Tu vị đạt đến Thiên giai lục trọng, yêu nghiệt cấp công tử có thể nói là triệt để lớn lên rồi.
Ngay cả như vậy mà vẫn có người điểm tên hô lên Chu Đỉnh Hư đi ra nhận lấy cái chết, có thể thấy được người lên tiếng hẳn đã có chuẩn bị.
Nghe được có người hét lên như thế toàn bộ Thiên Hải Thành không biết có bao nhiêu, không thể tính toán, nhưng từ trong thanh âm nghe được thân phận thì chỉ có mỗi mình Long Tử Nghiên mà thôi.
Cho dù ba năm qua đi, Long Tử Nghiên đối với thanh âm của Huyền Thiên cũng không quên chút nào, tuy rằng là từ xa truyền đến nhưng trong nháy mắt nàng liền phản ứng lại, người lên tiếng chính là Huyền Thiên.
Việc này khiến thần sắc Long Tử Nghiên lập tức biến thành kinh ngạc, Huyền Thiên biến mất ở Ma Vụ Chi Hải đã ba năm rồi, ba năm này không có một chút tin tức về Huyền Thiên, tuy rằng Long Tử Nghiên một mực kiên trì tin rằng Huyền Thiên chưa chết, Huyền Thiên sẽ trở về, nhưng không ngờ Huyền Thiên lại trở về đột nhiên như vậy.
Không thấy người đâu, nghe thấy thanh âm của hắn mắt đẹp của Long Tử Nghiên liền nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một đoàn kiếm quang sáng chói đang cấp tốc phá không mà đến.
Người đến đúng là Huyền Thiên. Hắn điều khiển 360 chuôi linh kiếm, tốc độ vượt qua cực hạn của Thiên giai cảnh, võ giả trong Thiên Hải Thành chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, hào quang bầu trời liền lập tức phá toái hư không hơn nghìn thước, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Mặc cho cho ai nghe được có người điểm tên mình bảo đi ra nhận chết thì đều sẽ giận dữ, huống chi là Đỉnh Công Tử vô cùng kiêu ngạo. Tự nhận là có thể vượt qua Đệ Nhất Công Tử, trong mắt hắn thế nhân đều như heo chó, không có bất kỳ người nào có thể đánh đồng với hắn, nghe vậy hắn liền bạo nộ.
Thân thể của hắn lập tức xông lên thiên không, cũng vận chuyển Cương Nguyên, hét lớn một tiếng:
- Thứ không biết sống chết ở đâu ra lại đến đây khẩu phóng cuồng ngôn, lăn ra đây cho bổn công tử, bổn công tử hủy đi xương cốt của ngươi, đào lấy tim ngươi!
Nghe được lời đáp lại của Đỉnh Công Tử, Huyền Thiên liền biết rõ người xa xa xông lên thiên không kia chính là Đỉnh Công Tử rồi, hắn từ Nam Vực Thịnh Xương Thành ngày đêm đi gấp mà đến, rốt cục cũng thấy được Đỉnh Công Tử, trong lòng lập tức mừng rỡ, tốc độ đẩy nhanh bắn về phía Đỉnh Công Tử.
Tuy rằng tốc độ của người đến cực nhanh, nhưng là Đỉnh Công Tử lại không thèm để ý, chiến lực và tốc độ phi hành hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp, hắn không tin ngoại trừ mấy lão quái vật Thiên giai cửu thập trọng kia ra, thiên hạ còn người nào có thể làm gì được hắn.
Đỉnh Công Tử khinh miệt nhìn kiếm quang bắn đên, tay phải nâng lên về phía trước, bàn tay không ngừng ngoắt ngoắt, nói:
- Lăn lại đây! Đúng, lăn càng nhanh càng tốt, cứ lăn đến đây đi! Lăn đến trước mặt bổn công tử để bổn công tử thay ngươi hủy đi xương cốt!
Trong thanh âm ngoài khinh thường còn có âm hàn.
Huyền Thiên ngự kiếm trận phá không mà đi, nhanh chóng như tia chớp, khoảng cách hơn mười dặm không đến hai mươi tức liền bay qua rất nhanh, đứng ở phía trước Đỉnh Công Tử ngoài 2000m, kiếm quang sáng chói tán đi, thân thể Huyền Thiên lộ ra!
Xa xa dưới mặt đất, Long Tử Nghiên bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, đồng tử lập tức mở rộng, phát ra một tiếng thét kinh hãi, lỗ tai nghe thấy cùng tận mắt nhìn thấy hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, trông thấy Huyền Thiên, Long Tử Nghiên mới chắc chắn 100% là Huyền Thiên thật sự đã quay lại rồi!
- Thiên ca!
Long Tử Nghiên xa xa la lên một tiếng.
Trong lúc la lên, thân thể Long Tử Nghiên phóng lên trời, áo tím bồng bềnh, như một đầu Hồ Điệp màu tím bay nhanh đến Huyền Thiên.
- Tử Nghiên! Ta -- quay lại rồi!
Huyền Thiên nhìn Long Tử Nghiên, trong nội tâm lập tức nổi lên một cổ cảm giác khoan khoái dễ chịu đến cực điểm, thập phần điềm mật, ngọt ngào, giống như được uống quỳnh tương ngọc dịch vậy.
Thân thể khẽ động, hắn cũng bay tới đón Long Tử Nghiên.
Đỉnh Công Tử thấy thế, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn khốc, quát:
- Dám đụng nữ nhân của ta! Muốn chết!
Trong khi nói chuyện, Đỉnh Công Tử thân ảnh như điện, cũng cấp tốc phóng về phía Long Tử Nghiên, sau đó đánh một chưởng tới Huyền Thiên, một cổ chưởng kình Cực Âm Cực Hàn hóa thành một đạo Cương Nguyên chưởng ấn cự đại đập về phía Huyền Thiên.
XÍU... UU! --!
Kiếm Cương sáng chói lập tức thoáng hiện, Huyền Thiên thông qua Sơ Lam Kiếm, Kiếm Cương sáng chói lập tức nổ bắn ra hơn 2000m, lập tức chém đạo Cương Nguyên chưởng ấn Cực Âm Cực Hàn kia thành hai nửa, lập tức, Huyền Thiên lần nữa chém ra một kiếm.
Một đạo Kiếm Cương lập tức nổ bắn đến giữa Đỉnh Công Tử và Long Tử Nghiên, Đỉnh Công Tử nhíu mày một cái, không nghĩ tới Cương Nguyên chưởng ấn của hắn lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy, lập tức bàn tay duỗi ra, lập tức hình thành xu thế nội hấp, hấp về phía đạo Kiếm Cương ở phía trước
Lập tức, không ít Cương Nguyên chi lự bị Đỉnh Công Tử hút vào trong cơ thể, nhưng Cương Nguyên chi lực bên trong Kiếm Cương kia tựa hồ thập phần hùng hậu, hơn nữa, cũng thập phần chắc chắn, so với Cương Nguyên bình thường phải khó hấp hơn nhiều lắm, hiệu quả hấp thu cũng không tốt, uy lực Kiếm Cương kia vẫn thập phần khủng bố!
- Cương Nguyên do tu luyện công pháp Vương cấp sinh ra?
Trong lòng Đỉnh Công Tử lập tức khẽ giật mình.
Kiếm Cương kia chém ngang giữa Đỉnh Công Tử và Long Tử Nghiên, Huyền Thiên vung cánh tay xuống, Kiếm Cương lập tức chém tới Đỉnh Công Tử. Thân thể tiến lên của Đỉnh Công Tử lập tức dừng lại, hai tay hóa trảo, liên tục trảo ra, hắn thi triển ra Âm Minh Quỷ Sách Thủ trảo đạo Kiếm Cương kia thành nát bấy.
Mà lúc này, Huyền Thiên đã bay đến cùng một chỗ với Long Tử Nghiên, Long Tử Nghiên như Nhũ Yến về tổ, trực tiếp nhào vào lồng ngực Huyền Thiên, kinh hỉ nói:
- Thiên ca! Muội biết ngay huynh nhất định sẽ trở lại!
Huyền Thiên ôm ngang Long Tử Nghiên, lập tức liền cảm nhận được thân hình thành thục đầy đặn trong ngực.
Trước ngực của hắn dính lấy hai bộ ngực sữa mềm mại đến cực điểm, thập phần co dãn, Long Tử Nghiên nhào vào trong ngực Huyền Thiên, chăm chú ôm hắn, Huyền Thiên lập tức cảm nhận được độ co dãn kinh người của bộ ngực sữa kia, vốn cách thân hình hai người cách nhau khá xa nhưng là theo cái ôm kia của Long Tử Nghiên, bộ ngực sữa kia lập tức chen vào, giữa hai người cơ hồ như không có khoảng cách nữa.
Mà tay trái Huyền Thiên cũng cảm nhận được đầy đặn, hắn vốn ôm eo nhưng không ngờ Long Tử Nghiên so với ba năm trước đây đã cao thêm không ít, tay của hắn lại khoát lên chỗ từng là eo của Long Tử Nghiên theo thói quen, lập tức liền chạm vào một đoàn thịt mềm mềm yếu đến cực điểm, co dãn kinh người, chính là bờ mông của Long Tử Nghiên.
Huyền Thiên vội vàng dời tay lên mấy thôn, rơi vào trên lưng Long Tử Nghiên nói:
- Để muội chờ lâu rồi, ba năm không gặp, muội đã cao lên hơn không ít, sắp bằng được ta rồi... !
Long Tử Nghiên không có chút nào trách tội Huyền Thiên vừa rồi chạm vào mông nàng, tuy rằng vỗ vào không nhẹ, hiện giờ chỗ đó vẫn còn chút cảm giác tê tê, nàng điềm mật, ngọt ngào cười nói:
- Từ lúc một năm trước muộia đã không cao nữa rồi, nhưng mà có nhiều chỗ vẫn to lên!