Kill And Tell

Chương 13

“Anh là Antonio Shannon?”

Shannon ngước nhìn lên một người đàn ông to lớn, ăn mặc đơn giản đang đứng giữa cửa phòng “Phải, tôi là Shannon. Tôi có thể giúp gì được anh?”

“Tên tôi là McPherson” người lạ thò tay vào túi áo jacket và trình thẻ ID, chỉ ra rằng anh ta là FED. Shannon nghiên cứu kỹ ID, nó có vẻ chính thức, nhưng sao một nhân viên FBI lại muốn nói chuyện với anh?

“Đầu tiên xin hãy giữ kín chuyện này” McPherson nói khẽ “Tôi không đến đây vì nhiệm vụ chính thức. Đây là chuyện hoàn toàn mang tính cá nhân. Một người bạn của tôi bị giết ở Missisippi, và anh đang có yêu cầu thông tin về anh ta. Rick Medina. Anh có lý do gì làm vậy không? Hoặc anh có biết ai giết anh ta?

Shannon xoa xoa cằm, dù có tưởng tượng đến mấy đi nữa về thông tin phản hồi với cái chết của nạn nhân bên dòng Mississippi, anh chắc chắn không ngờ đến cuộc viếng thăm của một nhân viên FED. Chuông báo động đang rung ầm ỹ trong anh. McPherson có thể điều tra chính thức hoặc không, dù ông ta có nói gì đi nữa. Nạn nhân bên dòng Mississippi có thể là bạn của ông ta thật hoặc không, điều đó cũng không quan trọng. Rick Medina, bất kể ông là ai, ông hẳn có những mối quan hệ chất lượng đấy

“Tôi không biết gì về vụ giết người đó cả” anh chậm rãi trả lời “Thực ra chúng tôi đang tìm kiếm thứ gì đó giúp chúng tôi điều tra một trong những vụ giết người trong khu vực của mình” anh đứng dậy “Tôi nghĩ anh cần nói chuyện với Thám tử Chastain”

Marc đang nói chuyện điện thoại với ME. Việc mổ khám nghiệm tử thi đã được lên lịch và đang tiến hành suốt 1 giờ qua. Ruột gan anh quặn lên với nỗi tức giận mỗi khi nghĩ về chuyện đó, anh nhớ lại thân hình nhỏ bé mềm oặt và những chiếc xương sườn gãy. Đây là một trong những khoảnh khắc anh ước sao mình đừng có dính chặt vào ngành luật. Sẽ không gì vui sướng hơn nếu anh được tự tay giết chết được cha đứa trẻ, chậm rãi, bẻ từng khúc xương của hắn như hắn đã làm với đứa trẻ đó.

Anh vừa gác điện thoại thì Shannon bước vào cùng với một người đàn ông trung tuổi, cao to, gầy và cao lêu nghêu “Đây là ông McPherson từ FBI” Shannon nói đơn giản

Marc đứng dậy bắt tay, cảm thấy cái nắm chặt của người đàn ông lạ “tôi nghi nghờ đấy” anh ôn tồn.

Shannon nhìn chăm chăm vào họ, McPherson cười nhẹ “Tôi có một ID chứng minh chuyện đó”

Marc nhún vai “tôi cũng nghĩ ông có. Nhưng nếu tôi gọi cho văn phòng FBI và kiểm tra nhận dạng, họ sẽ nói với tôi những gì?” Nếu người đàn ông này là đặc vụ FBI, ông ta là người đầu tiên Marc thấy thiếu cái vẻ trịch thượng bảnh bao, một hình ảnh đặc trưng mà những đặc vụ lớn tuổi thường thể hiện rõ hơn cả những đặc vụ trẻ tuổi. Những điểm khác nhau rất tinh vi, rất khó nhận biết: mái tóc không cắt quá ngắn, cà vạt thể hiện rõ gu ăn mặc, nổi bật và mang dấu ấn cá nhân. Đôi giày đen cũng là đồ Gucci, thứ có thể nằm ngoài danh mục của hầu hết đặc vụ FBI. Nói cách khác, đồ ông ta mặc đáng giá cả một gia tài, dù chiếc áo khoác gió rộng gần như che dấu được việc ông ta đang mang vũ khí.

Nụ cười trên khuôn khuôn mặt người đặc vụ nở ra hắc ám “Tôi sẽ nói với anh trước và gọi điện, nhưng khốn kiếp, có lẽ cậu có thể tự gọi. Cái gì sẽ đá tôi ra ngoài đường thế? Đôi giày này à?”

“Và cả những thứ khác nữa. Đôi giày cũng là một lý lẽ chắc chắn”

“Cũng đáng để thử. Hầu hết mọi người, kể cả cớm cũng thường không chú ý đến giày”

Shannon nhìn xuống đôi giày hoang mang “Có gì sai với nó à?”

“Nó là giày hiệu Gucci” Marc giải thích”

Shannon nhìn vẫn hoang mang “Chúng đắt tiền” Marc giải thích “Những đặc vụ thông thường sẽ không có khả năng tài chính mua nó” anh quay lại nhìn vị khách “Vậy ông là ai và tại sao lại giả làm đặc vụ cấp thấp” Ông ta không có hành động gì chống lại luật cả, người đàn ông này rất biết luật

“Tên tôi thực sự là McPherson”

“Vậy ông không ngại nếu tôi kiểm tra chứ?”

Người đàn ông thở dài “Con trai, cậu luôn cứng đầu thế à? Cậu có ngại không nếu tôi ngồi xuống? Tôi có thể thấy chuyện này sẽ kéo dài hơn dự định”

“Xin mời ngồi” Marc mỉa mai

“Cảm ơn, đừng ngại về tôi” ông ta thò tay kéo ghế

“Cả cậu cũng ngồi xuống đi, Antonio” Marc nói ‘nhưng hãy đóng cửa vào đã”

Shannon đóng cửa và kéo lấy một chiếc ghế khác, ngồi vào vị trí ngiêng góc với McPherson. Anh nhìn chăm chú vào đối tượng. Có thể anh không biết về Gucci, nhưng chắc chắn biết dùng súng.

“Được rồi. Tôi không làm việc cho FBI” McPherson nói đơn giản. Marc để ý thấy rằng ông ta chẳng lo lắng gì cả- có vẻ thích thú, chứ không hề lo lắng “Nhưng tôi làm việc cho chính phủ và phần còn lại của câu chuyện tôi kể với thám tử Shannon là sự thật. Anh ta đã yêu cầu thông tin về vụ Rick Medina bên dòng sông Mississippi và điều đó khiến tôi nghĩ anh ta có thể biết gì đó về vụ án mà những tay cớm phụ trách đã không kể. Rick là bạn của tôi. Tôi cũng không ở đây để tiến hành điều tra chính thức. Đây hoàn toàn là chuyện cá nhân. Nếu cậu có bất kỳ thông tin nào liên quan đến vụ giết người, tôi sẽ rất đánh giá cao nếu cậu kể nó cho tôi”

Marc cầm chiếc bút xoay tròn khi mải suy nghĩ những gì người đàn ông đang nói. Nếu ông ta không hề lo lắng về việc giả làm đặc vụ liên bang, vốn bị coi là phạm tội trong khi ông ta đang nói chuyện với cớm thì chắc chắn ông ta đang làm việc cho một cơ quan chính phủ khác, một trong những nơi giúp ông ta dễ dàng miễn tội. Có thể là Ủy ban an ninh quốc gia hoặc CIA.

“Cơ quan nào thế?” anh hỏi khi vẫn nhìn vào chiếc bút

Cố nén lời chửi rủa, người đàn ông thở dài “Cậu biết mà. Chuyện đó không nên được đề cập trong cuộc nói chuyện này”

“Không, tôi không nghĩ thế. Vệ tinh nhân tạo hay dưa thối?”

“Anh đang nói tiếng Anh đấy à?” Shannon bật hỏi

McPherson trả lời “Ý của anh ta là anh ta nghĩ tôi phải làm việc cho hoặc Ủy ban an ninh quốc gia hoặc CIA. Ủy ban an ninh quốc gia hầu hết có làm việc với các vệ tinh nhân tạo. CIA thì đôi khi được gọi một cách trìu mến là nhà máy sản xuất dưa thối. Đối với một cảnh sát địa phương thì anh ta biết rất nhiều đấy”

Marc đợi. Anh không có bất kỳ thứ gì để kể cho McPherson về cái chết của bạn ông ta v à anh cũng nghĩ McPherson đã nói thật về việc Medina là bạn. Nhưng có gì đó ở ông ta khiến anh nổi cáu, có gì đó không dễ chịu hoặc có thể chỉ là bản năng, như thể anh đang đặt mảnh ghép vào đúng chỗ nếu đi đúng đường”

“Medina là một trong số các ông à?” anh hỏi

“Theo một cách nào đó. Ông ấy làm vài việc cho chúng tôi. Tuy nhiên ông ấy không làm việc cho chúng tôi khi bị giết”

“Kiểu gì thì ông cũng sẽ nói thế thôi” đúng là CIA, Marc hoàn toàn khẳng định. Nói cách khác, ông ta không có quyền hạn điều tra về vụ giết người vì nạn nhân bị giết trong lòng nước Mỹ.

“Tất nhiên tôi sẽ nói thế. Nhưng đấy là sự thật. Chúng tôi hoàn toàn vô can trong vụ này và Rick là không chỉ là bạn, cậu ấy còn là bạn tốt” đôi mắt McPherson tối sầm “Thật là điên nếu tin chuyện có thằng cầu bơ cầu bất nghiện thuốc cần tiền có thể hạ được cậu ta như thế, rồi thậm chí không thèm ăn cắp xe. Nghe không ổn tý nào”

Không, nó không hề ổn. Medina rõ ràng là người rất giỏi việc. Marc nghĩ về những gì anh đọc được trong bản lý lịch quân sự của Dexter Whitlaw: Whitlaw đã từng là một lính bắn tỉa hải quân tại Việt Nam và ông ta rõ ràng cũng là kẻ rất giỏi việc.

“Vậy hẳn ông cũng biết về Dexter Whitlaw?”

McPherson cứng người lại, ánh mắt trở nên dè chừng và khó dò “Tôi biết về cậu ta. Anh đang định nói chính người đó giết Medina à?”

“Không. Ông ta bị giết trên phố St.Ann cùng ngày với Medina. Whitlaw bị bắn bằng khẩu 22. Có phải Medina và Whitlaw biết nhau không?”

“Phải. Chúng tôi cùng ở Việt Nam” McPherson ngọ nguậy trên ghế, khẽ liếm môi dưới trong khi nhìn chăm chăm không chủ định xuống nền nhà “Vậy là Dex cũng chết. Cả Rick và Dex đều chết, trong cùng một ngày, cùng một loại vũ khí”

“Điều này hình như hơi trùng hợp nhỉ” Marc nói “họ biết nhau, họ chết cùng một ngay chỉ bằng 1 phát bắn ở xa, cả 2 người đều bị giết bởi khẩu 22. Và họ có lẽ cũng cùng làm việc với nhau ở Việt Nam? Và ai muốn giết hai bọn họ cùng lúc nhỉ?”

“Đó là một câu hỏi thú vị đấy?” McPherson trông càng lo lắng hơn “tôi rất muốn giữ câu trả lời đó cho riêng mình, nhưng phải, họ có cùng làm việc chung. Cả hai người đều cùng rất giỏi việc”

“Whitlaw đang sống như người vô gia cư, nhưng thực ra không phải. Ông ta khỏe mạnh, ăn uống tốt, không nghiện, vì vậy tức là ông ta phải có nguồn thu nhập nào đó mà tôi không thể phát hiện ra. Medina đã đến tận đây gặp ông ta, và nếu vậy thì tại sao?”

“Không ai biết Rick đang ở đây. Hoàn toàn là việc riêng, người ta nói vậy”

“Vậy thì chúng ta vẫn chưa biết điều gì đó. Chúng ta có thể so sánh hai viên đạn, xem chúng có thể được bắn ra từ cùng một khẩu súng hay không, trừ khi ông biết điều gì đó là không kể với chúng tôi, thì đúng là chúng ta cùng đường rồi”

“Tôi ước gì tôi thực sự biết điều gì đó” McPherson nặng nề “bất cứ điều gì, Vì vụ này thực sự bốc mùi, nhưng khốn kiếp nếu tôi biết tại sao”

******************

Âm thanh vang lên rất khẽ, có gì đó như tiếng sột soạt. Karen ngừng lại, đầu cô ngước lên lắng nghe âm thanh nhỏ kỳ lạ đang vang lên. Cô đang ở phòng ngủ, nhìn chăm chăm vào những chiếc lá vàng rơi từ cửa sổ

Ở đó, có một tiếng thì thầm như tiếng chửi. Và giọng một địa phương khác

Có ai đó đang đột nhập vào căn hộ

Sống lưng lạnh buốt, nỗi sợ khiến trái tim cô lạnh cứng và cô không hề chuyển động. Cô không thể di chuyển.

Cửa phòng ngủ bật mở. Cô đứng nép vào bên lề, tránh tầm nhìn thẳng, nhưng nếu có ai đó tiến vào phòng ngủ, anh ta sẽ nhìn thấy cô tức thì và cô phải nép chặt vào tường. Cả phòng ngủ chỉ có cửa đó thóat ra ngoài. Căn hộ của cô ở tầng 2 vì vậy cô không thể trèo nhảy ra khỏi cửa sổ. Nó cách quá xa mặt đất và không thể nhảy xuống.

Hắn tiến vào phòng ngủ. Cô không nhìn rõ mặt hắn, chỉ nhìn thấy bóng hắt dưới sàn. Nếu cô không nhìn kỹ, cô sẽ không bao giờ nhận ra. Ngực Karen thít lại, nỗi sợ khiến cô không dám thở mạnh. Cô không thể di chuyển, thậm chí còn không thể hét lên.

Hắn không tiến vào tiếp. Sau khi đứng đó một lúc, nhìn vào, hắn tiến vào bếp, lần này tạo ra tiếng động to hơn như thể hắn nghĩ không cần phải giữ yên lặng

Tai cô rung lên và phòng ngủ của cô trở nên nghiêng ngả. Karen buộc mình phải thở sâu, khẽ khàng nạp ô xy vào buồng phổi. Tại sao hắn lại đi tiếp? Tại sao giờ đây hắn lại ồn ào?

Cô nhìn chăm chăm vào chiếc giường gọn gàng ngăn nắp của mình, và chầm chậm hiểu ra: Hắn nghĩ căn hộ vắng người. Màn cửa vẫn đang mở, vì cô chưa đi ngủ, vì vậy căn phòng tràn ngập nắng, và cô không cần phải bật đèn. Cô đã nhận ra căn hộ của mình nhìn chung không cần đèn chiếu sáng trong mọi mùa. Chiếc TV đã tắt, cô đã xem TV một lát nhưng các chương trình buổi sáng chẳng có gì thú vị, vì vậy cô tắt nó đi trong vài phút. Cô cố gắng không gây bất kỳ tiếng động nào trong lúc trèo thoát ra trạc cây gần ban công. Bất kể thế nào, căn hộ phải có vẻ như trống vắng với tên đột nhập

Cô thấy hắn mở và đóng các ngăn trong bếp rất tuần tự và có hệ thống, thậm chí còn săm soi cả tủ lạnh- Chúa ơi, hắn đói ư? Cô đáng nhẽ nên rời khỏi căn hộ, đó là những gì các chuyên gia thường khuyên. Đừng cố ngăn cản kẻ trộm, chỉ nên rời khỏi nó ngay khi có thể và gọi cho cảnh sát khi bạn đã an toàn.

Từ khu vực ăn uống trong nhà bếp có thể nhìn rất rõ ra phòng khách. Nếu hắn ở đó, hắn sẽ có thể nhìn thấy cô đang mở cửa. Sẽ thế nào nếu hắn có súng? Hắn có thể bắn cô ngay tại nơi cô đứng.

Bất ngờ, cô cảm thấy bình tĩnh –ít nhất là bình tĩnh hơn. Bất kể hắn có ý định gì, cô tốt hơn nên ra khỏi căn hộ để tăng cơ hội an toàn. Cô nhẹ nhàng tiến tới cửa phòng ngủ, đôi chân trần bước im lìm trên thảm

Ngay khi vừa đến gần cửa, cô nghe thấy tiếng bước chân trong khu vực để bàn ăn. Cô khẽ nhón chân bước tới để nhìn. Trái tim cô lại đập mạnh liên hồi khi nhìn thấy những mảnh vỡ. Nếu hắn quay lại phòng khách….

Nhưng tiếng dịch chuyển đồ gỗ vẫn tiếp tục và cô biết hắn vẫn đang ở phòng ăn, cô khẽ nhíu mày, có vẻ hắn đang chồng ghế lên.

Rõ ràng đó không phải là hành động bình thường của một tên trộm. Tìm những đồ vật có giá trị, khuân tivi và những phương tiện nghe nhìn nhỏ và ra đi. Nhưng hắn thậm chí còn không bước vào phòng ngủ để tìm đồ nữ trang quý, nơi hầu hết phụ nữ cất giữ đồ có giá trị

Cô dấn thêm một bước nữa, đứng ngay trước cửa nhưng vẫn đủ để lùi lại nếu thấy có bất kỳ động thái đáng ngờ nào ở khu vực phòng ăn. Cô nhìn thấy các ghế chồng lên nhau. Hắn đang định trèo lên chúng

Hắn đang tìm một cái gì đó…một cái gì đó quan trọng

Hãy ra khỏi nhà và gọi điện thoại, lời chỉ dẫn của cảnh sát vang lên. Cô nhìn chiếc điện thoại cạnh gường. Căn hộ quá yên tĩnh, chỉ có âm thanh của chiếc tủ lạnh và tiếng ồn của kẻ đột nhập. Nếu cô gọi 911, cô sẽ phải thì thầm và hắn có thể nghe thấy. Nếu cô không nói gì, liệu họ có cử ai đó đến không? 911 có khả năng xác định các căn hộ cá nhân không nhỉ?

Nhưng rồi cô nhận ra: Dù họ có thể xác nhận hay không thì cũng không quan trọng nữa, khi mà họ luôn đến với còi báo hiệu điếc màng nhĩ

Khốn kiếp, hắn chính là kẻ cố tìm ra căn hộ của cô. Bất chợt, tên khủng bố quay lại và nỗi sợ trong cô trào dâng. Cô cảm thấy bị xúc phạm, bị đe dọa. Hắn đang lướt qua mọi đồ đạc trong nhà, phá hoại cảm giác về ngôi nhà mà cô đã có. Đó là ngôi nhà duy nhất mà cô coi là “nhà” cho đến giờ. Cô giờ vẫn nghĩ về ngôi nhà không còn gì ngoài đống tro tàn. Cô sẽ không bỏ căn hộ này cho tên khốn đó.

Karen lùi một bước, tránh xa cửa ra vào. Thật nhẹ nhàng, thật chậm như đúng cách cha cô đã dạy khi hai cha con ở trong rừng. Cô dễ dàng tiến đến chiếc điện thoại, vẫn chú ý đến tên đột nhập, cô nhẹ nhàng nhấc máy, đè chiếc gối lên điện thoại để che đi tiếng bấm nút và gọi 911

Vũ khí, cô cần vũ khí. Nhưng cô không sở hữu khẩu súng ngắn nào cả, và tất cả dao thì để trong nhà bếp. Khi tên đột nhập tìm kiếm hết căn hộ, hắn sẽ bước vào phòng ngủ và nhìn thấy điện thoại che dưới gối và biết có ai đó đang lẩn trốn ở đây. Cô sẽ đánh mất nhân tố bất ngờ, lợi thế duy nhất cô có, vì vậy cô cần phải tìm ra thứ gì đó trước.

Không có gì trong phòng ngủ mà cô có thể sử dụng, trừ khi cô muốn đánh hắn bằng chiếc túi xách tay vốn đang để ở chiếc ghế nơi góc phòng- một bằng chứng cho sự tồn tại của cô trong căn hộ nếu để hắn nhìn thấy.

Rất nhanh cô nghĩ đến phòng tắm. Thật đáng thất vọng, những chiếc dao cạo sẽ chẳng khiến hắn hét lên sợ hãi, trừ khi hắn bị bệnh sợ cạo. Và vết thương tồi tệ nhất cũng chỉ là một miếng rạch trên da nho nhỏ. Cô còn có nước hoa, keo xịt tóc….Keo xịt tóc. Đúng là nó. Hắn sẽ phải tiến đến gần, nhưng một khẩu súng là vũ khí duy nhất dùng được trong khoảng cách xa. Cô sẽ chẳng có cơ hội nào ngay cả với một con dao

Cửa phòng tắm chỉ khép hờ. Karen tiến đến đó, chú ý tránh không đụng vào bất kỳ vật gì. Trái tim cô đập mạnh qua mỗi cái nhón chân, nhưng giờ cô cảm thấy bình tĩnh hơn, hành động có mục đích hơn.

Vào lần cuối cùng cô mở cửa này cô nhớ nó tạo ra tiếng kẽo kẹt. Cô không thể sờ vào cửa.

Tấm thảm có vẻ đang làm những bước chân cô chậm lại. Khoảng cách chỉ vài bước chân nhưng sao cô thấy nó phải dài đến vài dặm. Nếu tên đột nhập quay trở lại phòng khách, hắn sẽ nhìn được cô trước cửa phòng tắm. Phải mất bao lâu để hắn lục xong cái bếp? Có bao nhiêu nơi trong bếp nằm trong tầm ngắm của hắn? Hắn đã tìm xong các ngăn kéo và chạn, tủ lạnh, dưới ghế và bàn. Chỉ còn nơi duy nhất giờ đây thu hút sự chú ý của hắn trước khi bước vào phòng khách là một ngăn kéo nhỏ phía bên phải cửa ra vào. Nếu hắn là tên chuyên nghiệp thì đó sẽ là nơi hắn sẽ tìm tiếp theo.

Lạy trời, hắn hãy là một tên chuyên nghiệp, cô cầu nguyện

Cửa phòng tắm không mở rộng như cô nghĩ. Cô nhìn vào khoảng không chật hẹp đang mở. Nó có vẻ quá hẹp, chỉ đủ để một đứa trẻ lách qua, và cô thì không còn là trẻ con nữa. Tuy vậy, cô đã giảm cân. Cô lẽ cô có thể làm được- có lẽ

Có một kế hoạch, chỉ trong trường hợp này thôi

Trong bếp, tên đột nhập bắt đầu dựng những cái ghế lên lần nữa, sắp xếp mọi thứ vào đúng vị trí, hắn là một tên trộm gọn gàng, như thể hắn không muốn cô biết là hắn đã từng ở trong nhà cô. Sự gọn gàng ngăn nắp của hắn khiến trong cô gióng lên tiếng báo động thứ hai

Cô thở gấp, nhẹ nhàng, tưởng tượng ra những gì cô đang làm. Keo xịt tóc đang để phía bên trái bàn trang điểm. Khăn tắm treo ở phía bên phải để thuận tiện cho cô khi lấy nó bằng tay phải, xeo sịt tóc bằng tay trái. Cô ước mình ít gọn gàng hơn và vứt mũ vải mềm ngay khi cô mua keo xịt tóc. Cô chưa bao giờ vứt đi bất kỳ cái mũ vải mềm nào.

Cơn giận dữ khiến ngực cô thắt lại, ruột gan quặn lên. Ép bụng hết mức trước cánh cửa, cô lách dần qua khe.

Ngực cô chỉ vừa chạm vào cánh cửa thì một tiếng kẹt nhỏ vang lên

Cô không dừng lại. Đứng lại bây giờ có thể gây ra hậu quả thảm khốc, nếu hắn nghe thấy tiếng kẹt vừa rồi. Cô lách người vào phòng tắm nhỏ và tối, chộp lấy khăn tắm bằng tay phải và hộp keo xịt tóc bằng tay trái. Cố không đụng chạm vào thứ gì khác, cô chỉ di chuyển thật nhẹ nhàng.

Quay người lại cô đứng chần chờ trước cửa phòng tắm, cố gắng đứng ở nơi sẽ không thể bị nhìn thấy dù cánh cửa có mở hay bị phá. Rất nhanh chóng, cô kiểm tra phía sau để bảo đảm không bị gương soi. Từ góc cửa mở, tất cả những gì có thể trông thấy từ ngoài chỉ có bồn và vòi hoa sen

Cầm bình xịt bên tay trái trong tư thế sẵn sàng, cô chờ đợi. Cô không thích bị giam trong không gian chật hẹp thế này, nhưng sau khi gây ra tiếng kẹt cửa, cô không dám bước ra ngoài. Cô thừa biết hắn có thể di chuyển nhẹ nhàng, vì cô không hề nghe thấy tiếng bước chân khi hắn đột nhập căn hộ. Hắn có thể đang đứng ngay phía bên kia cánh cửa, chơi trò mèo vờn chuột, yên lặng chờ cô bước qua

Tóc cô lại dựng đứng lên. Cô hầu như có thể cảm thấy hắn đang ở đó, kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng cô cũng có thể kiên nhẫn. Ai di chuyển đầu tiên sẽ là người thua cuộc. Bố cô đã nói thế. Sao cô có thể nhớ tất cả điều này nhỉ? Lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ và ông gần như là người lạ, dù cô vẫn nhận thức được ông là cha. Nhưng ông đã nói chuyện, chỉ cho cô cách để trở thành một lính bắn tỉa giỏi, và cô đã lắng nghe. Cô chưa bao giờ cầm súng, chỉ có một bình xịt keo, nhưng những kiến thức của cha cô vẫn được áp dụng tốt và có lẽ giờ đây nó đang cứu sống cô.

Cô không nghe bất kỳ âm thanh nào từ phòng khách. Nếu hắn không nghe thấy tiếng kẹt cửa, hắn sẽ tiếp tục cuộc tìm kiếm, chuyển động bình thường và gây ra tiếng động. Nhưng căn hộ giờ đây đang im lìm, điều đó cho thấy hắn đã nghe thấy cô.

Cô đo khoảng cách tới cánh cửa. Nếu hắn đạp cửa, cánh cửa sẽ va vào cô, khiến cô mất thăng bằng và có thể ngã dập mặt. Khẽ khàng, cô lùi lại, hy vọng đủ khoảng cách an toàn. Cô nắm chặt bình xịt, chờ đợi.

Cô có một lợi thế nhỏ là cô biết hắn đang ở đó. Hắn thì còn nghi ngờ về sự có mặt của cô, nhưng hắn không biết chắc- trừ khi hắn để ý đến cái túi xách. Hoặc điện thoại để dưới gối. Ôi Chúa ơi

Hãy tưởng tượng về những gì con định làm, Dexter đã nói thế. Chuẩn bị thật kỹ, đề phòng mọi khả năng. Đừng ngại ngần hoặc con sẽ chết

Karen không muốn chết. Cô muốn sống lâu, sống thọ…

Cánh cửa bật mở. Ngay lập tức cô xịt ngay vào tên đang lao vào. “Á….”, hắn lùi lại. tay ôm mắt. Một tay vẫn còn giữ khẩu súng

Karen đánh vào đầu hắn với tất cả sức mạnh và đẩy lùi hắn về phía giường ngủ. Hắn vồ lấy cô, túm được áo ngoài và lôi cô cùng hắn. Cô hét lên, hy vọng tiếng hét có thể vang vọng qua gối và hy vọng cảnh sát 911 vẫn còn nghe máy. Hắn đẩy cô ngã xuống. Giờ thì cô nhìn thấy khuôn mặt méo mó, đôi mắt vằn đỏ của hắn và cô tiếp tục xịt vào mặt hắn. Giờ thì hơi xịt không đến mắt mà chỉ vào mũi, Hắn ôm cổ, ho mạnh. Cô lại xịt vào hắn nữa. lần này thật mạnh, thật nhiều, đánh hắn ngay vào mặt bằng nắm đấm tay phải. Chân cô đá phải chiếc đèn khiến nó đổ xuống, lồng đèn bằng sứ vỡ tan.

“Mày….con khốn!” Hắn gào lên. Không nhìn thấy gì, hắn vươn nắm đấm quờ quạng và bắt được chân cô. Cú chạm khiến cô đập đầu vào giường, choáng váng, nhưng cô không nhận thức được đau đớn, chỉ cố hết sức thoát khỏi hắn. Cô đập bình xịt vào mũi, máu chảy trên bình xịt và trên giường. Rất nhanh chóng cô rút chân ra được và đá hắn mạnh hết sức, một cú vào bụng và một cú vào gần háng. Hắn lùi lại, hơi thở gần như đứt quãng. Karen bò lồm cồm trên giường, rồi bò xuống sàn. Hắn lại tiếp tục chĩa súng khắp nơi nhằm vào cô, nhưng vì không nhìn thấy nên súng hướng lên đầu

Tấm thảm gần như khiến đầu gối cô bốc cháy khi cô bò gần ra tới cửa. Thở hổn hển, mắt cô vẫn còn lờ mờ, cô đứng lên và chạy về phía cửa trước.Một viên đạn bắn xuyên qua tường.

Cô giật mạnh nắm cửa mở ra khi hắn nhảy ra khỏi phòng ngủ. Dùng tay áo lau mắt, hắn nhấc súng lên. Dựa lưng vào tường, cô ngồi xổm xuống. Viên đạn bắn xuyên qua cánh cửa. Cô guồng chân hết tốc lực lao đầu xuống cầu thang và chạy về phía 2 cảnh sát đang rút súng bước lên, khuôn mặt trắng bệch

Mệt rã rời, cô ngã xuống sàn. Liếc xuống, cô nhìn thấy một khuôn mặt đang thấp thoáng nơi cánh cửa của hàng xóm cùng tầng “Nằm xuống!” cô hét lên

Nghe thấy giọng cô, tên đột nhập mở tung cánh cửa, ào ra với khẩu súng. Hai cảnh sát phản ứng tức thì, họ cùng nhau bắn vào hắn. Sức mạnh của 2 viên đạn cùng lúc găm vào người khiến hắn ngừng ngay trước cửa, một thoáng ngạc nhiên hiện trên nét mặt. Hắn nhìn xuống dòng máu chảy qua ngực, ngước lên nheo mắt cố tập trung nhìn họ

“Bỏ súng xuống! Bỏ xuống ngay” cả hai cảnh sát hét

Tên đột nhập cười to. Âm thanh thoát ra khỏi cổ họng rin rít, nhưng đó vẫn là tiếng cười “Khốn kiếp chúng mày” hắn nói, rồi nhấc khẩu súng lên, hướng thẳng về phía Karen. Hắn vừa hành động, hai cảnh sát tiếp tục nhả đạn