Kiêu Phong

Quyển 1 - Chương 113: Nửa đêm sao lại có người đến?

Tân di nương nghe xong ngẩn ra, dịu dàng nói:

- Chỉ cần Chu gia chủ động bán ta, ta sẽ gả vào Lục gia sống nốt phần đời còn lại.

Lục Thất nghe xong không biết sao trong lòng lại thoải mái như vậy, mỉm cười nói:

- Cô cô bây giờ thấy thế nào?

- Cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng, trên người cũng thêm một vòng sáng mảnh lưu động màu đỏ thắm, cái vòng sáng đỏ thắm kia dường như rất nóng.

Tân di nương dịu dàng nói.

Nàng vừa dứt lời đã động thân đi ra ngoài, thoạt nhìn có vẻ không nhanh nhẹn gì, nhưng chỉ mấy giây sau, đã một mình nhẹ nhàng chuyển được hơn mười cây gậy trúc về chỗ cũ. Tốc độ nhanh như vậy khiến cho Lục Thất thấy được vừa hâm mộ vừa buồn phiền, trong lòng cũng coi trọng ‘Quy xà đan thư hơn’, cho dù không giúp hắn được gì nhiều nhưng nếu bồi dưỡng mấy mỹ nữ thành cao thủ, đó cũng tăng thêm được thực lực, tối thiểu cũng không cần lo lắng chuyện gia đình bị thổ phỉ giết hại.

Ngoài ra thông qua hai lần tu luyện này, Lục Thất cũng biết tu luyện giữa căn cốt thượng thừa và căn cốt hạ thừa. Hiệu quả có được quả nhiên khác biệt rất lớn, Đông Thanh và Tân di nương sau khi tu luyện thành công thì đi lại như gió, còn Tiểu Vân mặc dù cũng nhanh nhẹn hơn nhưng so với Đông Thanh thì vẫn kém rất nhiều. Điều này chứng tỏ chỉ có âm thể căn cốt thượng thừa mới thích hợp tu luyện ‘Xà hình hóa nguyệt thuật’, căn cốt hạ thừa tu luyện cũng chỉ có được hiệu quả bình thường.

- Thiên Phong bây giờ cũng khoảng giữa trưa rồi, chúng ta mau về thôi.

Tân di nương dịu dàng nói.

Lục Thất giật mình bừng tỉnh gật gật đầu, ôn tồn nói:

- Cô cô, bây giờ thân thể cô cô cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, nếu như gặp phải cường đạo cũng có thể giữ lại mạng rồi, chờ cô cô vào Lục gia, ta sẽ chuẩn bị quan dẫn và ngân lượng cho cô cô đi ngao du bên ngoài.

Tân di nương vẻ mặt dịu dàng gật đầu không nói, hai người vội vàng trở về Vọng Giang Bảo, về đến hiệu thuốc mới biết hai người đã tu luyện được ba ngày, ba ngày này Chu phủ phái người đến hỏi thăm rất nhiều lần, Tân Vận Nhi cũng không thèm quan tâm người được cử đến.

Đợi Tân di nương cầm một túi thuốc bổ quay về Chu phủ, Lục Thất lập tức mang theo Tân Vận Nhi về lão trạch, hắn để cho Vận Nhi chuẩn bị một phần lễ vật chuẩn bị cùng Tương Nhi đi cầu tình với Vương nhị phu nhân.

Tân Vận Nhi rất bình tĩnh đối với sự phân phó của Lục Thất, không hỏi nhiều yên lặng làm, quả đúng như Tân di nương dự đoán, Vương nhị phu nhân quả nhiên đáp ứng với việc Tân Vận Nhi cầu khẩn, tỏ vẻ mấy ngày nữa sẽ mua lại Tân di nương, sau đó lại bán cho Lục gia.

Tân Vận Nhi vừa đi khỏi lão trạch, Đông Thanh liền lặng lẽ nháy mắt với Lục Thất, Lục Thất sau khi ứng phó qua loa với sự quan tâm của Ninh Nhi, liền gọi Đông Thanh đến thư phòng.

Vừa tới thư phòng Lục Thất ngồi xuống, Đông Thanh liền vội vàng nói:

- Công tử, đêm hôm nọ có một người đến đây đã bị nô tỳ dọa chạy.

Đông Thanh nháy mắt, Lục Thất liền biết là mấy hôm nay lão trạch nhất định có chuyện gì đó xảy ra, hắn từng dặn dò Đông Thanh mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không được nói cho Ninh Nhi các nàng ấy, dụng ý chính là sợ Ninh Nhi các nàng ấy sợ hãi.

- Đông Thanh, diện mạo của người kia có thấy rõ không?

Trong lòng Lục Thất khẩn trương hỏi, không thể tưởng được lão trạch quả thật có người đến.

- Người nọ mặc một bộ quần áo bó sát màu xanh, mặt chữ điền, mắt tam giác, má trái hình như có vết sẹo. Người nọ cũng biết khinh công, trên mái nhà đi qua đi lại nhẹ nhàng như mèo, nô tỳ phát hiện có người đến liền lặng lẽ lên mái nhà. Thấy người kia đang nhìn quanh phòng ốc dưới sân trong, lúc ấy nô tỳ rất sợ hãi, nhưng lại sợ người nọ nhảy xuống thương tổn Ninh Nhi tỷ các nàng, liền thu hết can đảm dùng một hòn đá nhỏ đánh về phía người nọ. Người nọ phát hiện ra nô tỳ, liền nhào về phía nô tỳ đuổi theo nô tỳ, nô tỳ trốn chạy trên nóc nhà một vòng, người nọ đuổi rất nhanh nhưng cũng không nhanh bằng nô tỳ. Nô tỳ lớn gan liền dùng một hòn đá ném người nọ, sau đó người nọ không đuổi theo nữa, còn nói tiền bối chớ hiểu nhầm, vãn bối đến không có ác ý, cáo từ, nói xong người nọ lập tức rời đi.

Đông Thanh tường thuật lại rõ ràng những chuyện đã xảy ra.

Lục Thất nghe xong lại sửng sốt, nghe Đông Thanh thuật lại, người nọ không giống như đến cướp của giết người, phút cuối còn gọi Đông Thanh là tiền bối, vậy nhất định bị khinh công siêu cấp của Đông Thanh hù dọa rồi, tưởng là bị vị cao nhân nào đó đùa giỡn, nếu thật sự y là thổ phỉ, chắc có lẽ không nói những lời khách khí như vậy, người áo xanh này có lai lịch thế nào đây?

Lục Thất suy nghĩ một hồi lâu cũng không hiểu được, trong lòng lại thêm một chút lo lắng, huyện Thạch Đại này quả thực là nhiều nhân tài ẩn dật.

Bỗng nhiên nhướng mày nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ huyết án một tháng trước có người hoài nghi là do mình làm, cho nên cho cao thủ đến để điều tra, chuyện này rất có khả năng, hắn không phải cũng hoài nghi Lôi huyện úy hay sao? Nghĩ đến đây lòng hắn thoải mái hơn rất nhiều.

- Đông Thanh, chuyện ngươi nhanh nhẹn hơn người bình thường tuyệt đối đừng để cho người khác biết kể cả thân nhân trong lão trạch.

Lục Thất ngẩng đầu ôn tồn dặn dò.

- Công tử yên tâm đi, Đông Thanh bây giờ có thể khống chế tốc độ của mình rồi, cũng sẽ không nói với người ngoài.

Đông Thanh nhỏ giọng cam đoan.

Lục Thất gật gật đầu, lại hỏi:

- Đỗ Mãnh mấy ngày nay có thường xuyên ghé qua đây chứ?

- Đỗ đại nhân mỗi đêm đều đến đây canh gác, hơn nữa vô cùng tôn trọng chúng ta.

Đông Thanh nhỏ giọng đáp.

Lục Thất gật gật đầu, ôn tồn nói:

- Đông Thanh, đợi Vận Nhi quay lại, nàng cũng đi theo về Vọng Giang Bảo đi, ta bây giờ đi làm chút chuyện công vụ.

Nói xong liền đứng lên.

Đông thanh nhìn Lục Thất chần chờ một chút, nhỏ giọng nói:

- Công tử, nô tỳ có chuyện muốn cầu xin ngài.

Lục Thất ngẩn ra cười nói:

- Hiếm thấy nàng có việc muốn cầu xin ta nha, có chuyện gì vậy?

Đông Thanh có chút choáng váng nhỏ giọng nói:

- Công tử, nô tỳ nghe mọi người nói tên của nô tỳ có chút thô tục, nô tỳ muốn sửa đổi một chút.

Lục Thất sững sờ, lập tức hiểu, Đông Thanh tên này thuộc về nô tỳ, bởi vì tỳ nữ chỉ xứng dùng tên tục, Đông Thanh bây giờ là thị thiếp trong phòng thê thất, dần dần cũng sẽ có lòng tự tôn của kẻ bề trên.

- Nàng muốn đổi thành tên gì?

Lục Thất ôn tồn hỏi, sửa tên quả thực là một việc vô cùng bé.

- Nô tỳ nghe theo công tử.

Đông Thanh nhỏ giọng nói.

Lục Thất cười, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ nàng tên Tiểu Vân vậy nàng đổi thành Tiểu Thanh được không?

Đông Thanh gật đầu nói:

- Được rồi, sau này nô tỳ tên là Tiểu Thanh, đa tạ công tử.

Lục Thất mỉm cười giơ tay xoa khuôn mặt xinh đẹp của nàng, dịu dàng nói:

- Tên đã sửa lại, tự xưng cũng phải đổi lại đấy.

Tiểu Thanh ngượng ngùng gật đầu nhỏ giọng nói:

- Công tử, thiếp đã biết.

Lục Thất cười duỗi tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu khẽ hôn một cái vào má, nói nhỏ vào tai:

- Tiểu Thanh, ta đi đây.

Tiểu Thanh ngượng ngùng vui mừng cúi đầu ừ nhẹ một tiếng, Lục Thất buông ra đi ra bên ngoài, nàng vội vàng quay người mang theo khuôn mặt thẹn thùng ngất ngây đi theo ra ngoài tiễn đưa.

Lục Thất đi khỏi nhà, trước tiên liền đến cửa thành phía tây, sau khi động viên thăm hỏi quan binh xong, lại đi tuần tra ngoài thành. Hắn quả thực đã suy nghĩ kỹ, điều tra chuyện của Lôi huyện úy không thể để một mình hắn gánh vác, phải lôi kéo những người khác cùng làm, như vậy lúc bại lộ, có thể có người chứng minh hắn không có tư tâm khi làm việc, hơn nữa việc này rất khó điều tra rõ, đợi thêm mấy ngày nữa ổn định rồi hẵng điều tra.

Gần trưa ngày hôm sau hắn theo lẽ thường đến Vọng Giang Bảo, vừa tới tiệm thuốc thì nghe nói, Tân Vận Nhi lại một mình đi Chu phủ tìm tiểu thư Nhạn Nhi.

Tiểu Vân nói cho hắn biết, Tân Vận Nhi đi là vì Tân di nương, sáng sớm có người lặng lẽ đến nói, Tân di nương ngày hôm qua vừa hồi phủ, Chu phu nhân liền tức giận cho người nhốt Tân di nương vào địa lao. Người nọ nói Chu phu nhân bảo rằng , Tân di nương không tuân thủ tam tòng tứ đức, phải bị nghiêm trị, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ xử tử Tân di nương hoặc bán khỏi Chu phủ, Lục Thất nghe xong tin này ngược lại lại an lòng hơn nhiều.

Ăn xong cơm trưa, Tiểu Vân ra cửa hàng bán thuốc, Trần Tuyết Nhi và Vân thường giúp Tiểu Thanh thu thập việc bếp núc, Lục Thất dịu dàng gọi Vân Thường bảo có chuyện cần nói, cùng nhau đi vào phòng Tân Vận Nhi.

Vừa vào phòng Lục Thất liền ngồi lên ghế trúc, Vân Thường liền dịu dàng nói:

- Công tử, ngài hẳn là muốn hỏi chuyện của Tân di nương, ngài yên tâm, có Nhạn Nhi tiểu thư bảo vệ, Chu phủ có nghiêm trị cũng chỉ là bán Tân di nương đi thôi.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, chỉ về phía một cái ghế trúc khác, dịu dàng nói:

- Ở đây không có người ngoài, nàng ngồi xuống rồi nói chuyện.

Vân Thường đáp ứng một tiếng rồi ngồi xuống.

Ánh mắt Lục Thất ôn nhu nhìn Vân Thường dáng vẻ thướt tha kiều diễm, đây là một cô nương tính tình nhu nhược rất biết đón ý nói hùa theo chủ nhân, tùy thuộc vào sở thích của chủ nhân nàng có thể đoan trang cao nhã, đánh đàn làm văn, ngoài ra cũng có thể thể hiện nhiều vẻ diễm lệ, quyến rũ phóng túng tận xương thỏa mãn được dục vọng nguyên thủy của nam nhân.

Lần đầu tiên có quan hệ với Vân Thường, Lục Thất vẫn rất ôn nhu, đối xử tử tế với mỹ nữ có nội tâm bị thương tổn này. Trong cuộc sống, không có người nào nguyện ý làm một người gió chiều nào theo chiều đấy nịnh hót ti tiện, chỉ có điều vận mệnh khiến cho không thể không làm như vậy.

- Vân Thường, ta muốn hỏi nàng một chút chuyện của Tân di nương, nàng cho rằng nói được thì nói, nếu không muốn nói thì cứ thẳng thắn cho ta biết, ta sẽ không trách nàng, ta thích nghe lời nói thật.

Lục Thất dịu dàng nói.

Vân Thường sửng sốt, dịu dàng nói:

- Nếu công tử đã cho phép nô tỳ quyền không muốn nói vậy công tử cứ hỏi đi.

Lục Thất suy nghĩ một chút, ôn tồn nói:

- Vân Thường, ta nghe nói Tân di nương vẫn là trinh nữ, có thật không?

Vân Thường ngẩn ra, lắc đầu nói:

- Chuyện này nô tỳ không biết.

Lục Thất lại hỏi:

- Vân Thường, ta nghe Tân di nương nói, Chu lão gia rất hận nàng, đến phòng ngủ của nàng lại không cùng ngủ với nàng, còn nói là Chu lão gia không muốn nàng sinh con dưỡng cái, chuyện này có thật không?

Vân Thường ngẩn ra, chần chờ một chút dịu dàng nói:

- Công tử, vấn đề này nô tỳ không thể trả lời.

Lục Thất gật gật đầu, dịu dàng nói:

- Nàng không trả lời cũng không sao.