Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 195: Lục Thiên Cần

Lịch Thành Tề Châu, thời xưa là đất của Tề quốc, nằm ở phía nam trung du Hoàng Hà. Từ xưa chính là vùng thịnh vượng của Trung Nguyên, trung tâm văn hóa lâu đời.

Một người đàn ông gầy gò mặc áo vải cũ rách sau khi vào Lịch Thạch liền chạy tới khu bắc thành. Khu bắc thành là nơi tụ hợp của dân ngoài Lịch Thành, cư hộ vàng thau lẫn lộn, hơn nữa còn chật chội hỗn độn.

Người đàn ông gầy gò chạy vào một con hẻm của khu bắc thành, sau cùng dừng lại ở trước cửa một tòa nhà, liền dập chiếc cửa cũ nát, rất nhanh cánh cửa mở ra, người đàn ông gầy gò liền xông vào trong.

Vừa vào cửa, liền thấy mười mấy người nam nữ ở trong sân. Y liền chạy tới gần trước mặt một lão già mặc áo bào khoảng 50 tuổi, nói:

- Đại bá, phía nam khởi chiến rồi, nghe nói phản quân đã xuất phát về phía Khai Phong phủ rồi. Trương Vĩnh Đức cũng đã thống lĩnh đại quân đi nghênh chiến.

Lão già áo vải nghe xong bình tĩnh, nhìn ra xa suy nghĩ. Mọi người đều căng thẳng nhìn lão già. Lát sau, lão già mới nói:

- Thu dọn chút, đi Thái Nguyên.

- Đi Thái Nguyên?

Có một người trung niên ngoài 40 tuổi kinh ngạc nói.

Lão già gật đầu, nói:

- Chỉ có thể đi đầu nhập Thiên Phong.

- Vì sao lại đầu nhập hắn? Chúng ta xa xứ trốn chết, chính là hắn làm hại.

Người trung niên phẫn nộ nói.

- Ngươi nói bậy gì thế? Dù không có liên quan gì tới Thiên Phong, ngươi ở lại Thọ Huyện cũng sẽ bị bắt vào quân, chiến loạn nổi lên, không đi thì chỉ có chờ tai họa.

Lão già trách mắng, hóa ra lão chính là Lục Đông Sinh.

Người trung niên khựng lại, nói:

- Đầu nhập hắn cũng không được sống yên ổn, chi bằng tới Định Châu để Thiên Lâm bảo vệ.

- Đi Định Châu, hiện giờ hai trăm nghìn đại quân Yến quốc đã tiến chiếm Bá Châu và Hùng Châu rồi. Biên quân phương bắc bởi vì Đại Chu nội loạn, đã rơi vào cảnh thiếu lương thực và quân tâm đê mê. Ngươi đi Định Châu, vậy thì ngươi đi đi.

Lục Đông Sinh lạnh lùng nói.

Người trung niên cứng họng, Lục Đông Sinh quay đầu lại không vui nói:

- Còn không biết đi thu dọn.

Người thân xung quanh liền tản đi, trong viện chỉ còn lại ba người. Lục Đông Sinh đưa tay chỉ vào mũi người trung niên, hạ giọng nói:

- Ta dặn ngươi thế nào? Không được nói bất kỳ điều gì bất mãn về Lục Thiên Phong, ngươi lại cố tình nói linh tinh.

Người trung niên bị chỉ trích kinh sợ, có chút khiếp sợ chần chừ một lát nói:

- Sau này không nói nữa.

Lục Đông Sinh lắc đầu, nói:

- Họa từ miệng mà ra, những lời nói oán hận vô tâm của ngươi, sau này sẽ khiến ngươi bị thiệt thòi. Hiện giờ Lục Thiên Phong đã chiếm được Lũng Hữu và Thái Nguyên rồi. Hắn đã có căn cơ làm Hoàng đế rồi. Nếu lời của ngươi hôm nay để Lục Thiên Phong biết, Lục Thiên Phong chưa chắc sẽ giết ngươi, nhưng chắc chắn sẽ không nhận ngươi là thúc phụ.

Người trung niên chần chừ một lát, không kìm nổi liền nói:

- Lục Thiên Phong chính là đã chiếm cứ Lũng Hữu và Thái Nguyên, sau này cũng không chắc đã đấu lại được với triều đình.

Lục Đông Sinh lắc đầu, nói:

- Triều đình? Đại Chu đã rơi vào nội chiến sụp đổ rồi. Sự tồn tại của triều đình đã là kéo dài hơi tàn. Triều đình hiện giờ không còn được bao lâu nữa, khó có thể hiệu lệnh địa phương.

Người trung niên giật mình, Lục Đông Sinh lại nói:

- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không sau này muốn đi cũng không đi được, chiến loạn nổi lên, tiếp theo sẽ là mộ binh nhập quân. Ngươi thân thể khỏe mạnh, chắc chắn có thể bị chọn đi.

Người trung niên tái mặt, liền nói:

- Ta đi thu dọn.

Nhìn bóng của người trung niên, Lục Đông Sinh bất đắc dĩ lắc đầu. Người trung niên là em ruột của lão, tên Lục Đông Hiền, tên tự Hữu Hiền, là người tầm thường. Mà người đàn ông gầy gò là Lục Thiên Cần, là cháu họ của lão, phụ mẫu đều đã không còn, là người rất có khả năng ngoại sự, Lục Đông Sinh có chút nể trọng.

Hơn ba trăm người cùng rời khỏi Lịch Thành. Bởi vì Lục Đông Sinh có thánh chỉ huân phong của Huyện công Thọ Sơn, cho nên di dời quy mô lớn như vậy quan binh Lịch Thành cũng không dám ngăn cản. Dù sao triều đình Đại Chu cũng vẫn chưa bị mất đi sự uy nghiêm.

Dở sĩ Lục Đông Sinh ở lại Lịch Thành là nghe nói Triệu Khuông Nghĩa thống lĩnh đại quân tới Giang Hoài. Lão liền quyết đoán dời cả tộc, trong Thọ Huyện chỉ để lại số ít thân tộc không muốn đi. Trước đây Lục Đông Sinh cũng đã để Lục Thiên Cần tới Tề Lỗ, cho nên rất thuận lợi ẩn cư ở Lịch Thành. Hồ sơ của quan phủ là đi Định Châu nương nhờ họ hàng dọc đường.

Chờ Lục Đông Sinh đưa tộc nhân tới thành Tấn Dương mới biết Lục Thất đã tiếp quản Quan Nội đạo, hơn nữa còn được Hoàng đế Đại Chu phong là Ngu Vương. Lục Đông Sinh nghe xong mà vui mừng không xiết, liền biết đến là đúng rồi, hơn nữa còn rất kịp thời.

Tới thành Tấn Dương rồi, Chiết Hương Nguyệt sắp xếp cho người thân tới, lại cố gắng chiếu cố, sai người đi thông báo cho Lục Thất biết. Không nghĩ Lục Thiên Cần cũng muốn đi, Chiết Hương Nguyệt thuận miệng đáp ứng. Lục Đông Sinh cũng không phản bác gì, để Lục Thiên Cần đi.

*********

Lục Thất vẫn luôn trấn thủ quân doanh ở Phượng Tường. Vì đã tiếp quản Quan Nội đạo, quân Tấn Hán Trung không cần tiếp tục đóng tám trăm nghìn quân nữa, có hai trăm nghìn quân điều đi đóng ở Kinh Châu. nếu ý đồ của Triệu Khuông Nghĩa là chiếm lấy Quan Nội đạo, quân Tấn sẽ qua Hán Thủy tập kích.

Xét từ bên ngoài, số lượng quân biên cương mà Lục Thất đã chiếm rõ ràng là rất căng thẳng, không loại trừ Triệu Khuông Nghĩa không cam tâm mất đi thế lực Tây bộ, mà ý đồ trước tiên là tiến chiếm Quan Nội đạo.

Lục Thiên Cần tới nằm ngoài tưởng tượng của Lục Thất. Trên thực tế, khi Lục Thất biết Triệu Khuông Nghĩa dẫn quân trở về Giang Hoài, lập tức sai người tới Thọ Huyện thông báo cố gắng chạy trốn một chút. Người đi quay về bẩm báo, Lục Thị ở Thọ Huyện hầu như đều đã đi rồi, chỉ biết là đi về phương bắc, cụ thể là đi đâu thì không biết. Lục Thất nghe xong cũng yên tâm.

Huynh đệ họ hàng gặp mặt, đương nhiên là rất vui. Ban đầu Lục Thiên Cần rất cẩn trọng cung kính. Sau khi được Lục Thất chuyện trò thân tình, dần đã thoải mái hơn, thể hiện rõ sở trường và khả năng. Lục Thiên Cần diện mão lão thành, chỉ có điều lớn hơn Lục Thất 2 tuổi.

Trong quân không thể tùy tiện uống rượu, hai huynh đệ lấy trà thay rượu nói chuyện trong trướng soái. Lục Thất hiểu được tình hình của Lục Thiên Cần. Lục Thiên Cần 10 tuổi mất mẹ, 12 tuổi cha cùng người đi buôn cũng chết ở bên ngoài, là Lục Đông Sinh đã nuôi Lục Thiên Cần như con trai.

Lục Thiên Cần 15 tuổi đã giúp Lục Đông Sinh quản lý cửa hàng, mới bắt đầu là bán hàng. Theo tuổi lớn dần thì quản lý sổ sách và vận chuyển, nhập hàng hóa. Lục Thất xem ra Lục Thiên Cần trên thực tế chính là một quản gia ngoại sự của Lục Đông Sinh.

- Huynh trưởng tới đây, là lệnh của bá phụ sao?

Sau khi tìm hiểu, Lục Thất mỉm cười hỏi.

- Không phải, là tự ta muốn tới. ta xin Chiết Hương Nguyệt phu nhân đó. Phu nhân liền để ta đi, nhưng đại bá cũng biết.

Lục Thiên Cần đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Huynh trưởng tới chỗ ta, muốn làm gì?

- Thiên Phong, ta không biết võ, nhưng ta có thể ghi sổ sách, nghiệm hàng, bên này của đệ có lẽ là cần một người như ta.

Lục Thiên Cần nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Khả năng của huynh trưởng ta là cần, huynh trưởng ở lại làm lục sự trong quân đi.

- Được, Thiên Phong, ta cảm ơn đệ.

Lục Thiên Cần vui vẻ nói.

Lục Thất cười, lại nghiêm mặt nói:

- Nhưng huynh đệ có lời nói trước, huynh trưởng ở đây chỉ có thể tuân theo quân kỷ và thực hiện trách nhiệm của mình, không có chuyện vượt qua và khoa trương, sẽ là một quan lại bình thường. Nếu huynh trưởng có hành vi vượt quá, pháp bất dung tình.

Lục Thiên Cần vui vẻ, hành lễ cung kính:

- Vâng, ta sẽ ghi nhớ.

Lục Thất lại mỉm cười gật đầu, hỏi:

- Huynh trưởng nói phụng mệnh tới Tề Lỗ tuyên cáo, hiệu qủa thế nào?

Lục Thiên Cần vể mặt cũng đã giãn ra, bất đắc dĩ nói:

- Ta tới đất Tề Lỗ, làm người bán hàng rong đi tuyên truyền. Nhưng hiệu quả quá nhỏ, những người gặp được nghe xong đều là vẻ mặt chết lặng, có thể nói là không tin. Nhưng sau này ta lại nghe nói rất nhiều người đã nghị luận về chuyện ta tuyên cáo. Vốn cho là có hiệu quả, vừa nghe xong mới biết hóa ra là Thanh Châu có Thứ sử họ Từ, uống rượu say viết một bài thơ. Nội dung của bài thơ đó ta không rõ lắm, nhưng ý là ca tụng Kỷ Vương điện hạ có lòng cứu dân, vì cứu tế dân Tề Lỗ mà không tiếc tới Hà Hoàng khom mình xin lương thực. Tên của bài từ đó là “Hà Khúc phú”. Nghe người ta nói câu đầu tiên là “Cửu khúc Hoàng Hà thiên thượng lai”.

Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:

- Thứ sử họ Từ đó là ta sai người đi nhờ đấy.

Lục Thiên Cần khẽ ồ lên một tiếng, gật đầu nói:

- Chẳng trách, nhưng chẳng qua là người ta quan lớn dễ dùng, cầm bút lên là có thể giống như gió thổi người người đều biết.

Lục Thất nghe xong mỉm cười. Hắn từ khi tới Phượng Tường, ngày đêm vì việc quy trị mà làm lụng vất vả, khó có thể có được niềm vui, nay có vị huynh trưởng từ xa tới này, trò chuyện cũng đủ vui rồi.

Hôm sau, Lục Thất để Lục Thiên Cần đi làm Thương tào tham quân của Đại đô đốc phủ, là một quan bát phẩm, tương đương với Huyện thừa hoặc Chủ bộ địa phương. Nhưng trong Đại đô đốc phủ lại có một chức vụ quan trọng hàng đầu, phẩm quan thì không lớn, nhưng lại nắm một phần xuất nhập kho, có thể nói là một chức quan rất dễ tham lam.

Mặc dù Lục Thất có ấn tượng rất tốt về Lục Thiên Cần, nhưng hắn thân là vương giả, bản năng chính là suy nghĩ tới đại họa thân tộc. Thân tộc của hắn một khi nắm trọng quyền, rất dễ dàng lấy được thế lực, tục xưng cáo mượn oai hùm.