Kiếp Này Em Từng Có Anh

Chương 12

“Nếu anh có chuyện gì... thế thì em cần căn hộ này làm gì chứ.”

“Đừng có ngốc nghếch như thế, em phải tự bảo vệ cho chính mình chứ. Ngộ nhỡ anh ly thân cùng cô ấy hoặc anh xảy ra chuyện gì bất trắc, tất cả tài sản của anh đều bị chia nửa hoặc tịch thu toàn bộ.”

Đây là lần đầu tiên Văn Lâm nhắc đến hai chữ ly hôn.

“Anh sẽ ly hôn chứ?”

“Ly hôn rồi anh càng chẳng có gì nữa.” Anh cười khổ sở.

“Nếu tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề, sao anh không dùng đến nó?”

“Thế gian này, ngoài tiền ra còn có đạo nghĩa nữa. Cô ấy còn có thể tìm được người đàn ông nào khác sao?”

Đàn ông đúng là lúc nào cũng tỏ vẻ, bọn họ không chịu ly hôn nhưng lại cho rằng mình cao thượng lắm. Bọn họ cho rằng người phụ nữ đó sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt hơn họ, nhưng thật ra họ không hiểu rằng, người đàn ông không yêu một người phụ nữ, nhưng lại trù trừ không chịu buông tay, chính là vì muốn cướp đi cơ hội cô ấy có thể tìm một người đàn ông yêu cô ấy hơn mà thôi.

“Anh nghĩ em có thể tìm được người đàn ông tốt hơn sao?” Tôi hỏi.

“Em thì có thể, vì em đẹp, nhiều đàn ông vây quanh em.” Anh ôm mặt tôi nói.

Tôi thường cho rằng người thiếu cảm giác an toàn chính là mình, hóa ra Văn Lâm mới là người như vậy. Trong công việc anh vô cùng tự tin, nhưng ở ngoài đời anh lại sợ một người phụ nữ rời bỏ anh mà đi. Tôi nhìn theo bóng dáng dần rời xa của Văn Lâm, bóng lưng người đàn ông mạnh mẽ ấy hóa ra lại sợ mất tôi.

“Văn Lâm!”

Anh quay đầu lại nhìn tôi. “Chuyện gì vậy?”

Tôi cố ngăn dòng nước mắt, nghẹn ngào nói. “Em sẽ không đi đâu hết.”

“Đến tận 30 tuổi cũng vẫn không đi đâu hết chứ?” Anh cười hỏi.

Tôi lắc đầu.

Từ Ngọc đến cửa hàng, đưa cho tôi một bộ chăn ga gối.


“Căn phòng ấy sau này là của cậu, nên bài trí trang hoàng cho đẹp một chút.” Cô ấy nói.

“Vũ Vô Quá có gọi điện thoại về cho cậu không?”

“Có chứ! Còn viết thư cho tớ nữa nhé!” Cô ấy hào hứng kể.

“Thế chẳng phải tốt hay sao?”

“Anh ấy nói rất nhớ tớ.” Từ Ngọc rút từ trong túi ra một phong thư có đóng dấu gửi từ Mỹ.

“Vật tùy thân đây! Chắc hẳn là một bức thư cảm động lòng người lắm đây. Có thể cho tớ đọc ké không?”

“Cậu muốn đọc sao?” Từ Ngọc ngạc nhiên.

“Tớ chưa bao giờ được đọc thư tình mà! Huống hồ đó lại là ngôn ngữ tình yêu của một nhà văn nữa chứ! Chắc hẳn phải cảm động đến lục phủ ngũ tạng ấy nhỉ?”

“Được rồi, trông cậu đáng thương quá, cho cậu đọc vậy.”

Thư được viết như sau:

Ngọc,

Ở đây anh được thấy rất nhiều chim và bồ câu trắng, bọn chúng đều vỗ cánh bay về phía trước. Anh đang nghĩ, liệu chúng có thể bay lùi không nhỉ? Kết quả anh phát hiện thấy trên sách của anh có một loài chim rất nhỏ, gọi là chim ruồi, cũng giống như loài ong vậy, hút mật hoa để kiếm sống. Khi nó đậu trên một bông hoa, quả thực nó rất giống một chiếc máy bay đậu ở điểm dừng, và nó còn có thể bay lùi, nhưng cũng chỉ bay lùi được một chút...

Rời xa em, cuộc sống đơn độc một mình nơi đất khách, anh thường hoài niệm về những khoảnh khắc ban đầu khi chúng mình mới gặp nhau, nếu con người cũng có thể bay lùi như chim ruồi thì hay biết mấy. Nhưng thời gian lâu dần, rồi cứ thế trôi qua, tất cả đều trở nên thật phức tạp, anh suýt chút nữa đã quên mất những lời nói yêu đương tuyệt đẹp giữa chúng ta. Khi em không ở bên, anh đã nhớ ra nó, thật sự hy vọng có thể nhanh về để được gặp em.

Vũ Vô Quá.

Tôi thật ghen tỵ với Từ Ngọc quá, cuối cùng cô ấy cũng đã nhận được một bức thư tình cảm động lòng người đến vậy.

“Sao nào?” Từ Ngọc hỏi tôi.

“Không hể danh là nhà văn, cảm động quá!”


“Tớ cũng thế! Tớ đọc đi đọc lại mãi không biết chán, lần nào đọc cũng khóc.”

“Anh ấy rất yêu cậu đấy.”

“Tớ cũng nhớ anh ấy lắm.”

“Sao không đi gặp anh ấy?”

“Tớ làm gì có tiền để mua vé chứ!”

“Cậu cần tiền hả?”

“Không cần đâu. Vũ Vô Quá nói anh ấy muốn được yên tĩnh một mình, tớ không muốn quấy rầy anh ấy. Nếu tớ không ở bên cạnh, anh ấy sẽ càng ngày càng nhớ đến tớ nhiều hơn. Tớ hy vọng được nhìn thấy anh ấy tự quay trở về.”

“Đúng đấy. Vật không đạt được mới khiến người khác phải nhớ đến nhiều.”

“Chính vì thế tớ mới bắt đầu hiểu tại sao cậu và Văn Lâm lại có thể yêu nhau đến thế.”

“Văn Lâm không thể viết ra những bức thư lay động lòng người thế đâu.”

“Nhưng anh ấy đã tặng cậu căn hộ rồi còn gì!”

Nếu Văn Lâm cũng là một con chim ruồi, có thể bay lùi lại, bay về lúc chưa kết hôn thì tốt biết bao! Thời gian dần trôi đi, tất cả đều trở nên phức tạp, thời gian tôi càng ở bên anh ấy lâu bao nhiêu, thì thời gian anh ở bên cô ta cũng dài bấy nhiêu, tình nghĩa càng thâm sâu, càng không thể ly hôn.

“Cậu không sao chứ?” Từ Ngọc hỏi tôi.

“Tớ đang nghĩ sao con chim ruồi đó lại có thể bay lùi.”

“Chim ruồi sao có thể bay lùi ư? Để tớ viết thư hỏi Vũ Vô Quá đã nhé.”

“Có lẽ con chim ruồi điên rồi nên mới bay lùi, chứ chim nào chẳng bay tiến lên phía trước chứ!” Tôi cười nói.


“Ai điên vậy?” Du Dĩnh bước vào hỏi.

Sau khi dùng chiếc áo lót thần kỳ, Du Dĩnh như thay đổi hoàn toàn biến thành một người khác hẳn vậy, điệu bộ cũng lả lơi hơn.

“Cậu đến đúng lúc thật đấy, để tớ giới thiệu nhé, đây là Từ Ngọc, bạn thân của tớ. Còn đây là Du Dĩnh, bạn thanh mai trúc mã của tớ, mới gặp lại mấy hôm trước.”

“Tớ từng thấy cậu rồi!” Du Dĩnh nói với Từ Ngọc. “Tớ thấy cậu trên một chương trình quảng cáo áo lót!”

“Cô ấy là người mẫu mà.” Tôi nói.

“Dáng cậu đẹp quá!” Du Dĩnh trầm trồ.

Từ Ngọc cười tít mắt. “Cũng không phải đẹp lắm, tớ chỉ cúp 36A thôi.”

“Nhìn như 36C ấy.” Du Dĩnh nói.

“Làm gì được thế chứ.”

“Không hiểu 36C thì nó sẽ thế nào nhỉ?” Du Dĩnh tò mò.

“Chắc to bằng đầu đứa con nít 3 tuổi đấy nhỉ!” Tôi trêu.

“Dáng tớ không đẹp bằng Châu Nhị! Ba vòng cô ấy đều đẹp, hài hòa, cô ấy cúp 34A đấy!”

“Hồi nhỏ tớ có biết gì đâu!” Du Dĩnh nói: “Đúng là hâm mộ các bạn quá, tớ chỉ cúp 32A.”

“Thế chúng ta chính là ba cô nàng cúp A rồi.” Từ Ngọc nói.

“Không phải ba cô nàng đi club là được rồi!” Tôi nói.

“Hôm nay sao lại rảnh rỗi thế?” Tôi hỏi Du Dĩnh.

“Tối nay Đại Hải có việc, tớ đến rủ cậu đi ăn, cậu rảnh không?”

“Ba người cùng đi ăn nhé?”

“Được thôi.” Từ Ngọc nói.


“Đợi chút nữa tớ kể cho các cậu nghe một câu chuyện 36C.” Du Dĩnh nói.

Tôi, Du Dĩnh và Từ Ngọc đến một nhà hàng Thượng Hải ăn cơm.

“Mau kể cho chúng tớ chuyện 36C đi, rốt cuộc là ai thế?” Tôi hỏi Du Dĩnh.

“Trước tớ có kể ở công ty mới có thêm nữ luật sư đến thực tập rồi phải không? Cô ấy tên là Olivia Hồ. Kể từ khi cô ấy xuất hiện, cánh đàn ông trong công ty luật đều được mãn nhãn.”

“Cô ấy thường xuyên mặc áo trễ ngực à?” Từ Ngọc hỏi.

“Cô ta còn có thể dùng hai bầu ngực để lau bàn kia kìa!” Du Dĩnh cười khẩy.

“Cậu ghét cô ta như thế, chắc hẳn cô ta thường xuyên õng ẹo với Đại Hải phải không?” Tôi đùa Du Dĩnh.

“Cô ta mới gây ra một chuyện nực cười.” Du Dĩnh kể. “Cô ấy mặc một chiếc váy hai dây, chiếc áo ngực không quai bị rơi xuống, tuy đã kịp thời giữ lấy nó, nhưng như vậy cũng đủ xấu hổ lắm rồi!” Khuôn mặt Du Dĩnh tỏ rõ vẻ hả hê.

“Chắc cô ta dùng loại áo lót rẻ tiền.” Tôi nói.

Cả tối hôm đó Du Dĩnh chỉ nói xấu về cô nàng Olivia kia mà thôi. Tôi cảm thấy sự thù ghét của cô ấy không bình thường, cô ấy không ngừng chế giễu vóc dáng của cô ta, rồi cười đến nỗi trào cả nước mắt. Dù sao thì cũng thấy rõ sự đố kỵ nhiều hơn thù ghét.

Khi Từ Ngọc đi vào nhà vệ sinh, Du Dĩnh nói với tôi. “Tớ muốn đi làm ngực.”

“Làm ngực?” Tôi giật nảy người.

“Cậu có quen bác sĩ thẩm mỹ nào không?”

“Tớ chưa đi thẩm mỹ bao giờ.” Tôi xấu hổ nói.

“Tớ biết Đại Hải thích ngực bự.” Du Dĩnh buồn bã.

“Chẳng phải cậu nói quan hệ hai người hiện giờ rất tốt đó sao? Huống hồ giờ cậu cũng đang sử dụng áo lót thần kỳ rồi.”

“Chính vì thế tớ mới muốn đi làm ngực, để sau này khỏi cần phải dùng đến áo lót thần kỳ làm gì nữa, tớ muốn anh ấy được thỏa mãn.”

“Cơ thể này là của cậu, nâng ngực rồi sau đó có nhiều di chứng lắm. Trước đây mọi người cứ tưởng nó an toàn, nhưng giờ đã được chứng minh có nhiều vấn đề rồi đó thôi.” Tôi cố gắng khuyên can Du Dĩnh gạt bỏ ý niệm đi nâng ngực.

“Giờ y học phát triển lắm.”