Mười ngày sau, tin tức Bùi Vân Khiêm chết trận truyền về Sở Kinh thành gây ra náo động không nhỏ.
Có lẽ là ngày thường bị Bùi Vân Khiêm ức hϊế͙p͙ hơi quá, nhiều người biết tin Bùi Vân Khiêm táng thân Mạc Bắc nhịn không được nói nhiều lời sỉ vả.
“Bùi Vân Khiêm cuồng vọng tự phụ tự tiện cầm binh đi Hung Nô, tốt nhất là chết luôn ở Hung Nô đi ”
Nghe vậy, quan văn một bên cũng hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường không hề che giấu, “Họ Bùi ỷ vào binh quyền trong tay, hàng năm nắm giữ triều chính lạm sát kẻ vô tội, không để ai vào trong mắt, tại hạ sớm đã nói rồi, gian thần độc ác này sớm muộn cũng sẽ bị trời phạt thôi.
”
“Đừng nói ta với ngươi, cho dù là bệ hạ Bùi Vân Khiêm cũng không để vào mắt đâu.
”
Người nói chuyện đè thấp âm thanh, tức giận bất bình.
Nghe vậy, người nọ nhíu mày, ra hiệu với đại thần rồi nói tiếp, “Người gian ác tàn độc như Bùi Vân Khiêm chết là đúng.
”
Lời vừa nói ra, những người khác thấy Thẩm Đình ngồi trên long ỷ không có ý ngăn cản thì nháy mắt cũng hiểu ra phụ hoạ, “Đúng vậy đúng vậy, chết là đúng, trừ bỏ tai hoạ cho Bắc Lâm ta.
”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu như Bùi Vân Khiêm còn sống không biết sẽ nắm giữ triều chính bao lâu nữa.
”
“Nếu như hắn còn sống, những người khác sao có thể thăng tiến được chứ.
”
“Bây giờ hắn chết rồi, Mã thái thú cũng có thể nhắm mắt.
”
Mấy năm trước, trong vòng mười ngày thượng triều Bùi Vân Khiêm đã giết chết ba gã đại thần, Mã thái thú là một trong số đó.
(EbookTruyen.
Net)
Từ khi Thẩm Đình lên ngôi tới nay thường xuyên bị Bùi Vân Khiêm áp chế, ngày ngày phải nhìn sắc mặt của Bùi Vân Khiêm mà hành sự, giận cũng không dám nói gì, bây giờ cuối cùng Bùi Vân Khiêm cũng chết rồi, nghe triều thần chửi rủa nhục nhã hắn, Thẩm Đình không những không muốn ngăn cản, ngược lại còn thấy rất thoải mái, hận không thể để người trong thiên hạ khắp nơi phỉ nhổ Bùi Vân Khiêm, giống như đã trút được mối hận nhiều năm trong lòng.
Cùng lúc đó, Phượng Loan cùng cũng đã nhận được tin tức, có lẽ là quá mức hưng phấn, người truyền tin còn chưa ra khroi cửa, Phùng Thái hậu đã không nhịn được cười lớn.
Thấy thế, cung nữ hầu hạ một bên nhịn không được nói, “Chúc mừng Thái Hậu nương nương, cuối cùng cũng đã trừ bỏ được cái gai trong mắt, từ hôm nay trở đi có thể kê cao gối mà ngủ.
”
Phùng Thái hậu rất hưởng thụ lời này, khoé miệng không che nổi ý cười.
Bà ta vén tóc ra sau tai, con ngươi phát sáng, cầm lấy chén trà bên cạnh nhấp một ngụm.
Tiếp theo, Phùng Thái hậu đột nhiên nhớ tới gì đó, “Nói vậy thì tiểu tiện nhân Thẩm Xu kia cũng đã chết ở Mạc Bắc rồi?”
Người truyền lời chỉ nói Bùi Vân Khiêm chết trận, không đề cập tới Thẩm Xu.
Ngón tay cung nữ ngừng lại, trong lòng cân nhắc suy đoán tâm tư của Phùng Thái hậu, một hồi sau mới chậm rãi mở miệng, “Nửa tháng trước không phải Hung Nô sai người tới, từ khi hai nước khai chiến, Linh An công chúa đã trở thành con tin rồi sao.
”
Nói rồi, cung nữ lại nhớ tới thứ đồ nửa tháng trước Mạc Bắc phái người đưa tới, nói tiếp, “Hơn nữa, nửa tháng trước người Hung Nô đưa đồ của Linh An công chúa về Sở Kinh thành thị uy, sau khi có được câu trả lời của bệ hạ, bọn người kia tính tình man rợ, có khi đã giết chết Linh An công chúa cho hả giận rồi.
”
Nghe vậy, Phùng Thái hậu đặt chén trà lên bàn, không mặn không nhạt cười một tiếng, đắc ý cong môi, “Ngươi toàn nói những lời ai gia thích nghe thôi.
”
“Nô tỳ cũng không dám cố tình nịnh nọt Thái Hậu nương nương, nô tỳ nói toàn là sự thật.
”
Theo Phùng Thái hậu nhiều năm như vậy, cung nữ kia biết rõ Phùng Thái hậu chán ghét tỷ đệ Thẩm Xu, đương nhiên sẽ nói những lời bà ta thích nghe, nếu không có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, sợ rằng nàng ta sớm đã ở dưới giếng phía ngoài Ngự Hoa Viên rồi.
Nghe vậy, ý cười của Phùng Thái hậu càng sâu, ngước mắt nhìn cung nữ cười nói, “Đi đi, đi lĩnh thưởng, về sau ngươi ở lại hầu hạ bên ai gia đi.
”
Đôi mắt cung nữ sáng lên, vẻ mặt vui mừng vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
“Đa tạ Thái Hậu nương nương nâng đỡ.
”
Phùng Thái hậu cụp mắt, phất tay, “Lui xuống đi.
”
Lúc cửa tẩm điện khép lại, Phùng Thái hậu chậm rãi ngước mắt, cảm xúc trong mắt không tầm thường.
Bà ta nghiêng người, giơ tay nhẹ nhàng đặt cống phẩm của Hung Nô sang một bên, khoé miệng cong lên.
Giải quyết tiện nhân Tô quý phi kia xong, bây giờ lại giải quyết được cả tiểu tiện nhân kia rồi, từ hôm nay trở đi, khúc mắc bà ta canh cánh trong lòng nhiều năm cuối cùng có thể buông xuống được rồi.
Nghĩ vậy, Phùng Thái hậu tựa như nhớ ra cái gì, trong mắt nổi lên sát khí.
Còn một người.
Nhưng nghĩ lại thôi, chẳng qua cũng chỉ là thằng ngốc tự tay bà ta hạ độc, giết hắn mới là giải thoát.
“Tô Tiêu Nhiễm, chung quy lại ngươi cũng không đấu nổi ai gia, liều chết sinh hạ hoàng tử thì có thể như thế nào!”
Tháng sáu cùng năm, Duệ Vương Thẩm Xu dẫn theo quân đội của Tĩnh Hà vương phủ tạo phản.
Tĩnh Hà vương phủ là nhà mẹ đẻ của Tô quý phi, năm đó Vị Ương cung bị cháy vốn đã là chuyện kì lạ, hơn nữa bệ hạ còn đột nhiên băng hà nên mới gác mọi chuyện xuống, chờ Tĩnh Hà vương phủ muốn điều tra thì đã không tìm được chứng cứ, ngay sau đó còn bị Thẩm Đình phái tới Thục Trung trấn thủ, gần mười năm không quay trở lại Sở Kinh.
Tĩnh Hà vương phủ vốn đã binh hùng tướng mạnh, sau này ở đất Thục tích góp gần mười năm, hơn nữa mấy năm nay Thẩm Việt ở trong cung giả ngây dại bề ngoài, thật ra đã sớm sắp đặt người trong cung cho mình.
Nếu không phải Thẩm Đình hoang ɖâʍ vô đạo, người trong cung sớm đã bất mãn với hắn ta, rất nhiều đại thần trong triều cũng cảm thấy lạnh gáy với sự bạo ngược của hắn ta, vậy thì Thẩm Việt cũng không tới mức nhanh như vậy có thể xong việc.
Chưa tới ba ngày, đại quân Thẩm Xu tiến sát hoàng thành, sát phạt quyết đoán, không hề vòng vo giết chết những người thề sống chết nguyện trung thành với Thẩm Đình và Phùng Thái hậu, mà việc đầu tiên sau khi tấn công vào hoàng cung chính là lấy mạng chó của Thẩm Đình!
Lúc Thẩm Việt mang binh giết tới Phượng Loan cung, Phùng Thái hậu đang mặc trang phục lộng lẫy ngồi trên ghế uống trà.
Thấy thế, Thẩm Việt nhướn mày, giơ tay lau vết máu trên mặt, ý cười rét run, “Thái Hậu nương nương đúng là có hứng thú, thế nào? Không muốn mời bổn vương uống ly trà sao?”
Phùng Thái hậu đặt chén trà sang bên, ngước mắt nhìn qua.
Tay Thẩm Việt cầm kiếm đứng giữa Phượng Loan cung, đôi mắt âm u đỏ ngầu giống như con thú bị nhốt đã nhiều năm, dưới kiếm vẫn còn đang có máu chảy, từng giọt từng giọt rớt xuống thảm lông mới đổi trong Phượng Loan cung.
Một lúc lâu sau, Phùng Thái hậu cười lạnh một tiếng, “Là ai gia thiếu cảnh giác, vậy mà không nhìn ra tiểu tiện nhân như ngươi vẫn luôn giả ngây giả dại.
”
Nói rồi, Phùng Thái hậu như đột nhiên nhớ tới cái gì, bà ta nghiêng người, tầm mắt dừng trên người Thẩm Việt, “Thế nào, đồ ăn ôi thiu có ngon không? Kẹo trong cung ai gia có ngon không?”
Nói rồi, Phùng Thái hậu giống như nổi điên cười lớn, đồng tử Thẩm Việt co lại, đáy mắt không che giấu nổi sát khí.
Không đợi Thẩm Việt nói gì, không biết mấy thị vệ từ đâu xuất hiện xông tới phía hắn, từng đao trí mạng.
Thẩm Việt nguy hiểm híp mắt, nghiêng người tránh khỏi từng đao trí mạng, nhấc chân đá người ra xa.
Hắn giơ tay lau vết máu trên mặt, ý cười khoé miệng càng khiến người ta run rẩy.
Người Thẩm Việt mang theo đã đánh tới mức trên dưới khó phân với người mai phục trong cung Phùng Thái hậu, nhưng Thẩm Việt vẫn đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn bà ta không nhúc nhích, mấy người không muốn sống cũng đều bị Thẩm Việt dùng một chiêu giải quyết.
Thời gian trôi đi, người trong cung của Phùng Thái hậu ngày càng nhiều lên.
Thẩm Việt nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định số lượng mai phục của Phùng Thái hậu trong bóng tối đều đã hiện thân mới chậm rãi ngẩng đầu, “Chơi một trò chơi nhé, Thái Hậu nương nương đoán xem mấy phút là bổn vương có thể giết sạch người trong tẩm điện của ngươi.
”
Nói rồi, Thẩm Việt cong môi, sâu xa nói, “Đoán đúng sẽ có khen thưởng nha.
”
Biểu tình thần sắc, thậm chí cả ngữ điệu đều bắt chước Phùng Thái hậu lúc lừa gạt hắn y như đúc.
Chưa tới mười lăm phút, người mai phục trong Phượng Loan cung của Phùng Thái hậu đều đã bị người của Thẩm Việt giết sạch, người cuối cùng là do Thẩm Việt tự tay giải quyết.
Thẩm Việt chuyển lưỡi kiếm một cái, lưỡi kiếm sắc bén đã xẹt qua bụng người nọ, máu tươi nháy mát bắn đầy người hắn.
Hắn cúi đầu liếc một cái, ghét bỏ nhíu mày, chân đạp thi thể trên mặt đất ra xa, xoay người khẽ nói, “Sao bổn vương lại quên rồi nhỉ, bổn vương còn chuẩn bị một lễ vật gặp mặt nho nhỏ cho Thái Hậu nương nương đấy.
”
Nói rồi, Thẩm Việt phất tay, người phía sau lập tức lấy một túi đồ đưa cho Thẩm Việt.
Hắn cụp mắt nhìn qua, ném tới lòng bàn chân Phùng Thái hậu.
Nhìn thấy đầu của Thẩm Đình bị hắn ném đi, khoé miệng Thẩm Việt cười lạnh mang theo vẻ điên cuồng người thường không có.
“Tiện tay mang tới cho Thái Hậu nương nương đó, rất thành kính.
”
Nói rồi, đáy mắt Thẩm Việt nổi máu, gằn từng chữ, “Mong là Thái Hậu nương nương tươi cười nhận lấy.
”
Thấy đầu người trên mặt đất, sắc mặt Phùng Thái hậu thay đổi, tay bưng chén trà run rẩy, nháy mắt rơi trên mặt đất, nước trà bắn đầy người nhìn Thẩm Việt đứng giữa biển máu, khoé mắt muốn nứt ra.
Giây lát, Phùng Thái hậu đưa tay che ngực, bi phẫn lớn tiếng, “Đình Nhi…”
Phản ứng này của Phùng Thái hậu khiến Thẩm Việt vừa lòng, hắn cắm thanh kiếm trên tay lên mặt đất, đáy mắt điên cuồng mang theo màu máu.
Một lúc lâu sau, khoé miệng Thẩm Việt nhếch lên, giọng nói lạnh lẽo, càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, “Lễ vật của bổn vương, Thái Hậu nương nương thích không?”
Nghe vậy, Phùng Thái hậu chậm rãi ngước mắt, hận ý ngập trời, nghiến răng gọi tên Thẩm Việt.
Thẩm Việt đứng trong điện, đôi mắt thâm thuý lạnh lẽo, “Xem ra Thái Hậu nương nương rất vừa lòng.
”
Nói rồi, Thẩm Việt như cười như không, vẻ lạnh lẽo trong mắt không giảm, “Hiện giờ có phải Thái Hậu nương nương đang hối hận vì không giết bổn vương sớm hơn một chút đúng không?”
“Yên tâm đi, đừng nóng vội, bổn vương sẽ đưa ngươi đi gặp nhi tử bảo bối của ngươi, một mình tính mạng của Thẩm Đình cũng không báo được thù thiêu sống ở tẩm cung của mẫu phi ta, càng không đền bù được nỗi đau a tỷ ta hoà thân tới Hung Nô xa xôi, cuối cùng cô đơn lẻ loi chết nơi tha hương dị quốc.
”
Ánh mắt Thẩm Việt sắc bén, khẽ nhếch môi phất tay.
“Người đâu.
”
“Cung tiễn Thái Hậu nương nương chầu trời.
”