Trong dãy núi vô tận lại phi hành hai ngày, phía trước xuất hiện vô số tòa sơn phong cao thẳng tới mây xanh, Anh Nguyệt công chúa chỉ phía trước nói:
- Đó chính là Thần Cơ Lĩnh, nơi có trong mây mù. Người ở trong đó, rất dễ dàng mất phương hướng phương hướng, hàng năm đều có thật nhiều người đến đây cầu kiến Thần Cơ tiên sinh, nhưng mà có thể nhìn thấy hắn chỉ một vài người.
Trong lúc nói chuyện, khôi lỗi phi hành liền tiến vào khu vực mây mù, Huyền Thiên để khôi lỗi phi hành càng bay càng cao, tối chung lao ra biển mây, tầm mắt khoáng đạt chỉ thấy tuyết trắng vân hả. Trong vòng hơn mười dặm hoặc hơn mười dặm, liền có một cái ngọn núi phá tan tầng mây, vẻn vẹn là trong tầm mắt thì thấy được không dưới mười ngọn núi.
Huyền Thiên nói:
- Những ngọn núi này cách xa nhau như vậy chẳng lẽ mỗi một tòa, cũng gọi Thần Cơ Lĩnh sao?
Anh Nguyệt công chúa gật đầu nói:
- Đúng vậy, Thần Cơ Lĩnh là chỉ những ngọn núi trên vân hải. Thần Cơ tiên sinh khả năng đang tính toán trên một ngọn núi nào đó, người tiến vào Thần Cơ Lĩnh tối đa chỉ có thể đi qua mười ngọn núi liền sẽ tự động ly khai biển mây, nếu là liên tục mười ngọn núi đều không gặp được Thần Cơ tiên sinh tức là vô duyên, dù là lại tiến vào Thần Cơ Lĩnh tìm kiếm lần thứ hai cũng uổng công.
Huyền Thiên khẽ cau mày nói:
- Chẳng lẽ bất luận kẻ nào đến cũng phải theo cái quy củ này sao?
Anh Nguyệt công chúa gật đầu cười cười.
Huyền Thiên ngạc nhiên nói:
- Văn Nhân Chân Nhất đến chẳng lẽ cũng không ngoại lệ?
- Cũng không ngoại lệ!
Anh Nguyệt công chúa gật đầu nói.
Huyền Thiên càng thêm hứng thú đối với Thần Cơ tiên sinh nói:
- Văn Nhân Chân Nhất là Thiên Giai Cảnh đỉnh phong chí cường giả, chẳng lẽ Thần Cơ tiên sinh sẽ không sợ hắn sao
Anh Nguyệt công chúa nói:
- Ta không biết, bất quá Văn Nhân Chân Nhất ngược lại đã tới Thần Cơ Lĩnh, nhưng mà hắn có nhìn thấy Thần Cơ tiên sinh hay không hoặc là gặp được Thần Cơ tiên sinh đã nói những gì, không có bất kỳ người biết rõ. Chỉ là Văn Nhân Chân Nhất vẻn vẹn đã tới Thần Cơ Lĩnh một lần là hai mươi năm trước hắn đi Thần Châu đại lục cùng Thiên Tinh Các chủ quyết chiến, về sau hắn không còn tới Thần Cơ Lĩnh lần thứ hai.
- Ha ha. . . !
Huyền Thiên cười nói:
- Vậy để xem duyên phận của ta như thế nào?
Nói xong ánh mắt Huyền Thiên quét qua hơn mười ngọn núi, tiện tay chỉ một cái ngọn núi gần hắn nhất nói:
- Cầu xin xa không bằng lấy gần, tới sơn phong này thôi.
Nói xong, Huyền Thiên liền khống chế khôi lỗi nhanh chóng phi hành.
Biển mây phía dưới không biết cao hơn mặt đất bao nhiêu nhưng thể khẳng định là tuyệt đối không thấp. Đỉnh núi phía trước cao hơn biển mây mấy trăm thước, bên trên trụi lủi không có sinh trưởng cái gì, chỉ có một chút đá hình thù kỳ quái.
Cách thật xa liền có thể nhìn đại bộ phận địa phương trên ngọn núi rõ ràng, ngoại trừ đá ra thì không còn cái gì khác.
Bất quá ngọn núi có hai mặt, cho dù là đỉnh núi cũng một số góc khuất không nhìn thấy bóng người cũng không có nghĩa là Thần Cơ tiên sinh cũng không ở trên ngọn sơn phong này, nhất định phải lên núi cẩn thận tìm kiếm mới có thể kết luận.
Rất nhanh khôi lỗi phi hành cách ngọn núi phía trước chỉ còn lại có 2000~3000 thước, khoảng cách đã tương đối gần. Bởi vì không ngừng về phía trước, ánh mắt Huyền Thiên cùng Anh Nguyệt công chúa lướt qua một tảng đá lớn, một lão giả áo trắng tóc trắng, rất có bộ dáng tiên phong đạo cốt lập tức xuất hiện trước mắt hai người.
Lão nhân nhắm mắt ngồi ở trên tảng đá, phía trước xếp đặt một bàn trà, bên trên có một cái ấm và hai cái chén trà, một chén trà đặt trước mặt mình. Bên kia bàn trà cũng đặt một cái khác, tựa hồ là đang chờ đợi khách nhân.
Thần sắc hai người khẽ giật mình, Huyền Thiên khẽ cười nói:
- Đây là Thần Cơ tiên sinh sao?
Anh Nguyệt công chúa cả kinh mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra nói:
- Vận khí của ngươi thật tốt, cho tới bây giờ không có nghe nói có người ở ngọn núi thứ nhất gặp được Thần Cơ tiên sinh.
Huyền Thiên cười nói:
- Vận khí của ta, từ trước đến nay đều không tệ!
Khôi lỗi phi hành rất nhanh liền bay đến trên ngọn núi, Huyền Thiên cùng Anh Nguyệt công chúa nhảy xuống, Huyền Thiên thu khôi lỗi phi hành lại
Làm xong hết thảy, Huyền Thiên hướng Thần Cơ tiên sinh đi đến, đang muốn mở miệng thì Thần Cơ tiên sinh đã mở hai mắt ra mà nhìn hai người rồi lên tiếng:
- Khách quý từ phương xa mà đến, mời ngồi.
Thần sắc Huyền Thiên trở nên quái lạ, hắn hỏi:
- Ngươi biết ta hôm nay sẽ tới?
Thần Cơ tiên sinh gật nhẹ đầu, nói:
- Ta biết rõ hôm nay có một vị khách quý tới, ngươi đã đến rồi, khách quý chính là ngươi.
Huyền Thiên chỉ Anh Nguyệt công chúa nói:
- Hai người chúng ta cùng nhau mà đến, tiên sinh sao biết khách quý là ta mà không phải nàng?
Thần Cơ tiên sinh cười nhạt một tiếng, nói:
- Bởi vì ngươi nói khách quý là ngươi!
Huyền Thiên sững sờ, lập tức kịp phản ứng, Thần Cơ tiên sinh nói: khách quý từ phương xa mà đến, mời ngồi, cũng không có nói danh tự của Huyền Thiên, nhưng mà Huyền Thiên cùng Anh Nguyệt công chúa cùng tới, cho thấy Huyền Thiên chiếm chủ thế, vì thế Anh Nguyệt công chúa không có trả lời, mà là Huyền Thiên trả lời Thần Cơ tiên sinh: Ngươi biết ta hôm nay sẽ tới? Dùng từ ta mà không phải là chúng ta.
Dù chưa nói rõ, nhưng ngụ ý khách quý chính là Huyền Thiên.
Anh Nguyệt công chúa còn đang trong lúc khiếp sợ, nàng tự nhiên biết rõ khách quý là Huyền Thiên, bởi vì lần này đến Thần Cơ Lĩnh tìm Thần Cơ tiên sinh, vốn là bởi vì Huyền Thiên mà nàng chỉ là người dẫn đường đấy.
Thần Cơ tiên sinh rõ ràng chủ động tới nghênh đón, điều này thật sự là làm cho Anh Nguyệt công chúa cảm thấy không thể tin, vốn đã kinh ngạc với chuyện Huyền Thiên ở Trục Nhật Đại Lục thì hiện giờ càng thêm kinh ngạc gấp mười lần.
Huyền Thiên không có khách khí, đi đến đối diện bàn trà ngồi xuống hỏi:
- Tiên sinh biết tại hạ tới đây làm gì không?
Thần Cơ tiên sinh lắc đầu, lại gật nhẹ đầu, nói:
- Miệng tại trên người của ngươi, ngươi muốn hỏi điều gì, hoàn toàn do ngươi khống chế, ta không biết được...
Huyền Thiên nói:
- Nghe nói tiên sinh tính toán sinh quyết tử, tri quá khứ, hiểu vị lai, có thể tính toán tương lai của tại hạ hay không?
Hai mắt Thần Cơ tiên sinh nhìn chăm chú Huyền Thiên sau một lúc lâu nói:
- Ngươi tin tưởng vận mệnh sao?
Lại vấn đề này, Huyền Thiên lập tức trầm mặc, cũng qua sau một lúc lâu mới nói:
- Không tin!
Tuy rằng lời nói của Minh Đế Địa Tàng trùng kích rất lớn đối với Huyền Thiên nhưng mà hắn tin tưởng như trước vận mệnh của mình có thể thông qua cố gắng của mình mà thay đổi, không có ai có thể định ra vận mệnh của hắn!
Tinh quang lóe lên trong hai mắt Thần Cơ tiên sinh:
- Đã không tin, cần gì phải hỏi!
Huyền Thiên trầm mặc một hồi, mỉm cười, nói:
- Tiên sinh quả nhiên cao minh, ta thỉnh giáo tiên sinh tung tích hạ lạc của một vị bằng hữu...
Thần Cơ tiên sinh nói:
- Ngươi còn có vật phẩm của hắn hoặc là đồ đạc nào đó đại biểu hắn không?