Kiếp Tam Sinh! Thầy Trò Ba Kiếp

Chương 1: Kiếp thứ nhất: vô tâm (1)

Thiên hạ đều nói tu tiên là con đường gian khổ, có người vì muốn tu tiên mà không tiếc chặt đứt rễ tình, gian khổ tu luyện mấy trăm năm mới có thể tu thành Tiên Cốt, tu thêm mấy ngàn năm mới có thể phi thăng thành Tiên.

Nhưng đối với Bạch Vân Thiên nàng mà nói, điều đó đều không là gì, tu tiên đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là một giấc ngủ ngon, một bữa ăn ngon mà thôi. Bởi vì nàng chính là Tam công chúa Bạch Hồ Tộc, là Hồ Đế  tương lai của Bạch Hồ Tộc. Từ khi nàng sinh ra gặp kì ngộ vô tình có được tiên thân mà không cần tu luyện khổ công. Khiến vạn người ngưỡng mộ, ngàn người ghen tỵ. Bởi vì cả ngày nàng chỉ biết ăn uống ngủ nghĩ rồi quậy phá, còn tu luyện thì không bao giờ để mắt đến vậy mà tu vi cứ ngày một tăng không giảm, điều đó lại càng kích thích cho sự lười biếng của nàng gia tăng.

Nhưng dường như ông trời chướng mắt nhìn nàng tiêu dao cho nên cố tìm một người đến quản giáo nàng.

Minh Huyền Thần nổi danh là Chiến Thần của Thiên Giới, công trạng ngập trời, tu vi thâm sâu cao không lường được, y cũng là Nguyên Thần còn tồn tại duy nhất cho đến ngày nay. Thiên hạ đồn rằng y không chỉ là người nắm giữa địa vị cao quý và tôn kính nhất mà còn có dung nhan tuyệt sắc hoàn hảo đến không còn gì hoàn hảo hơn. Môn đồ đệ tử dưới trướng của y cũng có đến ba mươi người, người nào người nấy đều có thân phận tôn quý không gì sánh được. Điều đặc biệt là từ trước cho đến nay y chỉ nhận nam đồ đệ mà chưa bao giờ nhận nữ đồ đệ.


Phụ quân nàng tức Hồ Đế Bạch Ly Kính vì muốn tìm cho nàng một sư phụ giỏi đã không tiếc thứ gì đến tìm Minh Huyền Thần nhờ cậy, không biết nói gì mà y lại chịu nhận nàng làm đệ tử. Nghe đại ca Bạch Vân Ngọc nàng nói là vì trước kia Minh Huyền Thần từng thiếu của phụ quân một món nợ ân tình cho nên mới nhận lời phụ quân nàng nhận nàng làm đệ tử.

Ngày nàng đến Huyền Thiên Sơn nơi ở của y bái sư, trời trong nắng ấm, khí hậu rất tốt, nhưng tâm trạng nàng thì xấu cực kì. Cứ nghĩ đến việc sau này phải nghe lời của một ông cụ hơn trăm vạn tuổi dạy dỗ đã thấy đau lòng rồi. Nhưng khi nàng gặp y mới biết thế nào là tầm nhìn hạn hẹp, quả nhiên thiên hạ đồn đại đâu có sai, người thật còn đẹp hơn lời đồn gấp mấy lần. Ấn tượng đầu tiên khi nàng thấy y chính là y rất lạnh lùng, cả buổi nói chuyện cũng chỉ có Phụ quân nàng lên tiếng, còn y thì chỉ gật đầu hoặc nói vài câu là thôi. Nhìn cái bản mặt lạnh lùng đó nàng đột nhiên có ý nghĩ muốn làm tan chảy nó bằng mọi cách, không biết khi y cười, y nổi giận… thì sẽ có bộ dạng ra sao nhỉ?

Ngày tháng dần trôi, thoắt cái nàng đã ở Huyền Thiên Sơn đã hai tháng, tuy vị trí của nàng là đồ đệ thứ ba mươi mốt của Minh Huyền thần, nhưng dẫu sao nàng còn có các đồ tôn là đồ đệ của các sư huynh nàng nên không tính là người có bối phận nhỏ nhất, lại thêm cả ngọn núi này chỉ có mình nàng là nữ nên rất được mọi người chiều chuộng, có thể nói là muốn gì được đó, ai kêu các sư huynh của nàng đều không phải là người tầm thường, có thể nói cuộc sống của nàng hiện nay còn tiêu dao hơn cả khi còn ở Linh Hồ Quốc nơi mà nàng đã được sinh ra.


Xem ra cái chủ ý bái sư này không tồi chút nào, vừa có mĩ nam sư phụ, mĩ nam sư huynh, lại còn được thoải mái quậy phá thì còn tuyệt gì bằng. Chỉ không tốt ở chỗ mỗi ngày nàng phải dành ra ba canh giờ để tu luyện, đọc sách, chép bài thôi. Kì thật ban đầu sư phụ nàng bắt nàng phải học năm canh giờ một ngày như các sư huynh khác, vậy đâu có được,  học vậy sao có thời gian nàng đi chơi. Cho nên nàng cật lực phản đối, y vì không chịu nổi tính lầy nhầy lội của nàng mà đành đồng ý giảm giờ học theo đúng yêu cầu của nàng. Phải vậy chứ! Nàng hài lòng rời đi để lại cho y một đống hỗn độn bát nháo trong phòng y.

Minh Huyền nhìn đống hỗn độn trong phòng, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười khổ, y vẫy tay một cái tất cả mọi thứ liền trở về vị trí ban đầu. Y nghĩ cuộc sống sau này của y khi có nàng sẽ không còn buồn tẻ như trước nữa. Như vậy có lẽ sẽ rất tốt.

Sự thật đã chứng minh, cuộc sống của y quả thật là rất phong phú và đa dạng khi có nàng xuất hiện. Với đủ trò quậy phá của một con hồ ly nào đó thành công khiến cho vị Minh Huyền Thần lừng lẫy Lục Giới phải đau đầu không thôi.

Một ngày nọ, mỗ hồ ly nào đó đang nằm phơi nắng trên một tảng đá to, tình cờ trông thấy mỗ sư phụ từ một nơi gần đó đi ra. Vì tò mò lấn át sở thích mà mỗ hồ ly nào đó không tiếc hi sinh thời gian tắm nắng quý báu đến chỗ mỗ sư phụ vừa đi ra. Tình cờ trông thấy một đóa Tuyết Liên Vạn Năm, nàng từng nghe nói Tuyết Liên này ăn rất ngon, và còn rất bổ, còn có tác dụng dưỡng nhan thì phải. Dưỡng dung…. Mỗ hồ ly nào đó vừa nghĩ đến hai từ dưỡng dung thì hai mắt tức thì tỏa sáng. Không nghĩ gì nhiều lập tức chạy tới thưởng thức đóa Tuyết Liên.

Mỗ sư phụ nào đó cảm nhận thấy có người tiến vào Hư Động liền tức tốc quay lại thì thấy mỗ hồ ly nào đó đang quặn quại ôm bụng nằm dưới đất, cả người toát ra khí lạnh. Y nhìn xung quanh không thấy đóa Tuyết Liên đâu nữa liền biết ngay đã bị nàng ăn mất. Y chỉ còn cách ôm con vật toàn thân tuyết trắng nào đó vào lòng, sử dụng thần lực giúp nàng hấp thụ toàn bộ linh khi từ Tuyết Sa Tử. Haizz, nàng đúng là một con hồ ly ngốc, Tuyết Sa Tử trông nhìn giống với Tuyết Liên hoa, nhưng thực chất lại không phải Tuyết Liên Hoa, vì hình dáng khá giống Tuyết Liên Hoa nên thường hay bị nhầm lẫn, người bình thường chỉ cần ngửi được hương thơm của Tuyết Sa Tử cũng đã có thể không công có tu vi một trăm năm, ấy vậy mà nàng một ngụm hết cả đóa Tuyết Sa Tử khiến cơ thể trong một thời gian ngắn hấp thu một số lượng lớn linh khí mà dẫn đến linh khí trong cơ thể bạo loạn. Nếu y không đến kịp e là nàng đã sớm mất mạng rồi. Thật đúng là nha đầu ngốc.