nh ngồi xuồng trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Chỉ một cái thôi nhưng cũng đủ để tôi đoán được rằng, sự việc không đơn giản như những gì mà Mạt Mạt đã biết.
Tôi không vội hỏi, để anh bình tâm trở lại. Anh trai nhìn tấm rèm cửa đang cuốn tung lên vì bị gió thổi, dường như anh đang tìm về cội nguồn của trí nhớ. Thi thoảng, khuôn mặt anh khẽ nhăn lại, đã có thể nhìn thấy những vết chân chim nho nhỏ nơi khóe mắt.
"Em cũng rất yêu cô ấy phải không?" Anh cũng cảm tính giống như tôi, cảm thấy ngượng ngùng khi phải dùng đến từ "yêu". Vậy là anh dùng những ngón tay rắn rỏi, đen đúa day day hai bên thái dương một cách bối rối.
Không cần phải nói rõ "cô ấy" là ai, trong lòng hai anh em tôi đều hiểu rất rõ.
Tôi chậm rãi nhưng cương quyết gật đầu.
"Hèn gì, cô ấy đúng là một cô gái luôn khiến người khác yêu mến." Anh trai khẽ nhếch khóe môi, cười, mang thêm chút yêu chiều và tự hào.
"Nhưng khi ở bên em, ngay cả một từ yêu cô ấy cũng chưa từng nói." Trước mặt anh trai, tôi cũng không giấu giếm, tự cười nhạo mình, "Sau khi bỏ rơi em, đến một lời xin lỗi cô ấy cũng keo kiệt không nói. Cô ấy căn bản không coi đó là chuyện yêu đương".
Anh trai nhìn Tôi bằng một ánh mắt phức tạp, vậy là những gì đã qua mà Mạt Mạt gọi là câu chuyện ấy, lại do nhân vật nam chính kể lại một cách tường tận.
"Bảy năm trước, anh vừa tròn hai mươi tuổi, kỳ thi tuyển vào đại học diễn ra tương đối thuận lợi. Thi xong môn cuối, bước ra khỏi phòng thi, anh đã biết rằng, kết quả thi của anh có thể giúp anh thực hiện được ước mơ đi học ở Đại học Bắc Kinh. Quả nhiên, điểm thi khối A của anh đứng thứ hai toàn thành phố, đỗ vào Đại học Bắc Kinh. Mùa hè năm đó, anh cảm thấy rất vui. Từ nhỏ đến lớn, đó cũng là kỳ nghỉ hè thoải mái nhất của anh. Nhưng thật không ngờ, sự thoải mái quá độ lại khiến con người ta không kịp thích ứng. Trước đó, tâm lý vốn dĩ bị căng thẳng để chuẩn bị cho kỳ thi, giống như sự tập trung cao độ của một chiến sĩ trước khi ra trận, đến khi được hoàn toàn giải tỏa, toàn độ con người anh giống như bị tê liệt. Không những thế, anh còn bị mất ngủ, trong đầu toàn những con số, những bài toán, những đề thi, mặc dù đã tự nói với mình rằng kỳ thi đã qua rồi nhưng sự căng thẳng, lo lắng, bực bội, u uất quá độ đã khiến tinh thần của anh không thể nào trở về trạng thái bình thường được.
Sau đó anh mới biết đó là chứng trầm cảm sau khi thi. Đại loại là do khi đi học, anh đã yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân mình, bệnh trạng đến khi thi xong đã trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn.
Vậy là mẹ động viên anh đi ra ngoài chơi nhiều cho khuây khỏa.
Thế là anh ra ngoài đi chơi lêu lổng. Sau đó, anh quen với một đám cồn đồ cùng độ tuổi ở nơi anh đến, suốt ngày anh cùng bọn chúng lên mạng chơi điện tử, tán gẫu với bạn chát, thậm chí có lần còn tham gia đánh lộn. Bố mẹ nghĩ rằng, anh đã học tập vất vả bao nhiêu năm rồi, vậy nên cũng nhắm mắt cho qua, có khi hai, ba ngày anh cũng không thèm về nhà.
Mỗi người đều có những mặt xấu riêng. Gần mực thì đen cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Thời gian đó, vì muốn trốn tránh sự nôn nón trong lòng, suốt ngày anh đi theo đám côn đồ đó, kết nghĩa anh em với chúng, tạo thành một nhóm, miệng phì phèo ngậm điếu thuốc, trông như đám lưu manh ở địa phương, huýt sáo gọi theo những cô gái xinh xắn đang đi qua đường. Nhìn đám con gái đó hoảng sợ bỏ chạy, trong lòng anh lại trào dâng khoái cảm mãnh liệt. Nó cũng giống như những trò nghịch dại của trẻ con, anh cũng chỉ muốn tìm một chút thư thái sau thời gian ôn thi căng thẳng. Nhưng sau khi vui vẻ qua rồi, đầu óc anh trở nên rất tỉnh táo. Anh biết mình không giống như lũ bạn đó, mình là người có hoài bão, có chí hướng lớn. Hết mùa hè này, anh sẽ tuyệt giao với bọn họ, lắc mình một cái biến thành một nhân tài lương thiện, tiêu biểu của xã hội. Cho đến một hôm, mấy đứa bạn ít tuổi hơn anh trong nhóm đó rủ anh đi thuê nhà nghỉ ngơi gái gọi. Anh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, đắn đo rất lâu rồi mới quyết định đi theo bọn chúng.
Lúc đó anh còn trẻ, khí huyết đang căng tràn, vừa tò mò vừa kính nể đối với thân thể của những người khác giới mà thường ngày đã bị lớp quần áo che đi mất. Nhưng anh cũng cảm thấy rằng, trở thành khách làng chơi không phải là hành vi cần phải có của một sinh viên Đại học Bắc Kinh như anh. Những đứa khác trong nhóm bắt đầu chế nhạo anh là đứa bất lực, không phải là đàn ông. Ở cái tuổi còn đang coi trọng sĩ diện đó, sao anh có thể chịu nổi sự châm chọc ấy. Vậy là anh mang theo một tâm trạng phức tạp, thấp thỏm không yên đi theo bọn chúng. Mỗi người chọn một cô gái, đưa vào trong phòng của một nhà trọ Tồi tài bẩn thỉu.
Một thoáng nghĩ sai, tai hại muôn phân. Sau khi đôi tay run rẩy của anh cố tỏ ra lão luyện để cởi bỏ hết quần áo trên người cô gái đó ra, anh không hề ý thức được rằng, từ đó anh đã bắt đầu rơi vào bể trầm luân. Có thể nói, nó đã thay đổi hoàn toàn phương hướng của cuộc đời anh.
Sau lần đầu tiên nếm trái cấm ấy, anh bắt đầu mê mẩn, yêu thích cơ thể của phụ nữ một cách điên cuồng. Đã có một lần mở đầu, sẽ có rất nhiều lần sa đọa tiếp theo. Anh thường xuyên không về nhà ngủ, dẫn theo những cô gái khác nhau qua đêm ở bên ngoài. Anh cũng ngọt ngào dụ dỗ được một vài nữ sinh, nhưng phần lớn là tìm gái làng chơi để qua đêm. Chỉ trong vòng một tháng, từ một học sinh trong sáng mới tốt nghiệp trung học, anh đã biến thành tay lão luyện trong tình trường thật sự, chỉ trong vòng một tháng. Lúc bấy giờ, anh cũng không ý thức được rằng, hành động của mình thật sự đã khiến bản thân muôn đời muôn kiếp không trở lại được, anh chỉ đơn giản nghĩ rằng, chơi chẵn hết kỳ nghỉ hè này, bắt đầu năm học sẽ là một sự khởi đầu mới, sinh viên mới, lại ở xa tít tận thủ đô, ai mà biết được những vết nhơ trên người mình? Đương nhiên, tất cả những việc làm đó, anh đều giấu không cho bố mẹ biết, anh cũng không cho ai biết anh thuê nhà trọ ở đâu. Khi anh muốn rời xa bọn họ thì cũng là lúc vướng vào những rối rắm tiếp theo.
Trong đám côn đồ địa phương đó, vì anh là đứa có học thức lại bạo gan nhất nên thường xuyên có người trong một nhóm xã hội đen chính thức nào đó đến tìm anh, mời anh gia nhập hội, làm quân sư tiểu đầu mục gì đó nhưng đều bị anh từ chối.
Anh xưa nay không nhạy bén lắm với chuyện tình cảm nam nữ, chưa từng nảy sinh tình cảm thực sự với bất kỳ cô gái nào. Lúc đó, anh mới hai mươi tuổi, chỉ cảm thấy chuyện ân ái nam nữ, đơn giản là sự cho và nhân. Ba chữ anh yêu em nói ra thật ngượng ngùng. Sự việc xong rồi còn có thể lạnh lùng tỏ ra chưa từng quen biết nhau. Cho mãi đến một hôm, khi đi qua một trường phổ thông cơ sở, anh nhìn thấy Mạt Mạt. Anh không bao giờ quên được cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy Mạt Mạt, một cảm giác hồi hộp, tim đập loạn xạ, một cảm giác kỳ lạ trào dâng từ tận sâu thẳm tâm hồn.
Lúc đó, cô ấy mới chỉ là học sinh trung học cơ sở, buộc tóc đuôi ngựa, cơ thể mới dậy thì mơn mởn như một bông hoa sen mới nhú. Cô ấy mặc bộ đồng phục màu xanh lam, chiếc váy đến đầu gối tung tăng lượn sóng theo mỗi bước chân cô ấy, trong tay cầm một tuyển tập nhạc, trẻ trung bước ra từ trong trường học. Khuôn mặt già dặn của cô ấy nhuốm một chút buồn rầu, không hoạt bát tươi cười như những bạn học cùng lứa khác.
Chỉ một cái đảo mắt, một cái gật đầu, một cái mím môi khiến hai má lúm đồng tiền xuất hiện, tất cả vẻ xinh đẹp trang nhã của cô ấy đều được thể hiện ra hết. Khi cô ấy đi qua chỗ anh đứng, thậm chí anh còn nhìn rõ bầu vú của cô ấy thoắt ẩn thoắt hiện, giống như hai chú chim bồ câu trắng ngần tinh nghịch nhảy nhót ngay trước ngực. Anh như người bị điện giật, hai chân nhũn ra, không bước nổi nữa.
Anh thích cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh đã si mê một cách điên cuồng!
Nhưng tiếng sét ái tình đó đã đặt cơ sở cho con đường tội phạm của anh.
Anh vội vàng nghe ngóng dò hỏi, biết tên cô ấy là Ngải Mạt, năm đó cô ấy mới lên lớp bảy.
Anh xúi giục một người anh em biết tán gái nhất trong bọn tới tiếp cận cô ấy. Lúc bấy giờ, lần đầu tiên chạm phải tình yêu, tự nhiên anh lại không dám lại gần người con gái mà mình yêu thích nhất. Thậm chí, khi mọi người biết anh phải lòng Ngải Mạt - cô học sinh lớp bảy ấy, họ cười đùa trêu chọc anh, anh còn đỏ mặt xấu hổ nữa. Người anh em mà anh xúi giục đi tiếp cận cô ấy trở về với khuôn mặt sầu não thất bại, nói: "Tao nói với con bé đó là đại ca của chúng ta đã thích nó. Nhưng nó lại chẳng thèm nhìn mặt tao một cái, vô cùng cao ngạo".
Miệng anh lúc đó túa ra những lời nói thật hạ lưu, "Muôn nắm được cô bé ngoan thì phải chịu mất chút thời gian". Thực ra, lúc đó anh càng yêu thích cô ấy. Ngày nào anh cũng tìm cớ chạy đến trước cổng trường cô ấy, đứng từ xa đưa mắt nhìn Mạt Mạt. Nếu như hôm nào may mắn, bắt gặp ánh mắt của cô ấy nhìn mình, anh sẽ vui sướng suốt cả ngày. Trong lòng anh, cô ấy như một tiểu thư khuê các con nhà quyền quý, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa chứ không thể chơi bời sàm sỡ. Còn anh lại giống như một thư sinh có thân phận bần hàn, mỗi lần đi qua, chỉ mong người trong một ban phát cho một ánh nhìn.
Lâu dần, đám côn đồ cùng giao du với anh đều biết anh thích cô ấy. Một hôm, một thằng lớn hơn anh một chút, là bạn của bạn anh chạy đến tìm anh, hai vai nó đều xăm hình con bọ cạp, trong miệng toàn răng vàng, vừa mở lời đã đi ngay vào chủ đề chính: "Người anh em, cậu thích con bé Ngải Mạt phải không?". Anh cũng gật đầu ngay, không hề giấu giếm.
"Đại ca của bọn anh đã thay chú mày sắp xếp ổn thỏa rồi, bây giờ con bé đang bị nhốt tại xưởng sắt thép phế thải ở phía đồng thành phố, đang đợi chú mày đấy!" Hắn ta nói, Đôi mắt lim dim cười đầy vẻ dâm dục.
"Là ý gì vậy?" Anh cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Đại ca của bọn anh rất quý chú mày, muốn chú mày cùng nhập bọn trổ tài, chú mày có phúc phận thật đấy, được đích thân đại ca của bọn anh chuẩn bị sẵn gái đẹp cho mà hưởng." Hóa ra là đại ca của một bang xã hội đen nhỏ, vì muốn mới anh gia nhập bang phái nên đã giúp anh bắt cóc và trói Mạt Mạt lại.
"Các người đã làm gì cô ấy rồi?"
"Người của chú mày, bọn anh đâu dám động chạm! Yên tâm, cô ấy bây giờ rất, một lòng một dạ chờ đợi chú mày tới hưởng thụ. Ha ha!"
Mấy đứa đàn em đứng bên cạnh bắt đầu hò reo, mọi người bắt đầu nảy ra những ý đồ dâm dục trước việc Mạt Mạt nhỏ bé đáng thương đang bơ vơ ở nơi bị bắt cóc đó.
"Thần, con bé đó thường ngày kiên căng như vậy! Ngay cả liếc cũng không thèm liếc anh một cái, hôm nay hãy đến đó cho nó biết tay, để nó về sau phải ngoan ngoan đi theo anh!"
"Đúng vậy, mẹ nó chứ, làm cho nó chết đi! Nhìn bộ dạng giả vờ ngây thơ trong trắng của con bé đó mà bố mày phát buồn nôn!"
"Thần, anh mà không đi thì bọn em coi thường anh! Con ranh đó, mới nứt mát ra mà đã học đòi thói quen không coi đàn ông ra gì rồi."
"Thân, hôm nay mày phải đi để rửa nỗi tức giận ngày hôm đó cho tao!" Người anh em mà anh xúi giục đi tiếp cận Mạt Mạt ngày trước vẫn chưa quên được nỗi nhục nhã khi bị Mạt Mạt coi thường.
Còn anh lúc đó đã bị câu nói "một lòng một dạ chờ đợi chú mày tới hưởng thụ" làm cho máu nóng cuộn chảy, bay bổng không còn biết mình đang ở đâu nữa. Sau khi uống vài chén rượu mạnh để lấy nhuệ khí, anh được cả nhóm hộ tống đến chỗ Ngải Mạt bị giam giữ.
Đen nơi, nhìn từ ngoài cửa sổ vào, chỉ thấy một màu tối đen, có một bóng người lờ mờ đang cuộn tròn thành một khối.
Người đó chính là tiên nữ của anh, là người tình trong mộng của anh, là người con gái mà anh yêu mến nhất. Cô ấy còn nhỏ như vậy, anh không nỡ nhẫn tâm ra tay, muốn đánh trống rút lui. Đám chiến hữu bên cạnh lại nhảy cẫng lên, tranh nhau nói: "Thần, nếu anh không muốn thì để cho bọn này vậy!"
Câu nói đó đã khiến anh bắt buộc phải làm chuyện đó, anh không thể để bất kỳ người đàn ông nào khác làm nhục Mạt Mạt! Vậy là anh kiên quyết đẩy cửa bước vào, sau đó cẩn thận khóa cửa lại.
Mạt Mạt nằm cuộn tròn trong một góc phòng, dường như đã bị ngất đi rồi. Chân tay cô ấy đều bị trói chặt lại, miệng còn bị nhét
Đầy giẻ rách. Anh vô cùng đau lòng nhưng không dám cởi trói cho cô ấy. Người cô ấy nóng hừng hực, dường như đang lên cơn sốt. Khi anh cẩn thận cởi quần áo của cô ấy ra, anh phát hiện cô ấy đã tỉnh lại, đang thút thít khóc. Trong bóng tối, anh vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt cô ấy đang mở to vì hoảng sợ, đang nhìn anh van nài một cách vô vọng.
Anh thực sự không thể ra tay, trước người con gái mà mình thầm yêu trộm nhớ, anh không nỡ để cô ấy phải chịu khổ.
Lúc bấy giờ, cánh cửa bên ngoài lại rung lên từng hồi, mấy đứa con trai bên ngoài cất giọng Ồm Ồm khe khẽ hét vào phía trong: "Anh không làm được thì mau ra ngoài, để đó cho em!".
"Cút hết cho tao!" Anh nén giọng lại, khẽ quát lên, sau đó lao vào Mạt Mạt toàn thân đang run rẩy..
Mạt Mạt lúc đó mới mười bốn tuổi, chỉ là một cô bé chưa dậy thì hết, miệng lại bị giẻ bịt kín, đối diện với một người đàn ông đang bất chấp tất cả để phát tiết dục vọng với mình, cô ấy chỉ có thể dùng đôi mắt to đẫm nước mắt để nhìn anh một cách tuyệt vọng.
Rất nhiều năm sau này, nhớ đến Mạt Mạt, anh không thể không nhớ đến đôi mắt trong bóng tối đó. Anh đã từng làm hại cô ấy như vậy.
Anh không thểtha thứ cho bản thân mình, anh muốn bù đắp cho cô ấy.
Vậy là, anh không cho phép ai được lại gần cô ấy, anh giả vờ làm người lương thiện, cứu cô ấy ra khỏi chỗ đó. Ban ngày, anh đóng giả làm người quần áo chỉnh tề, lẻn vào đưa thuốc, đưa thức ăn cho cô ấy. Giống như một người anh hùng ra tay vì chính nghĩa, anh vỗ về an ủi tâm trạng lo lắng của cô ấy, nói với cô ấy rằng bên ngoài có rất nhiều người xấu, anh nhất định sẽ đưa cô ấy trốn thoát. Cô ấy dù sao cũng còn ít tuổi, lúc tuyệt vọng, gặp được một người tướng mạo lương thiện liền nhất nhất tin tưởng, bám riết không rời. Trước ánh mắt cảm động và sùng bái của cô ấy, anh lại cảm thấy rất hưng phấn, anh thật sự nghĩ rằng mình đang là anh hùng cứu mỹ nhân khỏi nơi khó khăn nguy hiểm. Được ôm người con gái mình yêu vào lòng, bón thuốc cho cô ấy, đón nhận ánh mắt tin cậy, gửi gắm của cô ấy, đó là một giấc mơ đẹp đã thành sự thật mà trước đây, chỉ nghĩ thôi anh còn không dám nghĩ tới.
Nhưng cái giá phải trả để được ôm mỹ nhân trong lòng đó cũng thật nặng nề. Những người trong bang xã hội đen đó đã lấy Mạt Mạt ra để uy hiếp anh, bắt anh phải gia nhập bang của bọn chúng, nếu không chúng sẽ đem việc anh cưỡng hiếp trẻ vị thành niên ra báo công an. Anh sợ Mạt Mạt biết được anh chính là người đã cưỡng hiếp cô ấy, cũng sợ bị sự trừng phạt của pháp luật, như vậy, tiền đồ của anh chắc chăn sẽ bị hủy hoại. Vậy là anh giả vờ đồng ý gia nhập bang nhóm, lúc đó đã là cuối tháng Tám rồi, chỉ còn vài hôm nữa là anh đã phải lên đường đi học ở Bắc Kinh, thật sự tuyệt giao với đám lưu manh này. Đến lúc đó, trời cao đất rộng. thế lực của họ có lớn đến mấy cũng không thể đuổi theo anh đến Bắc Kinh được, bọn họ liệu có thể làm gì anh nào?
Lúc đó anh đâu biết rằng, khi đã rơi vào vực sâu tăm tối đó, bản thân anh đã không còn đường lùi nữa rồi, vĩnh viễn không có ngày mai.