Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 42: Kinh sợ

- Ôn đại nhân ngài có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta sao?

Nói mấy câu hỏi thăm, Lục Thất đi thẳng vào vấn đề.

Ôn Vũ cười, ôn tồn nói:

- Lục đại nhân, ngài có biết Lễ bộ thị lang Lý đại nhân không?

Lục Thất nghe xong cả kinh, trên mặt vẫn bình tĩnh nói:

- Không biết, Ôn đại nhân hẳn biết xuất thân và gia cảnh của ta, sao có thể quen biết thị lang đại nhân quyền cao chức trọng được.

Ôn Vũ gật đầu, hòa nhã nói:

- Xuất thân của Lục đại nhân tại hạ biết, nhưng sao Lục đại nhân lại mua lại gia quyến của tội thần vậy?

Sắc mặt Lục Thất biến hóa, lập tức nghe ra có chuyện không ổn, hắn nghi hoặc liếc nhìn Ôn Vũ một cái, mới nói thật chuyện của Ngọc Trúc, cuối cùng ôn tồn nói:

- Ôn địa nhân, Ngọc Trúc cũng coi như là bằng hữu của ta, ta giúp nàng mua thân nhân của người yêu cũ, cho dù ta mua rồi thì cũng không phạm vào quốc pháp.

Ôn Vũ nghe xong lắc đầu, hòa nhã nói:

- Lục đại nhân mua gia quyến của tội thần về làm thiếp, mặc dù không phạm quốc pháp nhưng thân phận của Lục đại nhân rất đặc biệt, ngài là người giữ chức võ quan trong Hưng Hóa quân Tiết Độ. Hơn nữa sau khi Lục đại nhân đến kinh thành thường xuyên có việc phải làm, đầu tiên là đi bái kiến Công bộ thị lang, sau đó lại cùng gia quyến của Lục đại nhân đi bái kiến Lễ bộ thượng thư, tiếp đó Lục đại nhân không ngờ lại xin làm môn hạ của Trưởng sử phủ Ung Vương. Còn đảm nhiệm chức Lữ soái phủ Ung Vương, những chuyện Lục đại nhân đã làm này sao có thể không dẫn đến ngờ việc của triều đình, triều đình bây giờ hoài nghi trong tướng soái của Hưng Hóa quân có kẻ cấu kết cùng tội thần.

Lục Thất nghe xong vô cùng sợ hãi, vội hỏi:

- Mua gia quyến của tội thần là chuyện của một mình ta, tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào với tướng soái trong Hưng Hóa quân.

Ôn Vũ nghiêm mặt nói:

- Triều đình chỉ hoài nghi, vẫn chưa truy vấn tội thực sự, hơn nữa việc này dính dáng đến Công bộ thị lang, Lễ bộ thượng thư và Trưởng sử Ung Vương phủ, triều đình không thể tùy ý giáng tội.

Lục Thất cau mày nói:

- Chuyện này cũng không hề có liên quan gì đến Công bộ thị lang, Lễ bộ thượng thư và Trưởng sử phủ Ung Vương.

- Như vậy sao Lục đại nhân lại quen biết ba vị đại nhân kia?

Ôn Vũ ôn tồn hỏi một câu.

- Ta không hề quen biết Công bộ thị lang và Lễ bộ thượng thư, lần này ta tới kinh chỉ là hộ tống Vương chủ bộ phu nhân đến thăm người thân, hơn nữa Triệu huyện thừa viết một phong thư tiến cử ta với Công bộ thị lang. Ta đến phủ Công bộ thị lang là để đưa thư tiến cử và đưa một số vật phẩm, lúc ấy Tam phu nhân nhìn thấy ta, nhận lấy lễ vật và thư tiến cử trong tay ta, sau đó bảo ta quay về đợi tin. Ta đợi ba ngày đến hỏi một chút, kết quả là Thị lang đại nhân không muốn nhận ta làm môn hạ, cho nên ta mới đến Trưởng sử Ung Vương phủ tìm kiếm con đường tiến thân, được đảm nhận chức lữ soái của Ung Vương phủ, còn về việc Vương phu nhân đến nhà Lễ bộ thượng thư thăm người thân không hề có liên quan gì đến chuyện này.

Lục Thất giải thích qua một chút.

Ôn Vũ nghe xong gật đầu, lại hỏi:

- Lục đại nhân tại sao lại biết rTưởng sử phủ Ung Vương?

Lục Thất nghe xong do dự một chút nói:

- Trước đó vài ngày, ta ở huyện Thạch Đại đã từng gặp Tam phu nhân và công tử của La đại nhân, lúc ấy đang bị thổ phỉ bao vây, ta ra tay trợ giúp một chút, vì thế La phu nhân dặn ta sau này đến kinh thành sẽ dẫn đi gặp La trưởng sử.

Ôn Vũ ồ một tiếng gật gật đầu, Lục Thất nghi hoặc hỏi:

- Ôn đại nhân, việc này sao lại do ngài hỏi vậy?

Ôn Vũ ôn tồn nói:

- Là do quan trên hạ lệnh cho Đại Lý Tự tra xét rõ ràng, bởi vì ta đã từng đến huyện Thạch Đại tra án, việc giải quyết việc này quan trên liền hỏi ý kiến ta, ta vừa thấy tư liệu về Lục đại nhân liền chủ động xin tham gia tra xét. Lục đại nhân ngài yên tâm đi, việc này ta sẽ báo cáo tỷ mỉ lại với quan trên, sẽ không có phiền toái gì cả.

Lục Thất vừa nghe xong chắp hai tay nghiêm mặt nói:

- Thiên Phong đa tạ Ôn đại nhân.

Ôn Vũ ôn tồn nói:

- Lục đại nhân không cần khách khí, đây cũng là việc chung mà ta phải làm. Giờ cũng không còn sớm nữa, ta sẽ không làm phiền đến Lục đại nhân nữa.

Lục Thất ngẩn ra nhìn về phía Ôn Vũ, thấy Ôn Vũ nháy nháy mắt nhìn hắn, hắn liền ngộ ra, vội vàng đứng dậy thi lễ nói:

- Ôn đại nhân, hôm nay có việc, chúng ta hôm khác lại nói tiếp, cáo từ.

Lục Thất rời khỏi trà lâu, Ôn Vũ liền đến trà các ở cách vách, trong phòng có hai người mặc áo gấm đang ngồi, một người trung niên mặt mũi đoan chính, trên người có khí chất nho nhã, một người nam trung niên khác mặt trắng hơi béo, còn có hai người mặc áo xanh khuôn mặt trắng nõn đứng hầu ở trong trà lâu.

- Tiểu nhân bái kiến Hình đại nhân.

Ôn Vũ cung kính thi lễ, bái kiến người trung niên khuôn mặt trắng hơi béo.

- Được rồi, chuyện này ngươi xử lý rất tốt.

Người trung niên khuôn mặt trắng hơi béo mở miệng nói, y hình như là một thái giám.

- Tạ đại nhân khen ngợi.

Ôn Vũ cung kính nói.

- Được rồi, việc này cũng đến đây thôi, ta hồi cung báo cáo.

Nam trung niên khuôn mặt trắng hơi béo nói.

- Đại nhân, Lục giáo úy là người trung nghĩa, võ nghệ xuất chúng, mong đại nhân nói tốt cho ngài ấy nhiều hơn.

Ôn Vũ cung kính nói.

- Làm càn, còn không nhanh lui xuống.

Nam trung niên tai to mặt lớn đột nhiên quát lớn, Ôn Vũ đáp một tiếng, cúi đầu lui qua một bên.

- Hình đại nhân, cháu trai của ta lỗ mãng, mong đại nhân không để ý.

Nam trung niên tai to mặt lớn khiêm tốn cung kính nói.

- Ha hả, Đỗ đại nhân quá lời rồi, cháu trai của ngài là người có tình có nghĩa, nghe nói lần này đi tuần lại lập được công lớn, tiền đồ rất rộng mở, lời nói vừa rồi cũng là vì nước vì dân, ta hồi cung chắc chắn sẽ báo cáo tỉ mỉ.

Hình đại nhân ôn tồn nói xong, không hề có bất cứ phản ứng không hài lòng nào.

- Đa tạ Hình đại nhân không trách.

Đỗ đại nhân cung kính nói, khách khí tiễn Hình đại nhân cùng hai người áo xanh đi.

Hình đại nhân đi rồi, Đỗ đại nhân mặt trầm xuống không vui nói:

- Cháu nói lung tung gì đấy, thật sự không biết nặng nhẹ.

Ôn Vũ cung kính nói:

- Cậu, Lục đại nhân là một vị tướng tài, cũng là người trọng chữ tín, bây giờ lại có quan hệ với Trưởng sử Ung Vương phủ, bởi thế đáng được chúng ta trọng dụng.

Đỗ đại nhân lắc đầu, cau mày nói:

- Cháu nghĩ quá đơn giản, bây giờ trong triều đình đang đấu đá tranh giành mãnh liệt, tất cả quan lại đều thận trọng từ lời nói đến hành động để tránh rước họa vào thân, người họ Lục này lại mua gia quyến của tội thần, không biết sẽ rước vào thân tai họa gì, cháu giúp đỡ hắn cũng chính là rước họa vào thân.

Ôn Vũ kinh ngạc nói:

- Cậu, ý của cậu là, Đường hoàng bệ hạ muốn truy cứu truyện của Lý thị lang đại nhân?

Đỗ đại nhân cau mày nói:

- Chuyện này rất khó nói, đương kim hoàng thượng từ bi nhân hậu, giết Lý thị lang là vì bất đắc dĩ, theo lý mà nói thì chủ thượng sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này, nhưng chủ thượng sợ nhất là võ tướng bất trung, một khi đã có lòng nghi ngờ, thì các người họ Lục này cũng gặp đại họa rồi.

Ôn Vũ khó hiểu nói:

- Cậu, Lý thị lang chỉ là một quan lễ không có quyền thế, bệ hạ rốt cuộc sao lại giết y?

Đỗ đại nhân lãnh đạm nói:

- Vì cái gì, lý do rất nhiều, Lý thị lang là một người bảo thủ không biết tốt xấu, đương kim hoàng thượng tin vào phật, nhưng lão lại tự cao tự đại mình là nguyên lão hai triều, nhiều lần dâng sớ nói bệ hạ không quan tâm đến việc trị quốc, công kích phật học, đây là một trong những lý do rước họa. Lý do thứ hai chính là đương kim hoàng thượng không tín nhiệm quan viên xuất thân từ phương bắc, Lý thị lang biết lại không chịu chủ động từ quan. Lý do thứ ba chính là lão đắc tội Hậu đảng.

Ôn Vũ ôn tồn nói:

- Cậu, theo tiểu Vũ nghĩ, bệ hạ sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này đâu.

Đỗ đại nhân đạm mạc nói:

- Cho dù là người họ Lục kia không bị liên lụy, hắn cũng không đáng để cho cháu cầu tình cho, hắn chẳng qua chỉ là một võ quan không có thực quyền.

Ôn Vũ cung kính nói:

- Câu, tiểu Vũ chỉ là dùng hết sức để cầu tình giúp hắn, cũng không phải bỏ ra cái gì để đánh đổi.

Đỗ đại nhân lạnh nhạt nói:

- Cháu nêu ý kiến trước mặt Hình công công, có biết là đã mắc nợ một ân tình hay không?

Ôn Vũ cung kính nói:

- Cậu, trong cung Hình công công chẳng qua cũng chỉ là một quản sự thất phẩm, cậu là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đường đường là trọng thần triều đình, Hình công công chỉ ước gì có thể mắc nợ thôi, để cho tiểu Vũ mượn cớ này để đưa cho y một nghìn lượng bạc đi, để y có thể thân cận với cậu hơn.

Đỗ đại nhân liếc mắt nhìn Ôn Vũ một cái, mỉm cười nói:

- Được rồi, năng lực của cháu đã có tiến bộ.

Ôn Vũ cung kính nói:

- Đều là nhờ sự dạy bảo của cậu.

Đỗ đại nhân cười cười, ôn tồn nói:

- Tiểu Vũ, cậu biết cháu không cam lòng chỉ ở lại Đại Lý Tự, vẫn luôn mơ ước được trở thành tướng quân có binh quyền, cháu không nên quá gấp gáp, cậu sẽ tính giúp cháu.

Ôn Vũ cung kính nói:

- Cậu là trưởng bối mà tiểu Vũ luôn noi theo, có cậu nghĩ giúp tiểu Vũ, chính là điều may mắn trong cuộc đời của cháu.

Đỗ đại nhân hiền từ gật đầu, đưa tay phải ra vỗ vỗ vai trái của Ôn Vũ.

Lục Thất ra khỏi trà lâu quay lại Tú trang, trong lòng hắn có chút sầu lo, không biết chuyện tội thần có liên lụy đến hắn không, trong lòng không yên đi được một đoạn, hắn chợt không kìm được cười, thầm nghĩ sầu lo như vậy có ích gì, nếu liên lụy đến hắn, vậy có trốn tránh cũng không tránh được.