La Khiếu Dã không có trả lời, mà là kéo áo trên vai phải của Giang Nhất Lưu xuống, quần áo nát bấy, vai phải của Giang Nhất Lưu lộ ra, thân thể La Khiếu Dã chấn động, ánh mắt nhìn qua vết kiếm thương trên vai hắn.
- Thật là ngươi - -
Âm thanh La Khiếu Dã khẽ run, dường như hắn cũng không tin được.
Mọi người khó hiểu, La Khiếu Dã đem hình ảnh hắc y nhân ám sát Huyền Thiên trong Thiên Tinh Lệnh hiện ra, hắc y nhân trúng kiếm vai phải.
Tuy mọi người cách xa nhau khá xa, nhìn không rõ miệng vết thương trên vai phải của Giang Nhất Lưu, nhưng mà từ động tác vừa rồi của La Khiếu Dã và phản ứng cũng có thể thấy được, hắc y nhân kia chính là Giang Nhất Lưu.
Tâm của Giang Nhất Lưu giờ phút này đã lọt vào hầm băng, hiện tại chứng cớ ở trên người hắn, làm sao mà chối được.
Ánh mắt La Khiếu Dã nhìn về phía Giang Nhất Lưu, thập phần thất vọng.
- Các chủ tha mạng, không nên giết ta!
Thần sắc Giang Nhất Lưu hoảng sợ.
La Khiếu Dã lắc đầu, thở dài một hơi, nói:
- Vốn ta muốn đem gả Ngọc Y cho ngươi, cho ngươi làm con rể của ta, ngày sau tiếp chưởng vị trí các chủ của bản các, nhưng mà ngươi làm ta quá thất vọng, ta thu Huyền Thiên làm đồ đệ, một mục đích trong đó chính là vì khảo nghiệm tâm tình của ngươi, ngươi lòng dạ quá hẹp hòi, không có tư cách làm các chủ.
Cái gì?
Giang Nhất Lưu sững sờ, lập tức khóc không ra nước mắt, trong nội tâm lập tức có hàng vạn câu "Con mẹ mày".
Tất cả vốn là của Giang Nhất Lưu hắn, nhưng mà chuyện này lại hí kịch như vậy, bởi vì hắn sở tác sở vi, vứt bỏ hết thảy.
Đây chẳng phải tự làm tự chịu hay sao? nguồn TruyenFull.vn
La Ngọc Y cùng Ngạo Huyên Huyên đồng loạt đứng bên cạnh sư phụ Viên Tuệ Tâm của các nàng, giờ phút này thần sắc có chút thất lạc, trong ánh mắt tràn ngập thất vọng, hiển nhiên La Khiếu Dã khảo nghiệm Giang Nhất Lưu nàng là cảm kích, hơn nữa nàng đối với Giang Nhất Lưu cũng động tâm, bằng không sẽ không thất lạc, sẽ không thất vọng.
- Ah - -
Giang Nhất Lưu rống to một tiếng, trong thanh âm tràn ngập không cam lòng, tràn ngập phẫn nộ.
Tất cả vốn trong tay hắn, nhưng lại không tự biết, ngược lại hao tổn tâm cơ không từ thủ trọng đi tranh giành chém giết, kết quả mất đi tất cả.
Trời tạo nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống, nói chính là hắn.
Đả kích quá lớn làm cho Giang Nhất Lưu có xúc động muốn tự sát.
Nhưng mà tâm của con người chính là tính cách, Giang Nhất Lưu cũng không phải là người biết sai sẽ sửa sai, ý niệm tự sát chỉ hiện thoáng qua, một ý niệm khác sinh ra trong tâm của hắn.
- Ngươi gạt ta! Nếu như ngươi muốn truyền vị trí các chủ cho ta, tại sao không nói sớm với ta, ngươi thu Huyền Thiên làm đệ tử thân truyền, tại sao không nói sẽ không đem vị trí các chủ cho hắn, ngươi đừng ở chỗ này giả mù sa mưa giả vờ giả vịt, giống như đều là ta sai, đây đều là ngươi sai, ta vẫn là đệ tử xuất sắc nhất của Bắc Thần Các, sinh ra tại Bắc Thần Các, lớn lên tại Bắc Thần Các, ngươi không chọn ta mà lại chọn một đệ tử mới vừa vào Bắc Thần Các, ta đương nhiên muốn giết hắn, chuyện này là ngươi sai...
Giang Nhất Lưu rống to, phóng tuyến tâm lý của hắn đã sụp đổ, chỉ còn lại có phẫn nộ cùng oán hận, cho nên không còn sợ hãi La Khiếu Dã.
Chúng thai thượng trưởng lão cùng đệ tử thân truyền đồng thời nhìn qua La Khiếu Dã, cũng có nghi vấn như vậy: La Khiếu Dã thu Huyền Thiên làm đệ tử thân truyền, làm sao có chuyện không truyền vị trí các chủ cho hắn?
La Khiếu Dã nói:
- Chuyện của ngươi và Huyền Thiên khác nhau, chuyện ta trước cho tới bây giờ không có nói sẽ truyền vị trí các chủ cho hắn, hiện tại hắn mới biết được, nhưng mà hắn sẽ không trách ra, ta thu hắn làm đệ tử, không phải là vì muốn hắn làm các chủ, mà là muốn tận mắt nhìn thấy một vương giả vô thượng phát triển.
Giang Nhất Lưu ngẩn người!
Tất cả thái thượng trưởng lão, đệ tử thân truyền đều sững sờ.
Tuy Huyền Thiên gần một năm nay tốc độ quật khởi cực nhanh, danh chấn Thần Châu, Bắc Thần Các không người nào nhìn không được, mọi người đều biết tương lai của hắn, khẳng định có một phen thành tựu.
Nhưng mà chưa từng có người nào nghĩ Huyền Thiên sẽ thành vô thượng vương giả.
Trong hậu bối thiên tài yêu nghiệt trước có Đệ Nhất Công Tử, sau có Kiếm Công Tử, hơn nữa còn có đám thiên tài thiên tài yêu nghiệt, làm gì tới phiên Huyền Thiên.
Huyền Thiên tu luyện ở Địa giai cảnh tốc độ vô cùng kinh người, nhưng mà tới tuổi của Huyền Thiên so với Đệ Nhất Công Tử cùng Kiếm Công Tử tuổi này đã sớm là cường giả Thiên giai cảnh.
Địa giai cảnh đối với công tử thiên tài yêu nghiệt mà nói, tu luyện căn bản không có trở ngại gì, chỉ có Thiên giai cảnh mới thật sự là nơi ngăn cản thiên tài, rất nhiều thiên tài cực thịnh một thời, sau khi tiến vào Thiên giai cảnh thì trì hoãn chậm lại.
Mà ngay cả Đệ Nhất Công Tử sau khi bước vào Thiên giai cảnh tăng một cảnh giới thời gian đều vượt qua một năm, nhưng đây đã là tốc độ cực nhanh, rất nhiều cường giả Thiên giai cả đời không tăng được hai ba cảnh giới.
La Khiếu Dã nói thu Huyền Thiên làm đồ đệ, là vì muốn tận mắt nhìn thấy một vô thượng vương giả phát triển, thật sự làm mọi người khiếp sợ, bởi vì người Thiên Tinh các trên cơ bản đều cho rằng Đệ Nhất Công Tử cuối cùng sẽ trở thành vô thượng vương giả.
Huyền Thiên nghe xong không có khiếp sợ, mà là cảm động.
Nhân sinh cả đời, khó có được người nào thật tâm kính trọng bản thân mình, thời điểm còn là người bình thường lại không chút do dự tin tưởng thành tựu của ngươi ngày sau sẽ nổi bật.
Huyền Thiên chưa từng nói qua với người nào, hắn muốn tranh đoạt không phải là vô thượng vương giả, võ giả Thần Châu cũng chưa từng xem Huyền Thiên cùng công tử cấp yêu nghiệt ngang hàng như nhau, nhưng chỉ co La Khiếu Dã tuệ nhãn là nói như vậy, ngay từ đầu đã tin tưởng Huyền Thiên sẽ trở thành vô thượng vương giả.
Đối với Huyền Thiên mà nói, đây là cổ vũ thật lớn, càng làm nội tâm của hắn kiên định và tin tưởng.
La Khiếu Dã nói hắn sẽ trở thành vô thượng vương giả, so với Huyền Thiên mặc niệm trong lòng một trăm câu ta sẽ trở thành vô thượng vương giả còn làm hắn phấn chấn, kiên định hơn nhiều.
Nghe La Khiếu Dã nói những lời này, chúng thái thượng trưởng lão nhìn qua Huyền Thiên đều đổi góc độ khác, đem Huyền Thiên và thất đại công tử yêu nghiệt đặt ngang nhau.
Nhưng mà trong lòng lại có so sánh, tự nhiên mà vậy. Huyền Thiên trong lòng bọn họ lại rơi xuống một bậc, ánh mắt khác nhau cuối cùng là khác nhau. Sẽ không bởi vì La Khiếu Dã nói một câu là thay đổi. Trong nội tâm chúng thái thượng trưởng lão công tử cấp yêu nghiệt luôn muôn xông ra nổi bật.
Cái gọi là ánh mắt, không phải là khi thiên tài phong quang vô hạn dệt hoa trên gấm, mà là khi kẻ đó còn là một kẻ bình thường không có tiếng tăm gì.
- Ha ha ha ha...
Trong lúc đó Giang Nhất Lưu cười ha hả, trong tiếng cười của hắn tràn ngập trào phúng hoặc là không cam lòng cùng ghen ghét:
- Huyền Thiên có thể trở thành vô thượng vương giả? Ha ha ha ha... Nếu như hắn có thể trở thành vô thượng vương giả, chặt đầu Giang Nhất Lưu ta xuống làm bóng đá cũng không tin. Cho dù đương thời vương giả cũng lên, dù thế nào cũng không tới lượt hắn. Các chủ ngươi nhìn người quá kém, nếu xem Giang Nhất Lưu ta trở thành vô thượng vương giả thì còn đáng tin cậy hơn hắn nhiều, ha ha ha ha... !