Kiếm Tại Thiên Hạ

Chương 4

Nhiếp Hi dùng một cành cây để dò đường, lảo đảo lần mò đi về phía trước trong màn đêm tối như mực. Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy vận khí tốt ngoài dự đoán, mắt bị mù, dĩ nhiên có thể dựa vào trí nhớ để chạy ra khỏi cái thùng sắt thư viện Bạch Mai này.

Hắn không sợ chết, nhưng không muốn chết trước khi gặp được Lâm Nguyên, cái loại dây dưa cố chấp này từ lâu đã ăn sâu đến tận xương tuỷ và linh hồn. May mà cả hai huynh đệ Nhiếp thị đều rất quen thuộc với thư viện Bạch Mai – nơi cấm địa cầm tù này, đổi lại là một chỗ khác, có lẽ hắn không chạy thoát được.

Kỳ thật, thư viện Bạch Mai vốn tên là thư viện Tu Tề, bởi vì đây là chỗ hai vị tiểu hoàng tử đọc sách khi còn nhỏ, một ngày nọ Nhiếp Hi thấy Nhiếp Cảnh một thân trường bào trắng thuần, đơn độc cầm một cành mai trong tay giữa trời tuyết, dung mạo cử chỉ mê người, khí phách thanh tao, trong một lúc nổi hứng quá độ, bật thốt lên: “Hoa mai không bằng Nhiếp đại lang*.” Lão hoàng đế nghe vậy cười lớn, nói: “Cảnh nhi, còn không cảm ơn thơ hay của Hi nhi? Đây là cực kỳ khen ngợi ngươi, tinh thần của hoa mai, đó là phong cách xương cốt thép của người quân tử. Nơi đây sẽ đổi tên thành thư viện Bạch Mai đi.”

(*Đại lang (大郎): có thể hiểu là anh cả/anh hai)

Thư viện Bạch Mai ghi dấu thời niên thiếu vô tư của hai huynh đệ. Nhiếp Hi không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn có phòng bị đối với đại ca, hay là, Nhiếp Cảnh bắt đầu phòng bị hắn trước nữa.

Mặc kệ ai trước ai sau, sinh ở trong gia đình đế vương, một là minh quân, một là quyền thần, cho dù có tận lực gạt bỏ giới hạn giữa quân vương và thần tử, chung quy vẫn có rất nhiều đề phòng. Nhiếp Hi lựa chọn ẩn nhẫn nhượng bộ, nhưng hắn có thể cảm giác được Nhiếp Cảnh không ngừng thăm dò. Có thể tưởng tượng được, Nhiếp Cảnh một lòng muốn thiên hạ thái bình còn phải đối mặt với vị đệ đệ có tài thao lược khuynh quốc, thật là ăn không ngon ngủ không yên. Bọn họ giống như có số mệnh là hai con mãnh thú bất lực đối mặt nhau, từng bước quyết liệt trượt về phía vực thẳm.


Thế nhưng, nếu không phải là có sự tham gia của Lâm Nguyên, cho dù hai huynh đệ càng ngày càng không hoà hợp, vẫn không đến mức sau này lại đoạn tuyệt vậy?

Lần đầu tiên thấy Lâm Nguyên, Nhiếp Hi đã cảm thấy trúng độc, trở nên mê muội, nhưng làm hắn thống khổ là, Nhiếp Cảnh cũng rõ ràng tỏ ra thích thú với vị tân trạng nguyên văn võ song toàn này, hết lần này đến lần khác mời gã vào cung nghị luận việc triều chính. Ý vị như thế nào, Nhiếp Hi xuất thân từ cung cấm sao lại không hiểu rõ chứ.

Bởi vì Lâm Nguyên, một đế quân anh minh cương nghị biến thành đoạn tụ, không hề cố kỵ công khai thể hiện sự chiếm giữ của y đối với Lâm Nguyên trước mặt văn võ bá quan trong triều.

Việc này khiến Nhiếp Hi đau đớn không chịu nổi.

Mỗi lần khi biết được Lâm Nguyên phụng chỉ vào cung, hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn về phía cung cấm tối thăm thẳm, nắm chặt quả đấm, ngay cả khi móng tay đâm rách da, lòng bàn tay để lại máu tươi, hắn cũng hoàn toàn không phát giác được. Không dám nghĩ, vừa nghĩ tới Nhiếp Cảnh đang làm gì với Lâm Nguyên, Nhiếp Hi không khỏi đau lòng như cắt, hắn sợ bản thân gào thét thành tiếng, chỉ có thể dùng đao một chút lại một chút cắt xuống cánh tay, dùng sự đau đớn nơi cánh tay để phân tán tâm thần.


Dằn vặt như vậy, làm hắn mỗi lần nhớ lại đều run rẩy linh hồn.

Sau cùng tạo phản, thật ra là sự lựa chọn khi giãy giụa tới cùng cực. Một đường mạnh như vũ bão, nếu như đủ nhẫn tâm, hắn thậm chí có thể làm được hoàng đế.

Đáng tiếc Nhiếp Hi dù sao vẫn không nỡ lòng, hắn còn nhớ rõ thư viện Bạch Mai thuở thơ ấu kia. Hoa mai không bằng Nhiếp đại lang, đó là huynh trưởng hắn luôn thân thiết bấy lâu nay, mặc dù Nhiếp Hi giảo hoạt nhẫn tâm, vẫn coi trọng tình thân, làm sao có thể giết huynh để lên ngôi chứ?

Nhưng mà, dù sao hắn đã sai rồi, bất kể là tình ái hay là tình thân, hắn nhìn lầm rất nhiều chuyện, mà sự sai lầm này, cũng đủ khiến hắn thân bại danh liệt, mất đi tất cả.

Đêm lạnh như nước, Nhiếp Hi vừa chạy nhanh vừa lặng lẽ nhớ lại những chuyện xưa, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, tim cháy bùng như lửa nhưng vết bỏng lại khiến linh hồn của hắn khô nẻ đến đau nhức.


Tâm thần hơi phân tán, dò đường có chút sai sót, bỗng nhiên hắn vấp phải một tảng đá. Thân thể nghiêng ngã, lảo đảo ngã xuống, trượt thẳng ra ngoài

Nhiếp Hi vốn đinh ninh ngã rất thảm, im lặng nhắm mắt lại, chuẩn bị kiềm chế sự đau đớn của thể xác, không ngờ một bàn tay cứng rắn hữu lực đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn kéo lại.

Nhiếp Hi đứng vững, trong lòng run lên. Võ công của hắn mặc dù đã mất, sau khi mù thính lực lại trở nên cực kỳ lợi hại, không ngờ đi một đường lâu như vậy, lại không phát giác được vẫn luôn có người im lặng theo bên người.

Chẳng trách có thể bình an vô sự chạy ra khỏi thư viện Bạch Mai, vì vẫn luôn có người giúp đỡ ư?

Hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Là các hạ giúp đỡ ta chạy ra sao? Nhiếp mỗ thật sự cảm tạ thâm tình, nếu có cơ duyên, chắc chắn sẽ báo đáp.”

Người nọ nhàn nhạt “Ân” một tiếng, lại không chịu nói thêm.

Nhiếp Hi không biết lai lịch của người này, trong bụng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh như thường, cười nhạt nói: “Lúc này Nhiếp mỗ có chuyện trong người, mong các hạ thành toàn cho. Nếu không có chuyện gì khác, xin các hạ buông tay ta ra, ta còn phải gấp rút lên đường.”


Người nọ giọng khàn khàn nói: “Đi đâu? Ta hộ tống ngươi.”

Nhiếp Hi sửng sốt, mắt thấy không đuổi được quái nhân kia đi, bất đắc dĩ nói: “Tuỳ ý. Ta đi đến vùng Dương Liễu.” Hai mắt hắn mù, phải dựa vào chính mình chạy tới vùng Dương Liễu cũng là một chuyện khó khăn, chỉ sợ bỏ lỡ giây phút hấp hối của Lâm Nguyên, có người bằng lòng đi cùng, Nhiếp Hi đơn giản là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đáp ứng lại một tiếng.

Người nọ ung dung thản nhiên, chậm rãi kéo đầu kia của cành cây trên tay Nhiếp Hi, khẽ nói: “Đi thôi.”

Tính tình Nhiếp Hi trầm ổn, trong lúc hoảng loạn càng không muốn mở miệng, người kia càng trầm mặc ít nói, hai người dùng một nhánh cây để kéo nhau, ở trong bóng đêm mịt mù lặng lẽ cùng bước đi. Tiếng chân của người nọ rất khẽ không có tiếng, người cũng an tĩnh gần như hư vô, Nhiếp Hi không khỏi có cảm giác nhầm lẫn giữa âm phủ và dương gian, nhất thời không biết dẫn đường là người hay quỷ.

Nhưng mà, những đau khổ trong cõi nhân gian rộng lớn, hết thảy đều sẽ tan thành mây khói, ngay cả đồng hành với khác loài, thì có gì mà đau khổ chứ?

Trong đêm yên tĩnh trên nhánh cây thỉnh thoảng có vài hạt sương chậm rãi nhỏ xuống, giọt nước lạnh như băng, cũng không biết chảy vào vạt áo người đi đường, hay là trong lòng.