Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 189: Chiếm cứ Thái Nguyên

Khi Lục Thất đánh hạ được thành cổ Thái Nguyên, chiến sự Lộ Châu cũng đã có sự thay đổi, kỵ quân Liêu quốc sau khi tiêu diệt được năm mươi ngàn quân Chu, chỉ nghỉ ngơi một ngày đã chạy tới Lộ Châu tập kích đại quân Hàn Thông. Đại quân Hàn Thông dù bị tổn thất rất lớn, nhưng sau đó đã bổ sung quân lực, tăng quân lực lên tới một trăm năm mươi ngàn, chiếm ưu thế so với quân của Tấn Quốc Công.

Nhưng một đạo quân văn của triều đình khiến cho Hàn Thông kinh ngạc sợ hãi, mới biết vẫn còn có quân Liêu tập kích Khai Phong phủ, trong quân văn dặn dò y cẩn thận với sự tập kích của kỵ quân Liêu quốc, có thể rút lui về cố thủ Tương Châu trước, chờ quân lực địa phương của Tề Lỗ tập kết. Khoảng chừng 10 ngày nữa sẽ có năm trăm nghìn quân chi viện, không đợi Hàn Thông lựa chọn, Thái tử cũng đã lui quân về cố thủ Tương Châu rồi, Hàn Thông chỉ có thể nghe theo.

Hàn Thông vừa lui đi, đại quân Tấn Quốc Công đã có thể thẳng tiến Khai Phong phủ. Trên đường còn hội tụ với kỵ quân Liêu quốc, nhưng cũng đã nhận được quân tình mười mấy vạn quân Chu tấn công Thái Nguyên. Tấn Quốc Công xem xong quân tình căm hận đến suýt chút nữa đã đập đầu vào cây, tức giận sự thất tín của quân Liêu, không ngờ lại không kịp đột phá Chiết Thị Phủ châu.

Sau khi Tấn Quốc Công cân nhắc, biết không thể trở về Thái Nguyên được nữa, có trở về thì kết quả thành trì đổi chủ cũng đã định rồi. Nếu để thuộc hạ biết hang ổ bị mất, lòng quân tất sẽ dao động. Bởi vì gia quyến của đại quân nòng cốt đều trong thành Tấn Dương ở Thái Nguyên, chỉ có thể cắn răng tiến quân Khai Phong phủ, lấy được Khai Phong phủ mới có thể chiếm được ưu thế chiến lược.

Khi Tấn Quốc Công tới Khai Phong phủ, Khai Phong phủ đã tiếp nhận mười mấy vạn quân chi viện, võ dũng trong thành càng hăng hái nhập quân. Trong Khai Phong phủ có thể nói là ý chí chiến đấu sôi sục, không có chút hoang mang hỗn loạn nào. Quân lực có thể chiến đấu rất nhanh đã lên tới hai trăm ba mươi nghìn hoặc hai trăm bốn mươi nghìn, rất nhiều tướng sỹ xin xuất thành huyết chiến với quân Liêu.

Thống soái quân Liêu Gia Luật Tề Cách cũng không phải kẻ tầm thường. Y chỉ là quen chiến đấu ngoài thảo nguyên, tác chiến Trung Nguyên chỉ là nghe người khác nói qua. Sau khi đóng quân ở bên ngoài Khai Phong phủ vài ngày, Gia Luật Tề Cách căn cứ vào quân tình báo cáo thấy không ổn. Y biết Chu quốc đang tập kết ngày càng nhiều quân lực, điều này khác với những gì y biết.

Tính đến quân lực thảo nguyên thì nam đinh là lính, trong đó quân lực Trung Nguyên thì lại được chia ra thành nhiều loại. Ngoài quân chính quy ra còn có quan binh địa phương, với khả năng của Trung Nguyên hàng mấy chục triệu nhân khẩu chỉ e là có thể tập kết được hai ba triệu quân. Cứ xem như hai ba triệu quân là quân ô hợp, nhưng kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi. Gia Luật Tề Cách liền có ý thoát thân, Liêu quốc nhận lời cấu kết của Tấn Quốc Công vốn chính là muốn để Trung Nguyên rơi vào hỗn loạn, căn bản không muốn vì Đại Tấn Hoàng đế mà tổn hao quân lực.

Quân Liêu ở phụ cận Khai Phong phủ bắt đầu cướp bóc khắp nơi. Mà sau khi phản quân tới Khai Phong phủ, chỉ tấn công một lần, sau đó toàn quân đều xuất phát, chiếm cứ châu vực phía đông Khai Phong phủ, cũng cướp bóc khắp nơi.

5 ngày sau, Gia Luật Tề Cách đóng quân bên ngoài Khai Phong phủ bỗng rút quân về phía bắc, đi thẳng về hướng Thái Nguyên, còn năm mươi nghìn phản quân hợp với quân Liêu, 5 ngày trước cũng đã theo quân chủ đi chinh phạt cướp bóc, cho nên quân Liêu đột nhiên rút quân chẳng khác nào phản quân bị bỏ rơi.

Quân Liêu vừa mới đi, đại quân Tào Bân cũng đã tiến tới Khai Phong phủ. Quân lực cũng đã mở rộng lên tới ba trăm nghìn. Tào Bân liền vào Khai Phong phủ kiến giá, gặp Hoàng đế ở điện Thùy Củng.

- Bệ hạ, thần có tội, xin Bệ hạ nghiêm trị.

Tào Bân vừa gặp Hoàng đế, ngay trước mặt triều thần quỳ xuống đất thỉnh tội.

- Khanh vô tội, đứng lên đi.

Hoàng đế bình thản nói.

- Tạ Bệ hạ ân xá.

Tào Bân dập đầu, đứng dậy nói:

- Bệ hạ, thần muốn đi tiêu diệt phản quân, lấy công chuộc tội.

- Khanh đi theo Trẫm.

Chu Hoàng đế nói, đứng dậy đi ra khỏi long án, bước ra ngoài, Tào Bân liền đi theo.

Chu Hoàng đế đi thẳng vào hậu uyển mới dừng lại quay đầu lại nói:

- Trẫm lệnh khanh lập tức rút quân về Lạc Dương, trấn thủ Lạc Dương.

Tào Bân sửng sốt nhìn Hoàng đế. Chu Hoàng đế nói:

- Triệu Khuông Nghĩa dẫn ba mươi nghìn mộ lính Giang Nam trở về Giang Bắc, hiện đang lấy danh nghĩa cần vương tiếp quản lãnh thổ Giang Hoài, rất nhanh sẽ triển khai tới Tương Châu. Khanh thay Trẫm tới trấn thủ Lạc Dương, ngăn chặn thế lực của Triệu Khuông Nghĩa lớn mạnh.

Tào Bân kinh ngạc nói:

- Triệu Khuông Nghĩa tạo phản?

- Đã hình thành thế tạo phản, khanh đi đi.

Chu Hoàng đế nói.

- Thần tuân lệnh.

Tào Bân cung kính đáp lệnh, sau đó chần chừ một chút nói:

- Bệ hạ, Lục Thiên Phong ngầm chơi thần một vố, khiến cho năm mươi nghìn chiến sỹ Đại Chu vong chiến, thần rất hận trong lòng.

Chu Hoàng đế nhìn Tào Bân nói:

- Khanh hận cũng vô ích. Khanh nên biết Lục Thiên Phong cũng là phản thần. Hắn không thể liều chết với quân Liêu, Trẫm bây giờ cũng không có cách nào trị tội hắn.

Tào Bân bất đắc dĩ gật đầu, lại nói:

- Bệ hạ, đại quân của Lục Thiên Phong đi về phía bắc, bây giờ có lẽ là đã chiếm được Thái Nguyên rồi. Nếu để mặc hắn chiếm cứ Thái Nguyên, như thế là đại họa.

Chu Hoàng đế bình thản nói:

- Khanh nghĩ rằng nếu triều đình khởi chiến với Lục Thiên Phong thì có lợi.

Tào Bân im lặng, Chu Hoàng đế nói:

- Triệu Khuông Dẫn đã tạo phản rồi, huynh đệ Triệu Thị cũng đã phản, sau này sẽ không thể dung hạ thân tộc của Trẫm. Trẫm chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ Lục Thiên Phong.

- Hay là Bệ hạ muốn khởi chiến với huynh đệ Triệu Thị?

Tào Bân có chút kinh ngạc nói.

- Trẫm còn chưa quyết định, chờ sau khi phản quân bị tiêu diệt, Trẫm sẽ cân nhắc tiếp. Khanh mau tới Lạc Dương đi.

Chu Hoàng đế nói.

- Vâng, thần cáo lui.

Tào Bân cung kính rời đi.

Sau khi Tào Bân đi rồi, Chu Hoàng đế nhìn về phía nam, tự nhủ:

- Các ngươi phản cũng tốt, miễn cho Trẫm nhắm mắt cũng có tiếc nuối. Trẫm dù có bại, các ngươi cũng sẽ như thế thôi.

*******

Hơn một trăm nghìn đại quân Liêu quốc mang chiến lợi phẩm tiến về Thái Nguyên. Lục Thất đương nhiên là nhận được hồi báo của thám báo rồi. Hắn cho toàn bộ quân bộ ở lại trấn thủ thành Tấn Dương, đích thân dẫn ba mươi nghìn kỵ quân đi khiêu chiến.

Sau khi xuất chiến, kỵ quân chia ra thành hai nghìn một cánh quân, triển khai ngăn chặn tập kích quân Liêu trên đường chạy về Thái Nguyên. Lục Thất đương nhiên là hiểu tố chất kỵ quân của mình không bằng kỵ quân Liêu quốc. Cánh quân Liêu xâm phạm Chu quốc này có lẽ là quân tinh nhuệ nhất của Liêu quốc, cưỡi ngựa bắn cung tinh thông, dũng mãnh thiện chiến.

Lục Thất xuất phát từ suy nghĩ lợi ích của mình, không muốn bỏ ra ba mươi nghìn kỵ quân huyết chiến với kỵ quân Liêu quốc. Nếu hắn đấu hết kỵ quân, chẳng khác nào để Chu quốc được lợi. Nhưng hắn cũng không cam lòng để quân Liêu nghênh ngang quay lại, cho nên triển khai tập kích bộ binh quân Liêu.

Tiếc là kỵ binh quân Liêu nhiều hơn kỵ binh của Lục Thất quá nhiều, khiến cho cuộc chiến tập kích của Lục Thất thu được hiệu quả ít, thậm chí còn bị thiệt thòi. Chờ sau khi quân Liêu tới thành Thái Nguyên, kỵ quân của Lục Thất đã bị tổn thất ba nghìn, mà tổn thất của quân Liêu cũng là ba nghìn. Điều này khiến cho Lục Thất có cảm giác bị thất bại, biết nếu không có nỏ thần sắc bén, dù số lượng có tương đương với binh lực quân Liêu hắn cũng khó mà thắng được, trừ phi dựa vào địa lợi. Nhưng, quân Liêu cũng rất xảo quyệt, trên đường hành quân đều là địa thế bằng phẳng, cũng không đánh đuổi kẻ địch quấy rối.

Sau khi quân Liêu tới thành Tấn Dương, Gia Luật Tề Cách đứng trong quân nhìn thành trì nguy nga, trong lòng có chút hối hận. Hối hận có lẽ là trước khi chia quân nên lấy tòa thành hùng vỹ này, chỉ cần chiếm cứ được tòa thành hùng vỹ này chẳng khác nào có thể chiếm được lãnh thổ phía đông Hoàng Hà. Nhưng, nếu trước đó tới chiếm cứ tòa thành này, lại là hành vi hủy liên minh. “Hoàng đế Đại Tấn” đó cũng sẽ không tiến quân Trung Nguyên.

Quân lính đứng san sát trên tường thành cũng lạnh lùng nhìn quân Liêu ngạo nghễ dưới thành. Sau khi Lục Thất chiếm được Thái Nguyên phủ, không những tiếp quản một trăm nghìn nhân khẩu của Thái Nguyên phủ, còn chia quân đi chiếm cứ thành trì các châu tây bắc. Cho nên ở Thái Nguyên phủ chỉ có sáu mươi nghìn quân lực, nhưng chính là sáu mươi nghìn quân cũng đủ để ngăn cản sự công thành của quân Liêu.

Quân Liêu dưới thành Tấn Dương chỉ ở lại nửa ngày liền rút về phía bắc. Lục Thất chỉ có thể dẫn kỵ quân “đưa tiễn” tới Lam Châu là dừng, thấy hơn một trăm nghìn quân Liêu rời đi, Lục Thất dừng chân ở Lam Thành chờ tin, không ngờ ba ngày sau lại nhận được thư của quân Liêu.

- Lục Thiên Phong, hy vọng sau này còn được chiến với ngươi một trận, Gia Luật Tề Cách.

Sau khi Lục Thất xem hồi âm:

- Được thôi, có lẽ sẽ không để ngươi chờ quá lâu đâu.

Sau khi sứ giả quân Liêu đi rồi, Chiết thị Phủ châu cũng cho người tới báo tin, quân Liêu đã từ Đại Châu qua Trường Thành. Họ không thể ngăn chặn được, lần này quân Liêu thế quá lớn. Dưới tình huống không có đại quân Trung Nguyên chi viện, Chiết thị Phủ châu chỉ có thể chiếm thành tự bảo vệ mình.

Lục Thất quay về thành Tấn Dương, chờ tin từ Trung Nguyên tới. Tin đầu tiên chính là Triệu Khuông Nghĩa từ Giang Nam hồi quân, thống lĩnh ba trăm nghìn quân trở về Giang Hoài liền lấy danh nghĩa cần vương tiếp quản châu huyện Giang Hoài, tập kết quân địa phương của châu huyện.

Tin thứ hai là Thái tử Đại Chu đang bao vây tiêu diệt phản quân. Tin thứ ba là Tào Bân trở thành quan trấn thủ Lạc Dương.

Mười mấy ngày sau, một thánh chỉ và công văn của triều đình đã được đưa tới thành Tấn Dương. Hoàng đế Đại Chu bổ nhiệm Lục Thiên Phong trấn thủ Thái Nguyên, toàn bộ quân lực của Thái Nguyên đều thuộc về Thống soái Lục Thiên Phong.

Thánh chỉ của Hoàng đế Đại Chu khiến cho Tiết độ sứ quân không thể trở về nơi bắt đầu được nữa, dù trước đây thân cận với thế lực đó cũng không dám tự ý rời đi.