Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 129: Nhà đế vương

Nhìn vẻ mặt của phụ hoàng, Kỷ Vương nghiêm nét mặt nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần thừa nhận mối quan hệ của nhi thần và Lục Thiên Phong rất tốt. Nhưng con thật sự nói theo lợi ích được mất của quốc gia, không có chút thiên vị nào.

- Phụ hoàng biết con nói thật, có điều con dù sao cũng vẫn nghiêng về phía Lục Thiên Phong, nhưng đó cũng là bình thường.

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

Kỷ Vương nghe xong không nói gì, Chu Hoàng Đế lại ôn hòa nói:

- Phụ hoàng hỏi con dụng ý, con không có giải thích khác sao?

Kỷ Vương ngẩn ra nhìn phụ hoàng, nói:

- Phụ hoàng! Con không có giải thích khác!

- Con không nghĩ, Lục Thiên Phong có thể phò trợ con sao?

Chu Hoàng Đế hỏi thẳng ra, ánh mắt ôn hòa nhìn Kỷ Vương.

Kỷ Vương nghe xong cũng vẫn bình tĩnh, lắc đầu nói:

- Phụ hoàng! Con thật sự không có tâm muốn tranh giành!

- Vậy con thân cận với Lục Thiên Phong cũng không phải là chuyện tốt!

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

- Phụ hoàng! Lục Thiên Phong sẽ không ủng hộ nhi thần tranh giành ngai vàng đâu.

Kỷ Vương lắc đầu nói.

- Lục Thiên Phong đã nói với con rồi sao?

Chu Hoàng Đế hỏi.

- Cũng coi như từng nói ạ!

Kỷ Vương trả lời.

- Nói như thế nào?

Chu Hoàng Đế ôn hòa hỏi đến cùng.

Kỷ Vương chần chừ một chút, nói:

- Nhi thần không dám giấu phụ hoàng! Đó là sau khi Ngũ ca từ Hà Tây quay về Hội Châu, dường như có gì không hài lòng với nhi thần, nhi thần không hiểu nên đến hỏi Lục Thiên Phong. Hắn ta nói, hắn đã từ chối giúp đỡ Ngũ ca, nói sẽ không tham gia vào cuộc tranh giành Thái tử vị. Vì có liên quan đến Ngũ ca nên nhi thần không trình tấu lên phụ hoàng.

Chu Hoàng Đế bình tĩnh gật đầu, Kỷ Vương lại nhìn phụ hoàng, nói:

- Phụ hoàng! Khi nhi thần ở cùng với Lục Thiên Phong, hắn chưa từng nói sẽ ủng hộ nhi thần, cũng chưa từng có ý đồ nịnh bợ lấy lòng. Nhưng nhi thần có một cảm giác vô cùng ấm áp, giống như Lục Thiên Phong là vị huynh trưởng của mình vậy.

Chu Hoàng Đế ánh mắt ôn hòa gật đầu, Kỷ Vương lại lo lắng nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần không có tâm ý muốn tranh giành, nhi thần luôn muốn Tứ ca làm Thái tử. Hơn nữa nhi thần nghĩ, nếu như mượn thế lực bên ngoài để tranh giành thì sẽ tạo nên họa lớn.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Con tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể nhìn ra rất nhiều chuyện, hậu quả mượn thế lực bên ngoài thật sự quá đáng sợ. Trong lịch sử, Đổng Trác là một ví dụ điển hình. Năm đó, phụ hoàng bị trọng thương buộc phải trọng dụng huynh đệ Triệu thị để giữ cân bằng thế lực các công thần khác, nhưng đến bây giờ, Triệu thị lại trở thành “cái đuôi khó vẫy”.

Kỷ Vương gật đầu, đột nhiên nói:

- Phụ hoàng lo lắng Lục Thiên Phong cũng sẽ là cái “đuôi to khó vẫy” đó sao ạ?

Chu Hoàng Đế gật đầu, nhưng lại nói:

- Lục Thiên Phong dĩ nhiên là đuôi to khó vẫy, nhưng hắn chỉ là thế lực bên ngoài, tạm thời không thể uy hiếp đến Đại Chu ta được!

Kỷ Vương gật đầu, Chu Hoàng Đế suy nghĩ một chút, nói:

- Hi Cẩn! Qua Tết, con hãy đến Kinh Triệu phủ nhậm chức đóng giữ ở đó.

Kỷ Vương ngẩn ra, nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần đã từng gặp người đóng giữ ở Kinh Triệu phủ rồi, đó là một lão thần làm việc rất tận tụy!

- Thẩm Dật Luân đã trình tấu xin từ quan rồi, trẫm cũng không muốn làm khó ông ấy, trẫm sẽ điều về Chính Sự đường. Còn ở Kinh Triệu phủ, trẫm không yên tâm dùng người khác!

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

Kỷ Vương gật đầu, nói:

- Nhi thần nguyện chia sẻ nỗi ưu tư cùng phụ hoàng.

Chu Hoàng Đế hiền từ nhìn Kỷ Vương, ôn hòa nói:

- Phụ hoàng không muốn con rời xa đây!

Kỷ Vương thấy chua xót, nghẹn ngào nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần cũng muốn phụng dưỡng phụ hoàng không rời!

Chu Hoàng Đế thương cảm gật đầu, một lát sau vẻ mặt mới bình tĩnh trở lại, nói:

- Trước khi con đến Kinh Triệu phủ, phụ hoàng sẽ điều hai vạn quân Hội Châu và ba vạn quân của Tây Ninh đô đốc phủ đến Kinh Triệu phủ thuộc quyền quản lý của con.

Kỷ Vương giật mình, nói:

- Phụ hoàng điều quân lực Hà Hoàng đi, vậy Hà Hoàng sẽ trấn thủ thế nào?

- Lục Thiên Phong là Tuyên Phủ Sứ Hà Tây và Bắc Đình. Trẫm sẽ để Hà Hoàng, Lan Châu và Hội Châu cho hắn trấn thủ.

Chu Hoàng Đế nói.

Kỷ Vương hiểu được gật đầu, Chu Hoàng Đế lại bình thản nói:

- Hà Hoàng đã bị chiến sự làm cho tàn phế, người dân bỏ đi quá nhiều, triều đình không có đủ tài lực để cấp dưỡng cho Hà Hoàng và phòng ngự Thổ Phiên ở đó. Càng quan trọng hơn là Kinh Triệu phủ quá trống rỗng, vì vậy trẫm chỉ có thể suy nghĩ đến lấy hay bỏ, để Lục Thiên Phong đi chia sẻ nỗi lo cho triều đình.

Kỷ Vương gật đầu, nói:

- Nói như vậy thì qua Tết, Lục Thiên Phong cũng sẽ quay về Hà Tây ạ?

- Trẫm dự định là như vậy nhưng nhìn thái độ của Lục Thiên Phong thì dường như hắn định sống ở Khai Phong phủ.

Chu Hoàng Đế cười, nói.

Kỷ Vương nghe xong gật đầu nói:

- Nếu như phụ hoàng không muốn Lục Thiên Phong rời đi, hắn vẫn thật sự có thể sống ở đó. Bởi vì hắn vẫn có thể tìm đuợc việc để làm!

Chu Hoàng Đế ngẩn ra, lập tức thản nhiên gật đầu, nói:

- Đúng là một con người không bao giờ chịu ngồi yên.

Kỷ Vương suy nghĩ một chút, nói:

- Phụ hoàng! Trước đây, nhi thần cũng từng nghĩ, nếu như Lục Thiên Phong thật sự có thể noi gương Trương Nghị Triều thì đó lại là chuyện tốt.

- Con nghĩ rằng Lục Thiên Phong sẽ cam tâm làm Trương Nghị Triều sao?

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

- Nhi thần biết là không thể, trên thực tế Lục Thiên Phong cũng từng thảo luận với nhi thần rồi! Hắn nói sau này có rất nhiều chuyện không thể biết trước được, cũng có rất nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ được, vì vậy hắn không muốn nói những lời nói suông với nhi thần. Nhi thần nghe xong mà trong lòng lại cảm thấy vui mừng.

Kỷ Vương khẽ trả lời.

Chu Hoàng Đế nghe xong gật đầu, nói:

- Trong thư con gửi cũng nói đến chuyện này rồi.

Kỷ Vương khẽ nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần cảm thấy Lục Thiên Phong là người rất trọng tình nghĩa, vì vậy nhi thần cũng từng có suy nghĩ muốn kết nghĩa với hắn. Nhưng vì con là Hoàng tử nên phải suy nghĩ rất nhiều đến điều này.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Phụ hoàng đã từng nói, con và Lục Thiên Phong thân thiết quá cũng chưa chắc là chuyện tốt. Phụ hoàng không hy vọng sau này con và huynh trưởng sẽ bất hòa.

Kỷ Vương cười khổ, hạ giọng nói:

- Phụ hoàng! Cho dù con không thân thiết với Lục Thiên Phong thì giữa con và các huynh trưởng vẫn sẽ có hiềm khích. Vì vậy nhi thần không muốn cố ý giữ khoảng cách với Lục Thiên Phong.

Chu Hoàng Đế im lặng. Ông ta thân là Hoàng đế, tất nhiên hiểu được việc giao trọng binh quân quyền và trấn giữ Kinh Triệu phủ - tượng trưng cho kinh đô - cho Kỷ Vương, tất nhiên sẽ khiến thần dân có chút “nhạy cảm” phỏng đoán. Nhưng tai họa nội bộ Đại Chu vô cùng lớn khiến ông buộc phải trọng dụng Kỷ Vương mới mười lăm tuổi. Ông ta hiểu rất rõ, trọng dụng Kỷ Vương trên thực tế là sẽ hại Kỷ Vương, sau này rất khó tránh khỏi huynh đệ bất hòa.

*****

Chu Hoàng Đế về tới hoàng cung, Kỷ Vương sau khi vào cung, xuống xe đến thỉnh an mẫu phi. Trên thực tế, nếu như Kỷ Vương có lòng muốn tranh giành, ngoài việc là xuất thân đệ đệ thì Kỷ Vương còn không phải là con Hoàng hậu sinh ra. Còn Thái Tử lại là do Hoàng hậu sinh ra, Tào Vương là con của quý phi, mẫu tộc của Tào Vương họ Phạm, là con gái của Tể tướng Phạm Chất đã qua đời.

Chu Hoàng Đế xuống xe ở điện Văn Đức. Vừa xuống xe ông đã nhìn thấy Thái Tử và Tào Vương, ông không khỏi chau mày. Trên thực tế, Kỷ Vương là bị ông ta sai bảo rời đi, ông biết chắc Thái Tử hoặc Tào Vương sẽ đến gặp.

Vào điện Văn Đức, Chu Hoàng Đế ngồi ở sau long án, ánh mắt ôn hòa nhìn Thái Tử và Tào Vương. Thái Tử thi lễ nói:

- Nghe nói phụ hoàng xuất cung đến lầu Tây Phong khiến chúng nhi thần kinh sợ. Chúng nhi thần vô cùng lo lắng đến ngọc thể của phụ hoàng.

- Trẫm không sao! Là Hi Cẩn nhận được thiệp mời của Lục Thiên Phong, Hi Cẩn đến hỏi trẫm là có nên đi hay không? Trẫm đã nhiều năm không xuất cung nên muốn ra ngoài đi dạo, các con không cần lo lắng.

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

- Phụ hoàng không sao là chúng con yên tâm rồi! Nhi thần chỉ xin góp ý là sau này phụ hoàng xuất cung thì gọi Thái y đi cùng.

Thái Tử quan tâm nói.

Chu Hoàng Đế vui mừng gật đầu, Thái Tử lại nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần cũng muốn được thỉnh giáo! Phụ hoàng đến lầu Tây Phong, chắc có ý khác?

- Ý khác thì có! Một là trẫm muốn đi ra ngoài gặp mặt thần dân. Hai là trẫm muốn ban ân cho Lục Thiên Phong, để thần dân biết được, Lục Thiên Phong rất thân cận với triều đình.

Chu Hoàng Đế trả lời.

Thái Tử gật đầu, Tào Vương chợt thi lễ nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần nghĩ rằng, hành vi của Lục Thiên Phong ở Khai Phong phủ quá mức huênh hoang, có nghi ngại tạo dựng uy phong.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Con nói đúng! Nhưng Tây Bộ cần phải ổn định, con không được ở ngoài nói lung tung.

- Vâng, nhi thần nhớ rồi ạ!

Tào Vương cung kính đáp lại.

- Nếu như huynh đệ các con không còn chuyện gì nữa thì lui xuống đi, trẫm mệt rồi!

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

Thái Tử và Tào Vương thi lễ rời đi, Chu Hoàng Đế dựa vào long ỷ, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, đột nhiên ông trừng mắt hô lớn, người nhận chỉ liền chạy vào. Chu Hoàng Đế dặn dò một chút, người nhận chỉ đến tìm hai người khác đều là hộ vệ từng hộ tống Tào Vương.

Chu Hoàng Đế hỏi về tình tiết việc ám sát ở huyện Thiên Dương, cũng hỏi đến việc Kỷ Vương và Tào Vương có cưỡi ngựa trên đường không. Hai người đó cung kính trả lời thành thực, sau khi Chu Hoàng Đế hiểu được thì đuổi hai người đó ra ngoài.

Hai người vừa đi thì sắc mặt Chu Hoàng Đế lập tức sầm lại, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng. Tình tiết hai con trai của mình đi xuất hành, ông chưa từng hỏi đến, hai người kia cũng không thể bẩm báo hai vị thân vương cưỡi ngựa hay ngồi xe. Nhưng những lời nói của Lục Thiên Phong ở lầu Tây Phong lại biến tướng cho Tào Vương một gậy.

- Truyền dụ! Triệu Trác tận tâm hộ chủ, thăng Triệu Trác làm Đô Ngu Hầu Mã Quân ti, những tướng sĩ hộ chủ khác đều thưởng trăm quan, Lục sự tích công.

Chu Hoàng Đế ban thưởng tướng sĩ hộ tống tây hành, nhưng điều khiến ông thất vọng nhất không phải là Tào Vương ngồi xe mà Tào Vương không thể chớp thời cơ làm lung lạc lòng quân, không thỉnh công cho Triệu Trác. Còn tại sao Tào Vương không thỉnh công thì nguyên nhân chính là hổ thẹn, tiếp đến là lo lắng phụ hoàng sẽ nghi ngờ ý đồ gây rối của y, những người trực ban đều là cận vệ của Hoàng thượng.