Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 31: Nhị giai Kiếm Sư

Á Nặc là nhân vật phong vân của Quang Ngọc học viện, tướng mạo anh tuấn bất phàm, hơn nữa tư chất hơn người, lại sớm đạt được thất cấp Kiếm Sĩ chi cảnh, được hoàng thượng khen ngợi, thăng chức tiến tước, có thể nói hầu như là tiền đồ tươi sáng vô cùng.Năm đó tại Kiêu Dương thành một người mười sáu tuổi thuộc trung cấp học viện cùng hắn không phân thắng bại, chuyện này từ lâu truyền khắp học viện. Mặc dù đã qua hai năm, tin tức dần phai mờ, nhưng do tâm cao khí ngạo nên ghi nhớ trong lòng, cũng đặt mục tiêu là vị thất cấp kiếm sĩ mười sáu tuổi này.Hôm nay dưới tình huống hắn hướng Á Nặc lên tiếng muốn rửa sạch sỉ nhục của hai năm trước, đích thân tới Quang Ngọc học viện, không khác nào chính diện hướng Á Nặc phát động khiêu khích. Tin tức này một khi truyền ra, những đối tượng siêu việt tuấn kiệt tuổi trẻ chính là những người trước tiên hướng chỗ biệt thự viện trưởng chạy tới, sợ chậm chân bỏ lỡ một hồi quyết đấu giữa bát cấp và bát cấp.Thiếu nữ kia ly khai không đến một khắc, một bóng người nhẹ nhàng linh hoạt như thiểm điện từ đại thụ hai bên trái phải bay ra, tại một gốc đại thụ nhẹ nhàng mượn lực, linh xảo xoay ba trăm sáu mươi độ trên không, vững vàng đáp xuống bên cạch Lăng Vân. Thân pháp phiêu dật đặc sắc như vậy, nhất thời khiến cho một vị thiếu nữ khác bên người Tuyết Vận kêu lên sợ hãi.- Lâm Thành.Á Nặc ánh mắt sáng ngời, nóng cháy tập trung nhìn Lăng Vân đang nhắm mắt mà đứng, hưng phấn cùng áp lực khó có thể che giấu trong lời nói:- Lâm Thành, hai năm không gặp cũng biệt lai vô dạng (không thấy tung tích) a. Kiêu Dương thành đánh một trận, Á Nặc vẫn khắc trong tâm khảm, thời khắc nào cũng cố gắng, thúc dục bản thân nỗ lực tu luyện, lấy hi vọng có cơ hội cùng ngươi phân thắng bại. Chắc hẳn hôm nay ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ!Lăng Vân vẫn không hề cử động, hai mắt khép hờ.Giờ khắc này cảm giác của hắn đã tỏa ra khắp lâm viên, khi Á Nặc đến thì xuất hiện một chút dao động, cho dù là khí lưu, lá rụng, hắn đều cảm ứng được. Toàn thân trên dưới tinh thần tập trung cao độ, đưa cả người hắn hướng về trạng thái đỉnh phong. Dưới loại trạng thái này, hắn cảm thấy cả người vui sướng tràn trề, thầm nghĩ cùng cao giai Kiếm Sư đánh một trận, lớn tiếng điên cuồng gào thét, lấy cỗ Phá Thiên kiếm ý trong ngực tùy ý tung hoành.- Hai năm, xem ra ra tính cách của ngươi không hề thay đổi chút nào, so với lúc trước lại càng thêm ngạo mạn.Á Nặc nhìn chăm chú Lăng Vân chốc lát, thấy hắn không nói tiếng nào, cuối cùng lần thứ hai mở miệng:- Ngạo mạn cũng không phải là không thể nhưng ta sẽ đem những gì lúc trước ngươi nói trả lại cho ngươi, nếu tự nhận là đã học được chút bản lĩnh, liền là thiên hạ vô địch, không đem cao thủ trong thiên hạ để vào mắt, thì có phần quá coi trọng bản thân.Trong lúc Á Nặc nói, lại có ba người từ con đường trong rừng bước nhanh đến. Ngoại trừ Khai Sơn đã từng giao thủ với Lăng Vân ra, còn có hai nam tử xa lạ khác. Chẳng qua từ khí tức của hai người này, xem ra rõ ràng đều là Cao Cấp Kiếm Sĩ tu vi bất phàm.Ba người thấy hai bên còn đang giằng co, chưa hề động thủ, trong lòng thở dài một hơi. Trong đó có một người liếc mắt quan sát Lăng Vân trên mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc:- Hắn chính là Lâm Thành? Quả nhiên tuổi rất trẻ.Á Nặc hừ nhẹ một tiếng, lại một lần nữa nói với Lăng Vân:- Ngươi lựa chọn ở chỗ này động thủ, hay là đi luận võ tràng?- Ài, tiểu tử này còn rất ngạo mạn, dường như không đem Á Nặc học trưởng của chúng ta để vào mắt a.Tuyết Vận lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử vừa nói kia, có chút che chở đối với vị học viên cùng xuất thân từ Tử Vân trung cấp học viện:- Các ngươi đừng hỏi nhiều, hắn đứng ở đây lâu như vậy rồi, ta kêu liên tục cũng không hề nhúc nhích, tất nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của các ngươi.- Hừ!Khai Sơn thân hình cao lớn chỉ ngón tay vào Lăng Vân:- Lần trước hắn cũng không đem chúng ta để vào mắt? Loại người như thế, tự cho mình là ghê gớm lạnh lùng, nhưng muốn buộc hắn xuất thủ, tuyệt đối là chuyện đơn giản.Á Nặc trừng mắt liếc Khai Sơn, lần trước chính bởi vì hắn ngầm đồng ý, để cho Khai Sơn đi đến khiêu khích Lăng Vân, kết quả là sau đó Lăng Vân trực tiếp xuất thủ. Nói cách khác, đối với những người khiêu khích hắn, hắn căn bản sẽ không nhân từ mà nương tay. Nếu như đã biết Khai Sơn bỗng nhiên xuất thủ, tuyệt đối sẽ là không chết không thôi. Hắn muốn lấy lại thể diện lúc trước là không giả, nhưng cũng không muốn kết thành tử cừu cùng một vị thiếu niên tiềm lực vô hạn như vậy.Khai Sơn bị học trưởng trợn mắt thì cúi đầu, có chút oán giận nói thầm:- Học trưởng hiện tại là bát cấp kiếm sĩ, còn có gì phải sợ hắn, trực tiếp đánh bại hắn là được.- Xem ra, Á Nặc học trưởng đối với Lâm Thành này, kiêng kỵ rất lớn a, chẳng lẽ người này thật lợi hại như thế?Một vị học viên khác đăm chiêu nói.- Lâm Thành, ngươi không nói gì. Trốn tránh là điều không phải, tóm lại, hôm nay chúng ta phải phân thắng bại.Á Nặc tiến lên từng bước, khí thế bát cấp kiếm sĩ chợt phóng ra, áp bức về phía Lăng Vân.Thế mà, khí thế hắn phóng ra lại giống như một viên đá rơi vào trong hồ nước yên ả. Lăng Vân vốn đang đứng yên ở kia gần như khiến mọi người không nhịn được mà khinh thường đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt vừa mở, hai đạo thần quang chói mắt mang theo một cỗ kiếm khí sắc bén vô cùng, giống như lợi kiếm phá trời xanh mang theo một cỗ sát khí đánh tới chỗ biệt thự của viện trưởng, tại hư không bỗng nhiên xuất hiện một trận lốc năng lượng nhỏ, trong phút chốc khiến cho khí lưu một trận vặn vẹo, giống như khai mở một con đường quỷ dị, bắn thẳng đến nơi có cỗ khí tức thần bí cường đại kia.Trên người Lăng Vân khí tức sắc bén chợt phóng ra, không chỉ Á Nặc, mà ngay cả Tuyết Vận ở bên cạnh hắn, đám người Khai Sơn nội tâm đều chấn động mãnh liệt, một cảm giác kinh hãi không gì sánh nổi mang theo tử vong kinh khủng liên tục áp bức đánh sâu vào nội tâm bọn họ, làm cho bọn họ đều kinh sợ thối lui. Trong đó Tuyết Vận thực lực yếu nhất thối lui hơn mười bước, sắc mặt ửng hồng, khóe miệng tràn ra một tia tiên huyết, hiển nhiên là dưới sự trùng kích của khí thế đã thụ thương. (mới đứng im nhìn một cái đã ọc máu ước gì đệ được như nó chẹp) Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn- Đây, đây …Cảm thụ được luồng khí sắc bén không gì sánh được đột nhiên phát ra từ trên người Lăng Vân, hai mắt Á Nặc mở to, trừng trừng nhìn Lăng Vân vẻ mặt bất khả tư nghị (không thể tin được) quả thực giống như chứng kiến người ngoài hành tinh.Từ trên người Lăng Vân truyền đến cỗ uy áp đáng sợ làm hắn không có một chút ý niệm phản kháng nào trong đầu, khiến nội tâm hắn biến thành một mảnh lạnh lẽo, hai năm tu luyện không phân biệt ngày đêm ngưng tụ lòng tin rất lớn trong nháy mắt đã hôi phi yên diệt. (biến thành tro bụi)Gần như cùng lúc Lăng Vân phóng xuất ra khí thế, ở bên trong biệt thự của viện trưởng, cỗ khí tức cường đại kia đột nhiên điên cuồng tăng lên, khiến cho năng lượng trên bầu trời điên cuồng nhiễu loạn, trong chớp mắt ngưng ra một cỗ uy thế cường đại không thua gì uy thế của kiếm thế sắc bén kia, oanh kích trực tiếp lên trên kiếm thế đang phóng tới.Thình thịch.Một tiếng nổ trầm muộn truyền ra từ phía trên biệt thự, trong khoảnh khắc hai cổ khí thế giao phong lập tức gây nên một trận lốc nguyên khí trên bầu trời, năng lượng hỗn loạn đột nhiên hướng bốn phía tràn ra, hình thành một trận kình phong cuồng bạo đem một ít giá đỡ vật phía trên biệt thự thổi ngã trái ngã phải. Đến ngay cả một ít ngói lớn phía trên biệt thự cũng bị kình phong cuốn lên, rồi rơi xuống đất biến thành mảnh nhỏ.Gần như cùng lúc hai cỗ khí thế va chạm vào nhau bên trong biệt thự bỗng nhiên vang lên một hồi âm thanh rõ ràng:- Vị bằng hữu nào đến tệ xá sao không báo trước, để ta chuẩn bị và nghênh tiếp cho tốt!Âm thanh như kinh lôi (sấm sét), như từ trên chín tầng trời mà đến, thật lâu không dứt, làm cho đám người Khai Sơn chấn động, lại mơ hồ có cảm giác đau đớn. Mà bản thân Tuyết Vận đã chịu vết thương không nhẹ thân hình càng lay động, nhịn không được ngã ngồi trên mặt đất, không thể đứng thẳng.Bên này Lăng Vân tỏ ra không yếu kém chút nào, cao giọng nói:- Sơn dã tu sĩ Lâm Thành, cửu ngưỡng viện trưởng nhị giai Kiếm Sư danh chấn Tử Vân đế quốc, hôm nay mạo muội đăng môn lãnh giáo, mong viện trưởng chỉ điểm một chút...