Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 108: Giáo huấn (một)

Chúng thần rời đi, Triệu Phổ bị giữ lại, cùng Chu hoàng đế tản bộ. Thẳng một đường vào hậu hoa viên, Chu hoàng đế mới hỏi:

- Khanh cảm thấy, Lục Thiên Phong sẽ trở về hay không?

- Thần nghĩ tám thành là sẽ về.

Triệu Phổ hồi đáp.

- Vì sao? Hắn hẳn là nên ở lại Hà Tây tự lập tiền vốn chứ.

Chu hoàng đế nói.

- Lục Thiên Phong có lẽ không muốn cùng Đại Chu đối địch, Hà Tây nếu thoát ly khỏi Đại Chu sẽ lâm vào tình trạng khốn đốn. Hà Tây cần Đại Chu mở ra thương lộ, như vậy Hà Tây mới có thể không thiếu thốn, tái hiện con đường tơ lụa giàu có. Sau khi Lục Thiên Phong tiến chiếm Hà Tây, liền vô cùng chú trọng việc phát triển thương nghiệp, từng cho người thu mua số lượng lớn đồ sứ và trà đưa đi Hà Tây. Hắn chiếm Bắc Đình tam châu, phần nhiều cũng là vì mở thương lộ mới dấy binh, Bắc Đình tam châu tuyệt đối là nơi đất rộng người thưa.

Triệu Phổ hồi đáp.

- Hắn không nghĩ cùng Đại Chu đối địch, thế nhưng hắn đang tổ chức thế lực tại Hà Tây và Bắc Đình. Nếu hắn thật sự có tâm quy thuận Đại Chu, thì không nên tiếp tục khuếch trương thế lực.

Chu hoàng đế lạnh nhạt nói.

- Thần không dám nói loạn.

Triệu Phổ thi lễ cung kính nói.

Chu hoàng đế im lặng, một lát sau mới nói:

- Trẫm cũng biết, Lục Thiên Phong có thể là lo lắng công cao lấn chủ, mà hôm nay, hắn đúng là đã khiến trẫm phải kiêng kỵ rồi. Nếu trẫm cho hắn cơ hội hưng vượng Hà Tây và Bắc Đình, liệu chăng trẫm đã mua dây buộc mình?

- Bệ hạ, thần cảm thấy con đường tơ lụa nếu có thể tái hiện, sẽ đưa đến lợi ích rất lớn cho Đại Chu. Đại Chu sẽ có được khoản thuế thương nghiệp, ngoài ra Hà Tây và Bắc Đình là nơi chăn thả ngựa, nếu Đại Chu có thể thu được chiến mã từ Hà Tây, là có năng lực phát động chiến sự với Yến quốc và Thổ Phiên, lấy được thế chủ động.

Triệu Phổ nói.

Chu hoàng đế lộ vẻ cười khổ, nhẹ giọng nói:

- Lục Thiên Phong cũng đã khiến trẫm bị động rồi. Vạn mã triều bái, cả nước chấn động, nếu trẫm làm khó hắn, chỉ sợ sẽ bị đánh đồng thành Lưu Bang.

- Bệ hạ nói quá lời. Thần cho rằng, không cần quá mức khen ngợi Lục Thiên Phong, gia ân cho hắn lên làm Binh bộ Thượng thư là được rồi. Năm đó Trương Nghị Triều cũng là được ban cho địa vị Lại bộ Thượng thư, chức quyền Quan Sát Sử chưởng quản quân chính Hà Tây.

Triệu Phổ đề nghị.

- Lấy công của Lục Thiên Phong, xứng được phong làm Quốc công.

Chu hoàng đế bình thản nói.

- Bệ hạ, Lục Thiên Phong đúng là chiến công cao, nhưng dù sao hắn tuổi trẻ, nếu được phong làm Quốc công, chỉ sợ sẽ đưa tới sự không phục của lão thần.

Triệu Phổ vội phản bác.

- Khanh nói, Triệu Khuông Dẫn lập công ở Giang Nam, trẫm nên ban thưởng thế nào?

Chu hoàng đế chợt chuyển nhân vật hỏi.

Triệu Phổ ngẩn ra, hồi đáp:

- Bệ hạ, chiến sự Giang Nam chỉ mới lập được thành tích, còn chưa cần ban thưởng.

- Nếu trẫm không ban thưởng, chỉ sợ quân tâm sẽ sinh ra oán hận. Ban thưởng sẽ có thể khích lệ quân tâm.

Chu hoàng đế nói.

Triệu Phổ nghe xong im lặng, một lát sau lại nghe Chu hoàng đế nói:

- Trẫm tứ phong Khuông Dẫn làm Quận vương, khanh cảm thấy được không?

Triệu Phổ lập tức giật mình nhìn Chu hoàng đế. Từ khi Chu quốc được sáng lập đến nay, chưa từng phong họ khác làm Vương, cao nhất là Quốc công. Kỳ thực Quốc công và Quận vương đều là tước vị tòng nhất phẩm, nhưng dù sao Quận vương cũng là vương tước, trên tâm lý tự nhiên là so với Quốc công tôn quý hơn.

- Bệ hạ, Quận vương và Quốc công đều là tòng nhất phẩm, nếu từ Võ quốc công sửa phong thành Quận vương, thì không có gì bất đồng cả.

Triệu Phổ đáp lại.

- Trên địa vị đúng là không có bất đồng, nhưng trên thực tế, Quận vương tượng trưng cho thực quyền, mà Quốc công là tượng trưng cho vinh hoa.

Chu hoàng đế thản nhiên nói.

- Bệ hạ, thần cảm thấy không ổn.

Triệu Phổ không đồng ý nói.

- Cho dù không ổn, trẫm cũng phải tứ phong. Trẫm nghe nói người đứng đầu Tấn quốc, sau khi lưu thủ tại Kinh Châu tiến chiếm bộ phận cương vực Ba Thục, lập tức tứ phong Quận vương. So ra, nếu trẫm không tỏ vẻ gì đối với chiến sự Giang Nam, chỉ sợ sẽ làm rét lạnh quân tâm.

Chu hoàng đế nói.

Triệu Phổ nghe xong nhíu mày, y đương nhiên hiểu được dụng ý của Hoàng đế. Hoàng đế muốn dùng tước phong Quận vương để quân tâm Giang Nam không quá hướng về Triệu Khuông Dẫn, dùng Hoàng ân cuồn cuộn thu mua quân tâm. Nhưng cử chỉ phong Quận vương, y cho rằng chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, phong dị họ làm vương sẽ có hậu hoạn rất lớn.

- Bệ hạ, ban phong vương tước cho họ khác, theo thần là không nên.

Triệu Phổ phản đối nói.

- Việc này trẫm đã quyết. Triệu Khuông Dẫn, Tào Bân, Phan Mỹ, Trương Vĩnh Đức đều từ Quốc công phong làm Quận vượng.

Chu hoàng đế bình thản nói.

Triệu Phổ ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bệ hạ, tứ phong Phan Mỹ làm Quận vương, liệu có ảnh hưởng đến lòng quân phương bắc hay không?

- Khanh là chỉ Dương Nghiệp?

Chu hoàng đế nói.

- Đúng vậy. Định quốc công ở phương bắc cùng Yến quốc khổ chiến. Tướng sĩ phương bắc nếu biết Bệ hạ không có khen ngợi Định quốc công, chỉ sợ quân tâm sẽ bị ảnh hưởng.

Triệu Phổ nói.

- Lần này tứ phong Quận vương là vì công trạng mở mang bờ cõi. Dương Nghiệp tạm không ban phong, trẫm đưa vạn con chiến mã đến phương bắc, coi như là đủ để khích lệ quân tâm.

Chu hoàng đế nói.

Triệu Phổ chỉ đành gật đầu, lại nghe Chu hoàng đế nói:

- Phòng ngự ở phương bắc trên thực tế Trương Vĩnh Đức là thống soái tối cao, tứ phong Trương Vĩnh Đức cũng là dụng ý coi trọng công trạng của quân phương bắc rồi. Mặc khác Dương Nghiệp xuất thân Lân Châu, có quan hệ thân cận với Chiết thị. Nếu trẫm tứ phong Dương Nghiệp, thì phải tứ phong cả công lao phòng giữ biên giới của Chiết thị, trẫm không định tứ phong Chiết thị làm vương.

- Thần đã hiểu.

Triệu Phổ đáp lại.

*****

Triệu Phổ đi rồi, Chu hoàng đế đi đến điện Văn Đức. Đến trước điện Văn Đức thì gặp Thái tử và Tào Vương, hai Hoàng tử cung kính bái kiến Chu hoàng đế. Chu hoàng đế gật đầu, rồi bảo bọn họ cùng vào điện Văn Đức.

Chu hoàng đế ngồi sau long án ở nội điện rồi, nhìn hai đứa con trai, ôn hòa hỏi:

- Huynh đệ các ngươi muốn hỏi trẫm cái gì?

- Phụ hoàng, nhóm nhi thần đã nghe nói về chuyện của Lục Thiên Phong, cảm thấy không nên nhân nhượng dung túng hành vi của Lục Thiên Phong.

Thái tử thi lễ nói.

- Ngươi nói không nên nhân nhượng dung túng, vậy theo ngươi thì nên ứng phó thế nào với hành vi của Lục Thiên Phong?

Chu hoàng đế ôn hòa hỏi.

- Nhi thần cho rằng, Bắc Đình không nên để mặc cho Lục Thiên Phong nắm giữ, mà nên do triều đình tiếp quản.

Thái tử hồi đáp.

Chu hoàng đế nghe xong lắc đầu, nói:

- Cách nghĩ của ngươi quá đơn giản. Triều đình đi tiếp quản, chẳng lẽ có thể xuất ra ba vạn quân lực đi đóng quân ở Bắc Đình sao?

Thái tử ngẩn ra, nói:

- Phụ hoàng, nghe nói tiến chiếm Bắc Đình là ba vạn quân lực Hội Châu, chẳng lẽ không thể đóng ở Bắc Đình?

- Quân lực đi Bắc Đình, triều đình không hiệu lệnh được. Nếu triều đình cho người tiếp quản Bắc Đình, Lục Thiên Phong sẽ điều đi quân lực Bắc Đình trở về Hà Tây.

Chu hoàng đế ôn hòa nói.

Thái tử giật mình gật đầu. Tào Vương đột nhiên nói:

- Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Lục đệ không nên hỗ trợ Lục Thiên Phong tiến quân Bắc Đình, không nên xuất quân lực Hội Châu đi Hà Tây.

Chu hoàng đế nhìn Tào Vương, bình thản nói:

- Cái gì nên làm, cái gì không nên, lời nói trước đó của trẫm ngươi không nghe thấy sao? Quân lực Hội Châu chỉ có Lục Thiên Phong mới có thể hiệu lệnh, Kỷ Vương không ủng hộ, Lục Thiên Phong cũng sẽ điều đi quân lực Hội Châu. Hơn phân nửa quân lực Hội Châu là hàng tốt Đảng Hạng của Hạ quốc đấy.

Tào Vương biến sắc, thoáng chần chừ, nói:

- Nhưng... trước đó tiến chiếm Hà Hoàng, chẳng phải là quân lực Hội Châu nghe lệnh xuất kích hay sao?

- Vậy trẫm hỏi ngươi, nếu ngươi đang ở trong quân tại Giang Nam, ngươi cảm thấy quân lực Giang Nam sẽ nghe lời ngươi, hay là Triệu Khuông Dẫn?

Chu hoàng đế bình thản hỏi.

Tào Vương ngẩn ra, nói:

- Bẩm Phụ hoàng, Triệu thúc thúc là Chủ soái Giang Nam, quân lực Giang Nam đương nhiên là phải nghe lời Triệu thúc thúc.

- Ồ, vậy nếu trẫm cho ngươi đi làm Chủ soái quân lực Giang Nam, Triệu Khuông Dẫn làm Phó soái, ngươi cảm thấy quân lực Giang Nam sẽ nghe quân lệnh của ai?

Chu hoàng đế hỏi.

- Sẽ nghe mệnh lệnh của nhi thần.

Tào Vương hồi đáp.

- Được rồi, vậy trẫm hỏi ngươi, nếu Triệu Khuông Dẫn đột nhiên tạo phản Đại Chu, ngươi cảm thấy quân lực Giang Nam sẽ nghe lời ngươi, hay là Triệu Khuông Dẫn?

Chu hoàng đế thản nhiên nói.

Tào Vương biến sắc, nói:

- Phụ hoàng, Triệu thúc thúc sao có thể làm phản Đại Chu.

Chu hoàng đế sắc mặt trầm xuống, nhướng mày nói:

- Trẫm hỏi ngươi, nếu Triệu Khuông Dẫn tạo phản, ngươi có thể hiệu lệnh quân lực Giang Nam hay không.

Tào Vương sắc mặt khó coi, chần chừ một chút, nói:

- Phụ hoàng, nhi thần chưa từng thống lĩnh tướng sĩ Giang Nam, chỉ sợ sẽ không bằng Triệu thúc thúc.

Chu hoàng đế lạnh nhạt nói:

- Trẫm từng dặn dò ngươi không nên can thiệp quân sự Giang Nam, chỉ để ý tăng cường mài giũa trong quân, nhưng ngươi cứ cố tình can thiệp quân sự Giang Nam, còn tự cho là có công áp giải hàng thần trở về. Thế nhưng ngươi có biết hay không, cho dù ngươi áp giải hàng thần về Khai Phong phủ lại có ai tán thành công lao kia của ngươi, trái lại quân tâm Giang Nam sẽ cho rằng ngươi đoạt chiến công của Triệu Khuông Dẫn. Ngươi vì tâm hư vinh mà khiến cho lòng quân Giang Nam khinh bỉ, ngươi nói có đáng giá hay không?

Tào Vương vẻ mặt kinh biến, vội dời bước quỳ xuống, sợ hãi nói:

- Nhi thần hồ đồ, nhi thần biết sai rồi.

- Đứng lên đi.

Chu hoàng đế bình thản nói. Tào Vương lạy một cái rồi mới đứng dậy cung kính đứng nghiêm.