Kiều Hạ Xuân Ba Lục

Chương 12

Editor: Ngốc Aki

Âm thanh gió rít, sơn đào ẩn ẩn.

Vô Trần một thân bạch y, đứng phía sau là bốn thị nữ y phục rực rỡ, hồng lam xanh tím, trên váy còn thêu mây bảy sắc, quả nhiên là Thất Sắc Vân Nghê.

“Ngươi lại đồng ý một thân mạo hiểm, chưa lợi dụng thế lực của Vô Danh giáo.” Vô Trần mở miệng trước, thản nhiên trong trẻo, như cười như mắng, chính là chào hỏi bình thường, hoàn toàn không giống với vẻ muốn giết người. “Thật không giống ngươi!”

“Nếu không như thế, sao có thể dẫn nàng ra đây.” Hàn Kinh Hồng quan sát kĩ nữ tử như ánh trăng sáng tỏ trước mắt, theo thói quen khóe môi nhếch lên thành nụ cười tươi, quả nhiên không ngoài ý muốn thấy Vô Trần nhíu mi, sát ý tỏa ra ngoài.

“Như vậy là nắm chắc sẽ thoát được từ tay ta?” Kiêu kỳ cười lạnh. “Vô Danh giáo với ngươi quan trọng như vậy sao? Hay chuyện lần này quan trọng? Vì muốn thu phục Huyết Dục Môn, vị trí Nhật Quân đều bỏ đi không thương tiếc?”

“Trình độ khiêu khích loại này, không hợp với nàng đâu…” Hàn Kinh Hồng ca thán, ánh mắt mơ màng nhìn trời.

“Nhiều lời vô ích, ra tay thật đi!” Vô Trần chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.

Bảo kiếm rời vỏ, phía chân trời âm ú nhá lên tia chớp, một trận sấm rung chớp giật, chiếu sáng thiên địa vạn vật.

Lúc trước vỏ bọc che mất, chưa nhìn thấy nhiều, bây giờ một thân kiếm cổ xưa hiển hiện trước mắt Hàn Kinh Hồng, vết nứt trên thân kiếm giống như sóng lượn, thoạt nhìn hoàn toàn không sắc bén, nhưng kiếm vừa rút ra, sát khí oán khí tích tụ từ Xuân Thu (ý chỉ đã từ rất lâu) liền phát ra mãnh liệt, không có hướng công nhất định, căn bản không thể khống chế thanh tuyệt thế thần kiếm này.

Một trong tứ đại danh kiếm, Mạc Tà.

Kiếm này vốn là thần khí, chân khí Vô Trần bức lên, kiếm quang phóng xa ba trượng, gió lạnh thấu xương, ngay cả không khí cũng như bị cắt nhỏ, khiến không người nào có thể hô hấp. Hàn Kinh Hồng không khỏi khen ngợi:  “Hảo kiếm!”

Kiếm khí mạnh hay yếu nhìn là biết ngay, trong lòng biết chắc mình tuyệt không thể ngăn cảm kỳ kiếm này, nhưng trong lòng cũng không kinh sợ, từ từ rút ra Hàn kiếm.

Thần kiếm Mạc Tà chậm rãi dựng thẳng lên, theo kiếm quyết, chỉ về hướng Hàn Kinh Hồng, sát khí dày đặc như ngưng tụ xung quanh. Bình thường nữ tử học kiếm, vì sức yếu hơn, nên thường chọn kiếm nhẹ nhàng, lấy nhanh chế mạnh. Nhưng kiếm quyết của Vô Trần vừa rút ra, đã thấy có điều khác thường, kiếm chưa ra mà ý tới trước, chân khí trên thân kiếm rất lớn, di chuyển nặng và mạnh, ngăn chặn hết thảy biến hóa nhẹ nhất. Một khi Hàn bị buộc phải giao phong chính diện, với thuận lợi binh khí Mạc Tà, thẳng bại đã rõ.

Nàng là Đại Đương gia của Thần Tiên phủ, nàng là người đứng sau bày kế sách, quyết định chiến thắng của binh sĩ ngàn dặm ngoài kia!

Vì cầm chân Vô Trần, Hàn Kinh Hồng tận lực phân tán thực lực của Vô Danh giáo. Hắn biết giờ phút này sẽ không có người tới giúp hắn. Sống chết trước mắt, nhưng nhìn sát ý dày đặc trong mắt Vô Trần, hắn lại nở nụ cười.

Vô Trần, không cần biết ngày sau nàng còn nhớ ta hay không, giờ khắc này đây, trong lòng nàng chỉ có thể nhớ một mình ta.

Ta sẽ khiến nàng nhớ kỹ ta.

Nàng, là bằng chứng rằng ta đã tồn tại.

Kiếm rút ra, kiếm khí còn nhanh hơn tia chớp trên bầu trời, cắt qua tầng mây dày đặc. Hàn Kinh Hồng cũng không đỡ, hơi hơi nghiêng người, chỉ lui ba bước, Hàn kiếm cùng bao kiếm cong thành độ cung duyên dáng, nhẹ như hồng nhạn, theo kiếm quang lao tới, hướng từ phía sau Vô Trần. Vô Trần chuyển kiếm đi, uyển chuyển như rồng, thân hình cũng chuyển về phía sau, nhất mạch không chậm trễ, kiếm phong lại bức Hàn Kinh Hồng.

Hàn Kinh Hồng hạ xuống đất, đưa lưng về phía Vô Trần, cũng không quay đầu trở tay tước kiếm, bắn về phía Vô Trần đang ở trên không trung, đồng thời kình lực xuất ra, kiếm hoàng『 tranh 』 một tiếng, rời khỏi vỏ kiếm, tấn công Vô Trần chính diện.

Vô Trần nhất thời mất thăng bằng, thân hình rơi xuống, nhanh chóng dùng mũi chân quay một vòng, tránh đi song trọng công kích vỏ kiếm kiếm phong, tiếp tục tấn công Hàn Kinh Hồng. Trong lúc Vô Trần xoay người, Hàn Kinh Hồng cũng xoay người lại, giương kiếm nghênh chiến, mắt thấy kiếm cùng kiếm chạm nhau, cổ tay Hàn chấn động, một chiêu Hoàn Hoàn Tương Khấu, kiếm như cá lượn, khiến sống kiếm và Mạc Tà chạm nhau.

Hai người tuy là phu thê, giao thủ lại là lần đầu tiên. Một chút dò xét thực lực đã biết thực lực đối phương không kém mình. Mà Mạc Tà bảo kiếm trên tay Vô Trần giúp nàng có thêm vài phần thắng. Hàn Kinh Hồng biết cho dù binh khí hai người tương đương cũng chẳng biết lộc tử thùy chủ, càng không cần nói tới việc trước mắt, lập tức phòng thủ, tâm sạch như băng, chậm rãi triển khai Ngự Nhật Thiên Phong, tuyệt chiêu dùng hết.

*lộc tử thùy chủ: không biết ai thắng.

Quyết đấu lại bắt đầu, không giống màn thăm dò lần trước, hai người dốc hết tuyệt học bản thân. Nhưng thấy kiếm quang sáng như tuyết công cường trùng điệp như núi, kiếm quang phòng thủ mạnh mẽ cũng không chút nào yếu thế, kiếm khí lại vô cùng bá đạo, thiêu, đâm, tước, rút, càng kìm càng khiến bạo phát.

Trong lòng biết Vô Trần không phí tâm cơ hao tốn nội lực để bức mình đánh trả bằng nội lực, mà là muốn bức kiếm của mình giao phong kiếm của nàng.

Hàn kiếm mặc dù cũng là do thép chế trăm năm mà ra, rốt cuộc vẫn không hơn được Mạc Tà bảo kiếm thượng cổ tinh phách, sau khi bị buộc giao phong mấy lần, mũi kiếm dần xuất hiện vết nứt. Thân ảnh lần nữa đan vào nhau, lại là tiếng kim loại va chạm, Hàn Kinh Hồng khụy gối, bước chân loạng xoạng, thân hình hơi hơi không vững, vai đã chảy máu.

Vô Trần đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, kiếm quang trút xuống như mưa, mưa ngang gió quét, phá ngang chém dọc, bốn phương tám hướng, khiến Hàn Kinh Hồng thở không nổi, hắn mặc dù không muốn hai kiếm chạm nhau, kiếm quang lại hung hăng dọa người. Ngọc Đường, Trung Môn, Dương Cốc… Hắn lùi lại mấy bước, hét lớn một tiếng, kiếm trong tay phóng ra ba thước, đồng thời dùng kiếm khí nặng và mạnh ngăn cản chiêu thức của Vô Trần.

*Ngọc Đường, Trung Môn, Dương Cốc: huyệt đạo trên cơ thể.

Không khí lần hai ngưng đọng, bốn người bàng quan nhất thời che miệng kinh hồ, nhìn song kiếm lấy tốc độ cực chậm, chậm rãi tới gần nhau.

Đánh nhau trực diện, Hàn kiếm tất gãy, sau khi kiếm gãy, thì mất mạng. Hàn Kinh Hồng nếu không phải khó khăn tới mức dùng hạ sách, cũng sẽ không ra hạ chiêu này. Vô Trần đã nắm phần thắng trong tay, thanh sắc bất động, tiếp tục dùng lực.

Mắt thấy binh khí giao kích, đột nhiên một đạo quang mang kì lạ từ đâu xuất hiện bao trùm.

Nắm trong tay thắng lợi có thể khiến lòng người chủ quan, sắp mất đi yêu hận trong lòng, lại bất cẩn, Vô Trần mắt động, băng tuyết chi tâm rốt cuộc xuất hiện sơ hở. Hàn kiếm của Hàn Kinh Hồng lúc này đã vọt tới trước ngực, chiêu cuối cùng Ngự Hoàng Thiên Nghi trong Ngự Nhật Thiên Phong đánh tới như sấm, thừa dịp tấn công.

Bầu trời sấm rung chớp giật, quang mang trên mặt đất cũng không chịu thua. Phong vân biến sắc liên tục, âm vang ầm ầm liên tiếp, như nhanh như chậm, như chậm như nhanh, không khí lưu chuyển, dù cho công lực của Thất Sắc Vân Nghê vẫn thấy không xong, ngay lập tức rời xa mấy trượng.

Tiếng chấn động cuối cùng vang lên, đột nhiên ngừng lại, lộ ra hai thân ảnh cùng lùi lại mấy bước, thân hình đứng thẳng, thấy đối phương đều đổ máu. Cánh tay trái của Hàn Kinh Hồng chảy một đạo thật dài, thẳng xuống đùi phải; lòng bàn tay trái của Vô Trần máu tươi chảy ròng, một tay nắm Mạc Tà, tay kia cầm một vỏ kiếm, là vỏ kiếm của Hàn Kiếm trên tay Hàn Kinh Hồng. Đây là do hắn một cước giẫm lên, vì thân hình không vững, cũng là quang mang kì lạ đột nhiên xuất hiện, là nguyên nhân Vô Trần hiện ra sơ hở.

Mắt Vô Trần nhìn Hàn Kinh Hồng lành lạnh. Trên tay Hàn Kinh Hồng trừ Hàn Kiếm của mình ra, còn có một vỏ kiếm, là vỏ kiếm của Mạc Tà.

“Hảo tâm cơ!” Vô Trần cười lạnh.

“Cũng vậy.” Hàn Kinh Hồng quay lại cười, sáng ngời chói mắt.

Hắn cố tình giẫm lên vỏ kiếm, trông như do thân hình không vững, chính là muốn Vô Trần sốt ruột cầu thắng mắc mưu, đoạt lấy vỏ kiếm trên người nàng.

Vỏ kiếm có thể cất chứa tuyệt thế thần kiếm, quả nhiên không phải sắt thường. Khi Hàn Kiếm bị gãy, phải có vật thay thế. Tài năng trong nháy mắt mà có thể suy nghĩ liên hoàn như thế, Vô Trần không khỏi thở dài quả là kẻ tâm cơ khó lường.

“Ngươi cho rằng có được vỏ kiếm là giữ được một mạng sao?” Vô Trần bị tính kế nên bất mãn, cắn chắt đôi môi anh đào, kiếm lại xuất ra, phong vân lại lần nữa nổi lên.

“Chết tử tế không bằng sống dựa!” Hàn Kinh Hồng giơ kiếm tiếp chiêu, Hàn Kiếm cùng Mạc Tà vỏ kiếm tương trợ lẫn nhau, quả nhiên tạm thời có thể áp chế phong mang của Mạc Tà. Nhưng hắn cũng biết, vỏ kiếm này chỉ có thể chặn nhất thời, dù sao cũng không thể chống đỡ lại Mạc Tà.

Ba trăm chiêu sắp qua đi, bảo kiếm chênh lệch, khiến chân khí Hàn Kinh Hồng hao tổn hơn nhiều so với Vô Trần, gió bụi mênh mông, kiếm hoa bay múa, trong nháy mắt hồng trần đã như sương mù, huyết hoa phi vũ.

Kiếm quang càng ngày càng dày, chân khí cũng mất nhiều hơn so với dự tích, trên tay Hàn chảy rất nhiều máu, bên hông trên chân cũng có thêm vài vết thương.

Mỗi lần đối mặt với cái chết, đều không nhớ rõ vì sao mình chiến đấu. Muốn sống sao? Vì sao muốn sống? Căn bản không có ai chờ mong mình sống trên thế gian này… Phụ thân, mẫu thân, sư phụ, Vân, đều, không, muốn… Sẽ không ai nhớ kỹ hắn… sẽ cho rằng… hắn là độc nhất vô nhị.

Cao thủ so chiêu, ý chí ảnh hưởng chiêu thức, Hàn Kinh Hồng tạp niệm khởi lên, mất hết ý chí, sát khí của Vô Trần biến mất lại xuất hiện, lập thành đối lập rõ ràng. Vốn đã trong thế hạ phong, tâm lại loạn, chiêu thức không ra chiêu thức, máu tươi thấm đen vạt áo lam, đỏ như lá phong lúc chiều tà.


“Mặc kệ trong tình huống nào, ngươi đều phải hảo hảo bảo trọng tính mạng của mình, không được khinh suất. Dù là trao đổi tính mạng của ngàn vạn người, cũng phải sống sót.” 

Lời của người tóc bạc đó, vĩnh viễn là ma chú.

Năm đó nếu đã không thể chết, lựa chọn giết mẫu thân cũng muốn sống sót, hiện tại càng không thể đi chết được..

Cho nên, vì ta, thỉnh các người hy sinh đi!

Vẫn duy trì chiến ý ngầm ngầm, Hàn Kinh Hồng chậm rãi rời đi chỗ đánh nhau, chuyển lên thế thượng phong.

Trường kiếm lại một lần nữa nghênh đánh, lòng bàn tay đánh đến rách ra, tốc độ cổ tay bị kiềm hãm, thuận lợi đúng lúc khiến kiếm khí Vô Trần cắt qua cổ tay. Có tay áo bảo vệ, tay hắn vẫn chưa bị thương, nhưng tay áo rách rồi, toàn bộ những gì trong tay áo đều rơi xuống.

Tiếng vỡ khẽ khàng vang lên, tựa hồ không ai nghe thấy.

Đạn khói vỡ ra, bụi mù cuồn cuộn tràn ngập chiến trường.

Tái kiến, chư vị.

“Hàn.” Một tiếng gọi nhẹ nhàng êm ái.

Nụ cười cứng lại.

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi quen biết lâu như thế, còn có thể không rõ tâm tư ngươi?” Trong sương khói, Vô Trần sớm đã dời ra chỗ khác, giờ phút này, chiếm thượng phong chính là Vô Trần.

Gió mát thổi tới, mùi hương trên người nàng nhẹ nhàng phát ra.

Hàn Kinh Hồng chỉ có thể cười khổ.

Tính người, người liền tính lại.

“Là Thị Hương!”

“Không, là Tứ Vô Cùng.”

Xuân dục mộ, tứ vô cùng, cựu hoan như mộng trung. Thương tâm vì bị rời bỏ bởi tỉnh nhân, dành mười năm tâm huyết chế ra độc không phải độc.

*xuân dục mộ, tứ vô cùng, cựu hoan như mộng trung: xuân chừng muộn, tứ bơ vơ, việc dài tựa giấc mơ.

Tên dược đẹp, lai lịch cũng đẹp, nhưng hiệu lực tuyệt đối không đẹp.

Vô cùng vô tận, duy chỉ tương tư, tương tư nhập cốt, chí tử phương hưu.

Hàn chỉ cảm thấy tay mình càng ngày càng mềm, mềm tới nỗi không thể cầm kiếm, quả nhiên là danh dược của Thần Tiên phủ, hắn tuy là bách độc bất xâm, nhưng với loại mê dược độc không ra độc này, cũng chẳng có thể làm gì.

Kiếm của Vô Trần lần thứ hai hạ xuống.

Mặt không đổi sắc nhìn Mạc Tà bảo kiếm, nghĩ đến đây là lần cuối cùng có thể nhìn thấy quang cảnh thế gian. Chớp mắt một kiếp phù du, bao ý niệm chuyển qua, vô bi vô hỉ, vô vinh vô nhục. Lại nhìn thấy con đường sinh tử danh lợi, rồi lại gì cũng không bỏ được.

“Tranh —-” một tiếng, một trường kiếm cản kiếm hướng tới Hàn Kinh Hồng.

Thanh kiếm kia cũng cổ như Mạc Tà, giống nhau quang mang bức người, khác nhau ở chỗ phủ kiến thân kiếm là vết nứt. Thư Hùng Kiếm ngàn năm sau lại phân ra, bầu trời sấm sét rền vang, đại địa như bạo phát.

*Thư Hùng Kiếm là chỉ kiếm Can Tương (kiếm đực – Hùng) và Mạc Tà (kiếm cái – Thư). Xem thêm ở: Can Tương – Mạc Tà

Tay áo Vô Trần bị chém rách, lộ ra thủ cung sa đỏ sẫm trên cánh tay.

Người tới bạch y hơn tuyết, mắt sáng như sao.

“Vân Chiếu Ảnh!” Vô Trần không nghĩ Vân lại xuất hiện lúc này, mang theo cả trường kiếm, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải đã về kinh sao?”

Vân im lặng không nói, cũng không trả lời, cũng không quay đầu nhìn Hàn phía sau.

Nhìn Can Tương trong tay Vân, Vô Trần đột nhiên hiểu rõ mà cười phá lên: “Ngươi có được kiếm này, lại có thể tiến vào vòng vây của Thần Tiên phủ, quả nhiên là bọn họ cho người quyền đó! Ha ha ha ha…”

Trong tiếng cười ẩn chứa bi phẫn, còn có bất đắc dĩ. Nhưng nàng nhanh chóng quay lại tâm tình tốt vốn có, cúi đầu thở dài. “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi muốn làm việc này vì tư lợi, chỉ biết lợi dụng người của mình bán mạng sao?”

Ánh mắt Vân khẽ động, rốt cuộc mở miệng: “Tội gì.”

Trong mắt Vô Trần mang nặng vẻ chua xót, nhìn hai nam tử nhất lam nhất bạch phong tư tuyệt thế trước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu. “Ngươi đó… Vẫn  chưa rõ sao?”

“…”

“『 Vô Trần đời này, độc mộ Kinh Hồng.『 Chính tay ta trong Y Ba Viện đã khắc lời này. Ta cả đời này, chỉ có thể yêu mình hắn. Hắn nếu chết, ta thân là thê tử, sẽ vì hắn báo thù, hủy diệt Vô Danh giáo đã hủy cả đời hắn. Nhưng mà… Hắn sống, cũng không thể yêu ta. Cho nên ta không thể buông tha hắn!”

“Hắn muốn chết, phải chết trong tay ta, cũng chỉ có thể… chết trong tay ta.”

“…”

“Kỳ thực, ngươi cũng từng nghĩ đơn giản cứ giết hắn đi, sẽ hoàn toàn với tới suy nghĩ của hắn, không phải sao? Đôi khi, suy nghĩ của chúng ta cũng thực giống nhau.” Thanh âm thản nhiên, nhẹ nhàng mờ mịt như mai trong tuyết, ôn nhu, dứt khoát cũng lạnh như băng. “Chỉ là, ngươi may mắn hơn ta, sớm hơn ta tới gần mười năm, cho nên, hắn với ngươi là thật lòng. Cho nên, ngươi không cần phải rơi vào tình trạng này. Mà ta, lại chỉ có thể làm như vậy.”

“…” Vân đưa lưng về phía Hàn, Hàn không biết lúc này trên mặt Vân có biểu tình gì.

“Nhưng mà, cho dù hắn thật tình, cũng chỉ có hạn. Trong tâm hắn duy chỉ có Vô Danh giáo. Vì lợi ích của Vô Danh giáo, hắn sẽ không chút do dự hy sinh ngươi.”

Ta sẽ sao? Hàn ngay khi tỉnh táo, vẫn không tìm được đáp án.

Vân vẫn là trầm mặc không nói.

“Cho nên, ngươi nên nghe theo lời khuyên của ta, thừa dịp hắn còn yêu ngươi, giết hắn, để ký ức của ngươi vì hắn luôn dừng ở chỗ hắn còn yêu ngươi, mà không cần đi tới thời khắc phản bội.” Thanh âm Vô Trần rốt cuộc cũng kích động mà cao lên.


Sớm biết Vô Trần cùng Vân, đều là loại người này, dùng thái độ lạnh như băng che dấu nội tâm mãnh liệt… Hàn Kinh Hồng biết mình bây giờ nên gọi Vân mấy câu, để Vân vì hắn mà bán mạng. Chỉ là… Đại khái dược hiệu của Vô Trần thực mạnh, nói gì cũng không được.

*Trong bản gốc ghi là Vô Trần cùng Hàn, nhưng mà phải Vân mới đúng chứ nhỉ???

Để cho chính Vân lựa chọn vậy! Vô Trần nói đúng, sớm muộn cũng có ngày hắn sẽ ích kỷ phản bội Vân… Kỳ thật, giờ phút này hắn cũng đang ích kỷ. Hắn bắt Vân phải lựa chọn…

Rốt cuộc, Vân cũng mở miệng nói chuyện.

“Vô Trần, những gì ngươi nói với ta, với ta mà nói, đều chẳng sao cả… Chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn còn cùng ta thở chung không khí, vậy là được.”

Y chậm rãi thu hồi kiếm, thanh âm bình tĩnh mà lãnh đạm.

“Trên đời này có vô số người có thể chết đi, chỉ hắn là không thể. Không có hắn, cũng sẽ không có ta.”

Bày tỏ ngoài mong đợi, Hàn Kinh Hồng ngây dại, Vô Trần đại khái cũng ngây người, Mạc Tà bảo kiếm cứ thế lơ lửng, thẳng đứng trên không trung.

Tất cả mọi người ngây người, nơi nơi yên tĩnh, bọn họ không ngờ một nam nhân có thể ngay trước mắt tất cả, tùy ý nói lời sống chết cùng nam nhân khác.

(Aki: Có gì không được???)

Hơn nửa ngày, Vô Trần với nói: “Vậy ngươi muốn đối đầu với ta sao?”

Vân thản nhiên nói: “Vô Trần, ngươi nên hiểu, võ học của ta là khắc tinh của ngươi, mà Can Tương trên tay ta, tuyệt không thua Mạc Tà của ngươi.”

Vô Trần sắc mắt bất biến, đôi môi anh đào lại đang cắn muốn nát ra.  Hiển nhiên, Vân nói không sai.

Nhưng mà, nếu nàng buông tha như thế, nàng sẽ không là Oánh Vô Trần.

Cười buồn bã, nàng giơ lên bàn tay trắng nõn, mười ngón tay mang tám viên đạn hồng óng ánh. 

Một khắc kia, Hàn Kinh Hồng không thể suy nghĩ. Nhìn Vân chạy về phía mình, hắn biết Vân muốn làm gì.

“Mặc kệ trong tình huống nào, ngươi đều phải hảo hảo bảo trọng tính mạng của mình, không được khinh suất. Dù là trao đổi tính mạng của ngàn vạn người, cũng phải sống sót.” 

Lời người tóc bạc nói lại hiện lên. Khuôn mặt mẫu thân cũng hiện lên, mặt lạnh của phu thân cũng xuất hiện.

Đúng vậy, ta phải lưu lại cái mạng này.

Cho nên, hãy để Vân vì ta… mà chết đi.

Bụi mù khắp nơi, trong không khí xuất hiện mùi thuốc súng xộc vào mũi, tám quả Phích Lịch đạn đúng là quy lực kinh người — Hàn Kinh Hồng nhìn nhìn hiện trường, cười khổ, đã không nói nên lời.

Đã dùng hết tia khí lực cuối cùng để đè Vân dưới thân mình.

Đã không cảm giác gì trên lưng nữa. Xem ra rốt cuộc lão thiên gia cũng chán đùa với hắn rồi, muốn đem hắn về.

Chỉ là, sao lại đúng lúc này cơ chứ…

Hình như Vân bên cạnh hắn đang dùng cố gắng cử động quát to, nhưng hắn đã không nghe dduwwocj.

Hắn vẫn thật ích kỷ. Ý thức mơ hồ, Hàn Kinh Hồng nghĩ.

Kỳ thực, Vân cũng là lý do duy nhất để hắn tiếp tục sinh tồn.

Mất đi Vân, thế giới của hắn cũng sẽ biến mất. Tuy rằng hắn chưa bao giờ muốn thừa nhận.

Cho nên, hắn thà mình chết đi, để Vân thống khổ, cũng không muốn đối mặt một thế giới không có Vân.

Ta, quả nhiên là một người ích kỷ, không muốn bị ngươi bỏ rơi, cho nên… ta phải bỏ rơi ngươi.

Ta sợ hãi, sợ hãi tất cả, cho nên ta lảng tránh, lảng tránh tất cả. Song, hiện tại, muốn hay không cũng không quan trọng nữa.

“Vân, ta… thật sự… yêu ngươi…”

Vân đang thương tâm sao? Thương tâm? Hàn nhớ tới…

── Thương tâm kiều hạ xuân ba lục, tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai.

Hắn cùng Vân, cuối cùng cũng không thể cãi lại thiên mệnh. Rời bỏ, cuối cùng cũng đến. Chỉ là, hắn…

Không được, một mảnh tối đen, hắn không thể tiếp tục chống đỡ nữa…

“Vân…”

Cuộc đời này, lời thổ lộ cuối cùng của hắn, chỉ có tên của y…

Thương tâm kiều hạ xuân ba lục, tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai… Tằng, thị, Kinh, Hồng, Chiếu, Ảnh, lai…

_________________________

*Là hai câu thơ trong bài thơ Thẩm Viên của Lục Du.

Lục Du (1125-1210) tự là Vụ Quan, người đời Nam Tống, quê ở Sơn Âm (nay thuộc tỉnh Chiết Giang).  Thẩm Viên là một bài thơ tình nổi tiếng, được viết khi ông đã 75 tuổi.

Thẩm Viên

Thành thượng tà dương họa giác ai, 

Thẩm viên phi phục cựu trì đài. 

Thương tâm kiều hạ xuân ba lục, 

Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai.

Mộng đoạn hương tiêu tứ thập niên, 

Thẩm viên lão liễu bất xuy miên. 

Thử thân hành tác Kê sơn thổ, 

Do điếu di tung nhất huyễn nhiên!

Vườn Thẩm 

Bóng xế thành hôm ốc gợi sầu, 

Đài ao vườn Thẩm dấu xưa đâu? 

Dưới cầu sóng biếc trông đau ruột, 

Đây bóng hồng soi thoảng lúc nào?

Mộng đứt hương tan bốn chục thu, 

Liễu già vườn Thẩm chẳng bay tơ. 

Thân này vùi đất Kê Sơn nữa 

Vẫn nhỏ dòng châu khóc dấu xưa!

(Khương Hữu Dụng dịch)