ tìm hiểu về gia đình ông ta. Họ có lẽ không quan tâm, nhưng ít nhất họ có thể chôn cất cho ông ta”

“Anh có nghĩ ông ta bị tâm thần?”

Chastian nhún vai “Ông ta không giống người nghiện, cũng không phải kẻ đói ăn Vài kẻ vô gia cư có gia đình, những người sẽ chu cấp cho họ. Điều đó sẽ dễ dàng hơn là chăm sóc một người bệnh tâm thần. Chỉ đơn giản là vứt họ ra đường”

Shannon gật đầu. Vụ án này không phải là vụ bất thường. Trở lại những năm 70 hoặc 80, một nhóm các nhà cải cách xã hội đã ra tòa nhận về những bệnh nhân được thải ra từ những viện tâm thần và chứng minh rằng họ hoàn toàn có ích cho xã hội. À thì đúng là họ có ích cho đến khi nào vẫn được uống thuốc. Vấn đề là những người điên chỉ dùng thuốc khi họ sống trong môi trường có kiểm soát, như các viện tâm thần chẳng hạn. Nếu đặt họ trong thế giới thực, rất nhiều người trong số họ sẽ bỏ thuốc và vượt tầm kiểm soát của gia đình. Nếu căng thẳng dâng cao, rất nhiều kẻ tâm thần sẽ kết thúc cuộc đời trên đường phố, không thể giữ nổi một công việc hoặc thậm chỉ nói chuyện bình thường. Họ lảm nhảm, nguyền rủa mọi người, đi tiểu nơi công cộng. Họ không thể tự bảo vệ mình trước bạo lực đường phố, nằm vạ vật như dùng thuốc kích thích và bị phạm tội

Có cái gì đó trong giọng nói của Chastain đã cảnh báo Shannon, một tông giọng lạnh lùng “Anh đã say xỉn hả?”

“Chưa đâu. Nếu hóa ra gã đó có gia đình vốn quan tâm đến hắn thì tôi sẽ say”

Đó là tông giọng dửng dưng, nhưng một cơn rùng mình bỗng chạy suốt sống lưng Shannon.Có vẻ như nét lịch sự của Chastian chỉ là vẻ bề ngoài, nếu say anh ta sẽ trở thành con người hoàn toàn khác.

Chastain đứng lên thu dọn đĩa, tráng qua chúng rồi cho vào máy rửa. sau khi đổ đầy lại 2 cốc cà phê, anh nói “ cứ mang theo cà phê, chúng ta sẽ có vài việc bàn giấy để làm đấy”. Cả hai bọn họ đều lúng túng.

Marc ghi nhớ thật kỹ lưỡng. Nếu có thời gian, anh nhất định sẽ quan tâm đến vụ này nhiều hơn thông thường một chút. Chỉ vì một điều, anh muốn tìm ra gã đang sở hữu khẩu Glock 17 này là ai, sống ở đâu và có cái quái gì đã khiến gã phải kết thúc cuộc đời.