Kill And Tell

Chương 10

Hayes là một người cẩn thận. Hắn đã thuê được những người giỏi, nhưng khi ai đó nói rằng nhiệm vu hoàn thành, hắn không bao giờ coi nhẹ việc kiểm tra xem cái nhiệm vụ hoàn thành đó đã đúng yêu cầu chưa

Hắn luôn kiểm tra mọi thứ ít nhất hai lần. Sự cẩn thận của hắn luôn được tưởng thưởng, giúp hắn tránh được rắc rối khó chịu trước khi chúng trở thành vấn đề lớn. Những người làm việc cho hắn đều coi hắn như nhọt ở mông, nhưng những người hắn làm việc cho thì lại vô cùng vui mừng với sự cẩn thận từng chi tiết đó.

Khi Clancy gọi và báo cáo kết quả nhiệm vụ, Hayes tin hắn. Claycy luôn là một gã giỏi. Nhưng hắn vẫn liên lạc với nguồn khác để có được bản báo cáo của cảnh sát về ngôi nhà bị cháy cũng như bản tin báo chí được fax cho hắn theo số cá nhân. Hắn sử dụng máy tính thành thạo nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều với công nghệ cũ và hắn nghĩ an ninh của những công nghệ cũ vẫn tốt hơn. Với máy tính, ai mà biết được có kẻ nào xâm nhập vào máy của mình và ở nơi nào đó trên đời, có thằng con hoang nào đó đang theo dõi hắn gửi và nhận cái gì

Nguồn tin của hắn gọi lại ngay trong ngày hôm sau “Tôi không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì về ngôi nhà cháy của Karen Whitlaw. Có một ngôi nhà cháy, nhưng nó thuộc về một cặp đôi tên là Hoerske”

Hayes thốt là lời rủa. Không có vẻ gì Clancy đã đốt nhầm nhà “Đợi tôi một chút” hắn trả lời “tìm trên quyển sổ điện thoại và coi địa chỉ của Karen Whitlaw là gì?”

“Được rồi, đợi một chút” có tiếng sốt soạt ở đầu bên kia “Whitfield…Whitfield…Whitlaw. Không có Karen Whitlaw trong danh sách, nhưng có K.S.Whitlaw”

“Giữ máy” Hayes kiểm tra file tài liệu về vợ của Dexter Whitlaw và con gái. Tên đệm của đứa con gái là Simone “Đó là cô ta”

“Được rồi, địa chỉ là…chết tiệt, đó là địa chỉ trùng với ngôi nhà của Hoerke”

Hayes cảm thấy đau đầu, hắn day day mũi “Fax mọi thứ anh có cho tôi”

“Được thôi”

20 giây sau, từ máy fax hiện ra đống tài liệu hắn cần. Hayes không quan tâm đến báo cáo của cảnh sát, hắn cầm một bản copy của một bản tin “Sáng qua một đám cháy phá hủy hoàn toàn ngôi nhà của Nathan và Lindsey Hoerske. Theo những gì bên cứu hỏa thông báo, ngọn lửa bắt đầu từ bếp. Vợ chồng nhà Hoerske đã mua ngôi nhà từ 4 tháng trước nay bỗng trở thành vô gia cư vì bà hỏa”

Hayes quăng tờ bào xuống nhà. Đúng là không phí công tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Những người nhà Whitlaw đã bán ngôi nhà, có lẽ Clancy đã tìm địa chỉ của cô ta trên danh bạ điện thoại, nhưng những quyển danh bạ điện thoại thường cập nhật mỗi năm một lần”

Hắn gọi cho Clancy. Như thường khi, Clancy để hộp thư thoại trả lời “Hãy để lại số của bạn” giọng Clancy vang lên, không hề xưng tên “Nếu quen bạn, tôi sẽ gọi lại”

“Mày là thằng khốn” Hayes nói, cũng không để lại danh tính

‘Khốn kiếp! Tao là thế đấy’ Claycy nhấc điện thoại nói. Giọng hắn sin sít, hắn thường không thể hiện sự không vui với khách hàng

“Cô ta không sống ở đó, con khốn. Cô ta đã bán nhà 4 tháng trước rồi”

“Well, chó chết thật. Tôi ghét chuyện đó, đốt sạch một ngôi nhà chẳng vì gì cả”

“Tìm cô ta, và lần này hãy làm đúng đấy”

**************

Thượng nghị sỹ Stephen Lake đang được kỳ vọng sẽ trở thành tổng thống kế tiếp, rất nhiều người có cùng suy nghĩ như vậy. Ông ta và anh trai, William, sinh ra đã là người của công chúng, nhưng khi William chết, Stephen trở thành người thay thế. Gia đình Lake có tiếng trong giới luật sư, tố tụng, chính khách và Stephen là thế hệ thứ 4 nối tiếp theo con đường này.

Thượng nghị sỹ Lake luôn ý thức một cách sâu sắc rằng William mới chính là lựa chọn đầu tiên của cha, theo quan điểm của một người đàn ông cổ, và sau cái chết của William, Stephen đã cố gắng làm việc chăm chỉ hơn để trở thành một chính khách hoàn hảo, bù đắp cho nỗi đau mất đi người con trai cưng của cha. Ông đã có được thành tích học tập xuất sắc, xây dựng nên đế chế khiến mọi người đàn ông đều mơ ước, một vị trí xã hội cao. Franklin Vinay nghĩ thế, nhưng chiếc ghế trong Hội đồng tình báo nên được dành cho người thực dụng hơn là người hay lý tưởng hóa vấn đề

DDO không giống như kẻ bị triệu đến văn phòng thượng nghị sỹ như một cậu bé bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Dù sao thì ông cũng vẫn cứ đi, và thái độ của ông không hề biểu hiện sự phật lòng khi ngồi trong văn phòng được trang trí tuyệt đẹp. Dù vậy ông vẫn tự hỏi điều gì mang được ông thượng nghị sỹ đến thủ đô trong tháng 8 nóng nực này. Tin tức cuối cùng mà Vinay nghe được là thượng nghị sỹ Lake đang rất vui vẻ nghỉ ngơi tại lãnh địa của ông ta tại bang Minnesota. Vinay không nghĩ có thứ gì ít quan trọng hơn nhiệm vụ khẩn cấp quốc gia mới kéo được ngài nghị sỹ ra khỏi lãnh địa yêu thích của ông ta tới đây trong cái nóng tồi tệ nhất vào mùa hè. Và vì ông luôn biết rõ mọi tin tức về an ninh quốc gia, đôi khi trước cả tổng thống, nên ông biết đây không phải trường hợp đó.

Điều đó khiến cho sự hiện diện của thượng nghị sỹ trở nên đáng tò mò hơn và Franklin Vinay không phải là người đàn ông dễ bỏ qua những thứ đáng tò mò.

“Cà phê nhé, Frank?” thượng nghị sỹ hỏi, tiến đến bình pha cà phê

“Không, cảm ơn ngài. Thần kinh của tôi không chịu nổi nếu uống cà phê trong thời tiết này”

Thượng nghị sỹ cười vang và tự rót cho mình một ly, có lẽ để chứng minh thần kinh ông đủ vững. Vinay mỉm cười, theo dõi thượng nghị sỹ bỏ thìa kem vào trong cà phê, tự hỏi thượng nghị sỹ đã uống bao nhiêu tách cà phê trước khi trưởng thành thực sự

Ông cũng không hỏi tại sao thượng nghị sỹ lại triệu tập ông. Vinay đã ở trong trò chơi một thời gian dài và ông biết sức mạnh của sự im lặng, phương cách chơi trò đổi địa vị một cách tinh tế: Buộc đối phương phải thể hiện trước. Ông không thể hiện bất cứ sự lo lắng nào, hoặc không có bí mật nào, và vội vàng nào. Họ ngồi bên nhau như không chuyện gì. Vinay không có ý định để bất cứ ai buộc phải nói. Khi nào ông biết điều thượng nghị sỹ muốn thì lúc đó ông mới biết cách phản ứng.

Thật không may, thượng nghị sỹ Lake lại là đối thủ lớn trong những cuộc trò chuyện “thân mật” thay vì vào thẳng vấn đề. “Đây đúng là mùa hè nóng nhất tôi từng biết” ông ta nói, dựa lưng vào chiếc ghế da mềm “Nóng khủng khiếp. Thường thì tôi đi nghỉ vào tháng 8…”

Không giống như những chính trị gia khác ở D.C, Vinay nghĩ

“…có lẽ nên đi câu cá hồi, anh thích câu cá không Frank?”

“Không phải năm nào cũng đi được” ông đã quá bận lo lắng đến những thứ độc hại như chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa khủng bố

“Anh thực sự nên cố gắng dành thời gian đi nghỉ. Câu cá giúp người ta trở về với thiên nhiên. Anh cũng có thể nhìn thấy những sắc màu tuyệt đẹp của đất nước và anh sẽ nhớ ra rằng phần lớn dân Mỹ không sống trong những thành phố lớn. các hãng truyền thông của chúng ta cứ chăm chăm đưa tin về chuyện xảy ra trong các thành phố đến mức chúng ta đang có xu hướng quên đi những vùng khác”

Vinay định mở miệng đồng ý ,nhưng thượng nghị sỹ vẫy tay “Rõ ràng tôi đang huyên thuyên ở đây. Tôi biết anh rất bận và tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Một trong những phụ tá của tôi thông báo rằng một trong những nhân viên hợp đồng của anh đã bị giết bên sông Misissippi. Hãy nói cho tôi biết, Frank, rằng hắn ta không phải đang thực thi nhiệm vụ anh giao, và đừng có nói về những quy định rằng CIA bị cấm hoạt động ở nội địa. Bị cấm làm gì đó và không làm gì đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Vinay nhìn vào khoảng không nhưng trong bụng thì đang điên tiết. Chỉ có nguồn duy nhất các trợ lý của thượng nghị sỹ tìm ra thông tin này là từ văn phòng của Vinay. “Thượng nghị sỹ, không có bất kỳ hoạt động nào của chúng tôi thực hiện trong nội địa, v ào bất kỳ thời gian nào. Nếu một nhân viên hợp đồng nào bị giết….và tôi chưa nghe bất cứ thông tin nào về chuyện đó…thì nó cũng không liên quan tới chúng tôi”

“Anh chưa nghe tin gì sao?” giờ đến vị thượng nghị sỹ bối rối “nhưng…”

“Chúng tôi sử dụng rất nhiều nhân viên hợp đồng. Họ cũng làm việc cho những nước khác, như anh biết rõ, bất cứ khi nào họ không làm việc cho chúng ta. Có lẽ người này đang làm nhiệm vụ, nhưng không phải cho chúng ta, và nếu trong trường hợp đó, tôi không có bất kỳ thông tin nào về hắn ta hoặc cô ta. Nhân thể, đó là ai vậy?”

“Ai…?”

“Một người đàn ông hay phụ nữ?”

“Ồ..một người đàn ông. Anh thực sự chưa nghe gì sao?”

“Như tôi đã nói, nếu nó không liên quan đến chúng tôi, tôi không có lý nào lại phải được thông tin”

“Tôi đã nhận được thông tin rằng con trai của người đàn ông đó là một trong số người của anh”

Khốn kiếp, thượng nghị sỹ đã được thông tin quá nhiều. Và nếu ông ta thực sự nghĩ Vinay sẽ nói ra tên của một trong những nhân viên quan trọng nhất của mình thì ông ta đã hy vọng nhiều quá đấy “Rất có thể, nhưng nếu cái chết của người đó không ảnh hưởng đến các nhiệm vụ đang thực thi…”. Ông nhún vai thể hiện thái độ việc đó chẳng quan trọng gì với ông nếu có một nhân viên hợp đồng bị giết

Thượng nghị sỹ Lake mở một file tài liệu “Nhân viên đó là Rick Medina. Cái tên có nói lên điều gì với anh không?”

“Rick Medina!” Vinay cố kìm cái nhìn sửng sốt “Ông có chắc không?’

“Nguồn tin của tôi rất đáng tin cậy” thượng nghị sỹ kiên quyết. Ông không quen với những câu hỏi kiểu này

“Tôi đã biết về Rick trong nhiều năm- không rõ lắm, thực ra không ai biết rõ về anh ta cả, nhưng anh ta là một trong những nhân viên hợp đồng đắc lực nhất. Khốn thật”

“Anh có biết gì về con trai của hắn không?”

“Rick không có gia đình” Vinay nói dối “Anh ta là người độc thân hoàn toàn”

“Tôi hiểu” vì nguyên nhân nào đó, thượng nghị sỹ Lake có vẻ bối rối”vậy thì..”

Vinay đứng dậy, sự kiên nhẫn của ông đã đến giới hạn. Ông vui vì đã không phải nói sự thật là Medina đã không thực hiện nhiệm vụ cho họ khi bị giết, nhưng thượng nghị sỹ đã biết nhiều quá, chi tiết quá về những thông tin đáng lẽ không thể đến tai ông ta được. Thực ra thì viên phó giám đốc cũng đang có kế hoạch vạch trần những điệp viên nhị trùng trong văn phòng ông ra ánh sáng- giờ thì quỷ bắt ông ta đi.

“Vậy ra đó là những gì ông muốn biết ư, thượng nghị sỹ” Ông lịch sự hỏi “Tôi bảo đảm với ông rằng Medina không thực thi nhiệm vụ gì cho chúng tôi. Nếu ông muốn biết chi tiết hơn, tôi rất vui được điều tra chi tiết về cái chết của anh ta và sẽ báo cáo cho ông mọi điều tôi biết”

“Ồ không, điều đó là không cần thiết. Tôi chỉ lo lắng về..à, anh biết vị trí của đất nước ta trong những ngày này thế nào rồi đấy, với những nhóm lực lượng dân quân đang tìm kiếm ra bất kỳ chi tiết hớ hênh nào, bất kể họ đã đi quá xa như thế nào, thì họ có thể khiến chính phủ phải điên cuồng chống đỡ. Tốt hơn cả là chúng ta phải chuẩn bị tốt cho những thứ như vậy”

Hoàn toàn là những lời biện luận đúng đắn, nhưng có gì đó về cái cách đánh động Vinay hơn là cái vỗ vai thân tình, như thể câu trả lời này đã được tập luyện sẵn. “Vâng, thưa ngài” ông trả lời. Có gì đó không đúng ở đây. Ông không thể biết chính xác chuyện gì, nhưng ông tin vào bản năng của mình. Tại sao thượng nghị sỹ Lake lại cảm thấy cần phải đứng lên biện hộ khéo về những câu hỏi liên quan đến Rick Medina?

Có lẽ Rick đã không tập trung vào nhiệm vụ được giao. Có lẽ ông thực sự nên cố gắng lấy thông tin từ John. Nghi ngờ khiến bụng dạ Vinay cồn cào. Ông không thể nghĩ đến bất kỳ lý do tốt đẹp nào giải thích việc thượng nghị sỹ muốn hoặc cần phải tìm hiểu thông tin về John Medina, ngoài vài lý do xấu, và tất cả họ cần phải điều tra. Ông sẽ không leo đến vị trí này nếu dễ bị mắc lừa đến thế.

Sau khi Vinay rời đi, thượng nghị sỹ Lake ngồi xuống chiếc bàn rộng đắt tiền của mình, gõ gõ những ngón tay trên bàn trong khi nhìn chăm chăm vào cánh cửa Vinay vừa bước qua. Có gì đó rất phiền phức vừa xảy ra trong cuộc gặp vừa rồi. Có hai khả năng và ông không thích bất cứ thứ nào trong số chúng. Hoặc là thông tin của Hayes sai hoặc viên phó giám đốc CIA vừa nói dối.

Chậm rãi, thượng nghị sỹ Lake nhấc điện thoại, rồi bấm số nhà riêng theo một đường dây bảo mật. Sau hai tiếng chuông, một giọng nói khàn quen thuộc trả lời. “Raymond, chú có thể bắt chuyến tiếp theo đến D.C được không? Cháu có thể cần đến chú”