Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 111: Tự biện giải

Lục Thất suất lĩnh hai ngàn kỵ quân hộ tống sáu vị phu nhân dị tộc của mình rời khỏi Hà Tây, buổi chiều đã tới Hội Châu. Đến phủ nha gặp được Tiểu Điệp, sáu vị phu nhân dị tộc cung kính bái kiến Đại phu nhân. Tiểu Điệp đoan trang nhận lễ, sau đó cùng nhóm muội muội đi đến hậu trạch.

Lục Thất đơn giản tắm nước lạnh, đổi một bộ áo bào, rời khỏi phủ nha đi bái kiến Kỷ Vương, đến cư trạch của Kỷ Vương, sau khi thông báo, Kỷ Vương ra nghênh đón.

- Thiên Phong, sao ngươi đột nhiên trở lại?

Kỷ Vương vừa thấy mặt, thân thiết cười hỏi.

- Thần bái kiến Kỷ Vương điện hạ.

Lục Thất nghe xong, trước cung kính hành lễ của quan thần.

- Được rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi.

Kỷ Vương sung sướng đáp lại, cùng Lục Thất đi vào cư trạch.

Sau khi vào sảnh ngồi xuống, Kỷ Vương nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:

- Bổn vương muốn đi Hà Tây nhìn xem, nhưng không dám bỏ lại chức trách Phụ hoàng giao cho. Thiên Phong ngươi có thể trở về Hội Châu, xem ra Hà Tây đã ổn định rồi.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Cơ bản là đã ổn định. Người Hà Tây chỉ cần có cái ăn vượt qua ngày đông giá rét, là sẽ không dễ dàng tạo phản.

Kỷ Vương gật đầu, nói:

- Bổn vương không có cách nào trợ giúp Hà Tây. Hà Tây giờ đây được ổn định, hẳn là đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.

- Hà Tây được ổn định cũng là dựa vào Hà Hoàng đoạt được, chỉ cần chống đỡ qua hai mùa đông xuân, Hà Tây sẽ có thể tự cung tự cấp rồi.

Lục Thất đáp lại.

Kỷ Vương gật đầu. Lục Thất lại thành khẩn nói:

- Thần cần phải tạ ơn Điện hạ đã xuất binh đến Bắc Đình hỗ trợ.

- Đó là việc phải làm. Hà Tây nếu lần nữa bị mất, Hội Châu chưa chắc có thể thủ vững, tiếp đó Hà Hoàng cũng sẽ mất đi. Bây giờ Thiên Phong ngươi đã ổn định Hà Tây, như vậy Hà Hoàng cũng đã có thể ổn định rồi.

Kỷ Vương lý trí nói ra nhận định của mình.

Lục Thất gật đầu, càng thêm xem trọng Kỷ Vương, có ánh mắt nhìn chung được đại cục mới là căn bản làm nên danh tướng hoặc vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất. Kỷ Vương nói không sai, nếu Hà Tây đại bại, chờ đợi chính là hậu quả binh bại như núi đổ, khi đó Chu quốc có được Hà Hoàng như thế nào, cũng sẽ mất đi như thế ấy.

- Điện hạ, tình hình Hà Hoàng thế nào rồi?

Lục Thất hỏi.

- Nội hoạn ở Hà Hoàng không lớn, vấn đề là nhân khẩu đã giảm bớt rất nhiều. Từ sau khi Đại Chu chiếm giữ, có rất ít cuộc tạo phản nổi dậy, tuy nhiên Thổ Phiên lại không ngừng tập kích quấy rối Hà Hoàng.

Kỷ Vương đáp lại.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Thần nghe hàng tốt Hà Hoàng nói, Thổ Phiên tập kích quấy rối Hà Hoàng là chuyện thường.

Kỷ Vương chần chừ một chút, nói:

- Thiên Phong, ngươi có thể xuất kỵ binh Hà Tây đến Hà Hoàng đánh bất ngờ Thổ Phiên, đả kích tính kiêu ngạo của Thổ Phiên một chút hay không?

Lục Thất thoáng suy nghĩ, gật đầu nói:

- Cũng được, chờ qua nửa tháng nữa, thần sẽ suất quân đi đánh bất ngờ. Tuy nhiên không thể từ Đại Đấu Bạt Cốc xuất binh, hiện giờ cốc đạo phía nam Đại Đấu Bạt Cốc đã bị Thổ Phiên đóng phục binh rồi.

Kỷ Vương vui sướng gật đầu, chuyển đề tài nói:

- Bổn vương biết chuyện ngươi thành thân, nhưng không có gửi quà lễ đến chúc mừng, ngươi chớ trách.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Thần biết Điện hạ không thích hợp tặng lễ chúc mừng. Điện hạ là đại biểu cho triều đình, mà thần cưới là nữ nhi của địch quốc, làm vậy sẽ khiến cho triều đình chỉ trích.

Kỷ Vương gật đầu, nói:

- Bổn vương có điều khó hiểu. Hạ quốc vốn nên hận ngươi thấu xương mới đúng, cớ sao còn nguyện liên hôn cùng ngươi?

Lục Thất trả lời:

- Nguyên do rất đơn giản, là vì thần cưới con gái của Phòng Đương thị làm phu nhân, Thác Bạt thị lo lắng thần sẽ cấu kết với Phòng Đương thị, cho nên dùng mối liên hôn để kiềm chế quan hệ thông gia giữa Phòng Đương thị và thần. Mà thần cũng không muốn tiếp tục huyết chiến với Hạ quốc, dù sao chiếm đa số ở Hà Tây là hàng tốt Hạ quốc, nếu tử vong quá nhiều, quân tâm sẽ dao động không muốn tiếp tục chiến đấu. Hạ quốc hao tổn không nổi, thần cũng hao tổn không nổi.

Kỷ Vương gật đầu. Lục Thất lại nói:

- Mặt khác, dân tộc thảo nguyên và chúng ta bất đồng, bọn họ cho dù thù hận, cũng sẽ vì lợi ích mà biến thù thành bạn. Chiến tranh chinh phục giữa bộ lạc này và bộ lạc khác là chuyện luôn phát sinh, hôm nay chiến đến ngươi chết ta sống, ngày mai sẽ kết thân uống rượu trở thành người một nhà.

Kỷ Vương hiểu được gật đầu, mỉm cười nói:

- Sắc trời đã muộn, nếu ngươi không dùng cơm, thì cùng bổn vương uống rượu trò chuyện đi.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Điện hạ cũng có thể uống rượu?

Kỷ Vương gật đầu, mỉm cười nói:

- Có thể, tuy nhiên tửu lượng hữu hạn.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:

- Thần ở lại vậy.

*****

Sau khi hội ngộ cùng Kỷ Vương, Lục Thất liền ở lại Hội Châu, ngày kế cùng Kỷ Vương đi dò xét quân chính Hội Châu. Cách một ngày, lại cùng đi Lan Châu tuần tra, ở Lan Châu dò xét hai ngày, lại đi Hà Châu.

Trên thực tế, Kỷ Vương không có quyền lực tiết chế Tây Ninh đô đốc phủ, cũng chính là không nên tiến vào Lan Châu và Hà Hoàng tuần tra. Tuy nhiên Kỷ Vương là thân vương của Đại Chu, y nói đến đi dạo một chút, quan viên quản lý quân chính của Lan Châu và Hà Tây cũng chỉ có thể cung kính làm nhiệm vụ tuần phủ.

Trên đường đi đến Hà Châu, Kỷ Vương cưỡi ngựa đồng hành cùng Lục Thất, đột nhiên hỏi:

- Thiên Phong, ngày ấy ngươi nói có quan hệ sâu xa với Trưởng sử Hà Châu phải không?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Đúng là sâu xa, nên nói là lão hương thân. Gia hương của thần ở phương nam là huyện Thạch Đại thuộc Trì Châu, mà Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại là một thế gia của Đường quốc.

- Nói như vậy, lúc ngươi ở Đường quốc đã từng mượn lực Tiêu thị thế gia.

Kỷ Vương nói.

Lục Thất lắc đầu, nói:

- Thần không có mượn lực Tiêu thị, nếu mượn được lực Tiêu thị, thần đã không phải khốn khổ rất nhiều năm như vậy. Tuy nhiên thần và Tiêu thị quả thật có liên quan, Quận chúa phu nhân của thần tại Đường quốc đã từng là con dâu Tiêu phủ, có điều khi mười bốn tuổi đã trở thành quả phụ.

- Ồ, ngươi kể thêm một chút được không?

Kỷ Vương hứng thú hỏi.

Lục Thất cười, đem chuyện của Tiểu Phức kể lại, lại kể đã quen biết Tiểu Phức ra sao, thế nào kết thành nhân duyên, cùng với một ít sự việc phát triển sau này... coi như giải sầu trên đường đi. Kỳ thực Lục Thất cũng nguyện trao đổi với Kỷ Vương, Kỷ Vương trí tuệ, cũng hiểu lý lẽ, là một thiếu niên tỏa sáng như ánh mặt trời.

Kỷ Vương nghe xong không ngừng thổn thức. Y sau này sẽ không có cơ hội trải qua tình duyên như Lục Thất, nhân duyên của y đã định trước sẽ do Phụ hoàng an bài, sẽ vì lợi ích của Hoàng tộc mà kết thân. Chẳng qua y đã mười lăm tuổi rồi, nhưng Chu hoàng đế vẫn chưa chọn nữ nhi nhà quý tộc định thân cho y.

- Thiên Phong, vị Quận chúa phu nhân kia của ngươi sau này có đến Hà Tây không?

Kỷ Vương hỏi.

Lục Thất ngẩn ra, thoáng suy nghĩ, lắc đầu nói:

- Chắc là không, nàng sinh trưởng ở Giang Nam, không thích hợp với cuộc sống ở Hà Tây.

Kỷ Vương gật đầu, lại hỏi:

- Thiên Phong, chừng nào ngươi sẽ đón thân nhân từ Giang Nam đến đoàn tụ?

- Điện hạ, khi nào cùng thân nhân đoàn tụ thần không biết được. Trong lòng thần nghĩ, không muốn thân nhân lại biến thành con tin.

Lục Thất thành thật trả lời.

Kỷ Vương gật đầu, nói:

- Nhưng ngươi cũng không thể lâu dài không gặp mặt vị Quận chúa phu nhân kia.

- Thần cũng không muốn, nhưng thần chỉ có thể chờ, chờ khi đã thật sự yên ổn.

Lục Thất đáp lại.

- Thế nhưng ngươi nắm giữ binh lực Hà Tây, chỉ sợ sẽ rất khó được thật sự yên ổn.

Kỷ Vương ôn hòa nói.

- Điện hạ, nếu thần không cầm giữ binh lực Hà Tây, sẽ không thể nắm giữ được vận mệnh của mình. Thần hỏi một câu, Điện hạ có biết nguy cơ đối với sự tồn vong của Đại Chu hay không?

Lục Thất bình thản nói.

Kỷ Vương ngẩn ra, nói:

- Nguy cơ ngươi nói... là chỉ Yến quốc và Tấn quốc sao?

Lục Thất lắc đầu, nói:

- Yến quốc và Tấn quốc là họa ngoại xâm. Nguy cơ chân chính của Đại Chu là nội hoạn, mà nguyên nhân dẫn đến nội hoạn chính là Đại Chu có quá nhiều công thần.

Kỷ Vương ngây ra, suy nghĩ một chút, nói:

- Ý ngươi là, ẩn họa công thần tạo phản?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Điện hạ, thần cầm giữ binh, là họa công thần ở mặt sáng, mà công thần lão tướng của Đại Chu có lực ảnh hưởng vô cùng lớn đối với quân lực Đại Chu, những công thần này bất cứ lúc nào đều có thể khởi binh tạo phản. Nếu có một công thần Đại Chu nào đó tạo phản, nếu thần không chịu quy thuận tất sẽ bị sát hại, nay thần đã có được cơ hội cầm giữ binh Hà Tây, không muốn trở thành thịt cá vì người khác.

Kỷ Vương nhíu mày im lặng, một lát sau mới nói:

- Thiên Phong, chẳng lẽ ngươi sẽ không tạo phản?

Lục Thất bình thản nói:

- Điện hạ, nếu thần có thể tạo phản, Hoàng đế bệ hạ sẽ mặc cho thần nắm giữ binh lực Hà Tây hay sao? Chỉ bằng Hà Tây, nhiều lắm là một nửa Hạ quốc mà thôi, luận thực lực căn bản không uy hiếp được Đại Chu.

- Thế nhưng ta cảm thấy, ngươi là danh tướng thiện chiến, nếu như ngươi tạo phản, sẽ có rất ít người có năng lực đối kháng với ngươi.

Kỷ Vương nghiêm mặt nói.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Điện hạ, nếu bàn về thiện chiến, không ai hơn được Gia Cát Lượng, nhưng vì sao Gia Cát Lượng không công diệt được Tào Tháo? Nguyên nhân rất đơn giản, là vì thực lực không bằng Tào Tháo. Điện hạ ngẫm lại những trận đánh của thần xem, sẽ biết mưu lược là cần điều kiện, khi thực lực tương đương, người thiện mưu sẽ dễ thắng, nếu thực lực kém nhiều, mà kẻ yếu lại không có địa lợi có thể sử dụng, vậy đối với danh tướng thiện chiến, chỉ có chạy là thượng sách.

Kỷ Vương nghe xong suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Lục Thất lại nói:

- Điện hạ còn phải biết một việc, chính là công thần Đại Chu đều là nhân vật thân kinh bách chiến. Thần từng dùng qua sách lược dụ dỗ vây hãm đối phó với người Đảng Hạng, kết quả coi như cũng được, nhưng nếu dùng để đối phó với lão tướng Chu quốc sẽ rất khó thành công.