Huyền Thiên trong nội tâm hiện lên danh tự Kiếm Công Tử, Tây Vực Huyền gia biết hắn còn sống trên đời, nhất định sẽ chém giết hắn. Hơn nữa Kiếm Công Tử đã từng nói tất trảm Huyền Thiên.
Nhưng Huyền Thiên chỉ phỏng đoán thôi, không cách nào chứng minh là đúng, Kiếm Công Tử là yêu nghiệt hậu bối duy nhất có thể so tư chất với Đệ Nhất Công Tử, có lẽ cũng có ngạo khí như Đệ Nhất Công Tử, theo đạo lý mà nói, muốn giết Huyền Thiên, Kiếm Công Tử không thể nào lén lút tiến hành ám sát mà phải quang minh chính đại mới đúng.
- Tiền bối, người nọ là ai?
Huyền Thiên trực tiếp hỏi Túy Kiếm Ông.
Hắc y nhân kia ngoại trừ hai mắt, toàn bộ đều bao phủ trong hắc y. Huyền Thiên và Tiêu lão đều không nhìn ra là người trẻ tuổi, mà Túy Kiếm Ông lại biết, vô cùng có khả năng nhận thức.
- Không biết!
Túy Kiếm Ông lắc đầu.
Đáp án khiến Huyền Thiên rất thất vọng, Túy Kiếm Ông chỉ là bằng khí huyết của đối phương đoán được tuổi đối phương không lớn lắm, khoảng chừng 20, lớn nhất cũng không quá 30. Bằng chừng ấy tuổi có thể bước vào Thiên giai cảnh, đích thật là thiên tài hậu bối yêu nghiệt rồi.
Không biết đối phương là ai, Huyền Thiên cũng không xoắn xuýt, càng sẽ không kỳ quái Túy Kiếm Ông không để ý đến Hắc y nhân. Có thể hóa giải giúp hắn một kiếm tất sát kia, Huyền Thiên cũng đã rất cảm kích, chỉ là trong nội tâm âm thầm cảnh giác.
Hiện giờ thân phận hắn đã bạo lộ, địch nhân không nói khắp thiên hạ, nhưng cũng không ít, ít nhất chỗ sáng thì có Bá Kiếm Môn và Tây Vực Huyền gia, còn địch nhân âm thâm lại không biết có bao nhiêu, Luyện Huyết Giáo có lẽ cũng có người nhớ thương tánh mạng của hắn cũng nên Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Có một đống lớn địch nhân Thiên giai cảnh muốn diệt sát hắn, Huyền Thiên hiện giờ mới chỉ có tu vị Địa giai cảnh tam trọng, tuy rằng tốc độ tu vi của hắn tăng trưởng đã nhanh tới cực điểm, vượt qua bất luận thiên tài nào, nhưng vẫn có cảm giác gấp gáp.
Túy Kiếm Ông có thể dựa vào nhất thời, nhưng không thể dựa vào cả đời, chỉ có cường đại bản thân mới là chỗ dựa lớn nhất. Tăng lên tu vị, tăng cường thực lực là mục tiêu lớn nhất trước mắt của Huyền Thiên.
Ba người Huyền Thiên tiến vào cung điện đệ nhất trọng trong di tích Vạn Hóa, bên trong trống trơn, trải qua chín ngàn năm tuế nguyệt, tất cả hóa thành hôi phi yên diệt, chỉ để lại một chút dấu vết chứng minh từng có thứ gì đó từng tồn tại thôi.
- Đáng tiếc... Thật là đáng tiếc, ở đây từng đặt rất nhiều sách vở, nhưng hiện giờ toàn bộ đều hóa thành tro tàn, chỉ để lại một ít dấu vết, những thư tịch này rất có thể là bí tịch võ học chín ngàn năm trước, thậm chí, là võ học truyền xuống từ thời đại Thượng Cổ!
Liên tiếp đi qua tam trọng cung điện, toàn bộ đều trống trơn, Tiêu Lão ở trong cung điện đệ tứ trọng phát hiện một giá sách, liên tục thở dài.
- Y --!
Huyền Thiên ở cách Tiêu Lão ba trượng kinh hô một tiếng, hắn vỗ vào một vách tường, bên trong trống trơn, có tiếng vang truyền lại.
Oanh! Huyền Thiên vận khí, đánh ra một chưởng, vách tường phía trước lập tức vỡ vụn, lộ ra một không gian nho nhỏ, bên trong đặt một hộp gỗ màu đen.
Hộp gỗ này dài chừng một mét, cao đều ước hai mươi phân, vừa hay chiếm cứ toàn bộ không gian trên vách tường .
Thấy Huyền Thiên có thu hoạch, Túy Kiếm Ông và Tiêu Lão đều chuyển ánh mắt qua.
Huyền Thiên lấy hộp gỗ dài màu đen ra, phát hiện hộp gỗ này hoàn toàn phong kín, căn bản không có miệng mở.
Tiêu Lão vui vẻ nói:
- Hộp gỗ này bị phong ấn, đồ vật bên trong khẳng định còn tồn tại hoàn hảo, không vì chín ngàn năm qua đi mà chôn vùi.
- Ta đến mở ra!
Túy Kiếm Ông vươn tay về phía Huyền Thiên.
Huyền Thiên đưa hộp gỗ vào tay Túy Kiếm Ông, Túy Kiếm Ông ý bảo Huyền Thiên và Tiêu Lão cách hắn một đoạn, hiển nhiên là trong hộp gỗ này phong ấn vật gì đó lợi hại, vật phong ấn xuất hiện trong di tích Vạn Hóa, vô cùng có khả năng có quan hệ đến Vạn Hóa Vương, nếu thật có vật nguy hiểm thì chỉ sợ có sát cơ cực lớn .
Bất quá, Túy Kiếm Ông thực lực nghịch thiên, trừ phi Vạn Hóa Vương trọng sinh, bằng không thì có sát cơ nguy hiểm gì Túy Kiếm Ông cũng không hề sợ hãi.
Đợi đến khi Huyền Thiên và Tiêu lão ly khai một khoảng cách, Túy Kiếm Ông ném hộp gỗ kia đi, lập tức cánh tay như thiểm điện quét ngang, một đạo kiếm quang thoáng hiện, trong chốc lát liền chém bay một tầng đỉnh hộp gỗ.
Xôn xao --!
Đỉnh hộp gỗ vừa bay ra, một mảng lớn vầng sáng nổ bắn ra, trong chốc lát kiếm khí tràn ngập, tựa hồ có một kiếm khách cường đại đột nhiên hàng lâm, khí thế bức người.
Huyền Thiên, Tiêu Lão vẫn còn kinh ngạc, Túy Kiếm Ông khẽ vươn tay, hộp gỗ liền bay thấp vào tay hắn, thần sắc hắn hơi động một chút, nói:
- Không ngờ lại là một thanh linh kiếm, Huyền Thiên, vận mệnh của ngươi không nhỏ.
- Linh kiếm... !
Huyền Thiên và Tiêu lão đồng thời lên tiếng kinh hô.
Từ ngàn năm trước Bất Tử Vương Tần Hoàng Cổ Đế giết hết kiếm trận sư thiên hạ, hủy diệt tất cả phương pháp rèn linh kiếm thì linh kiếm trên thế gian rất khó tìm.
Hôm nay ngàn năm qua đi, linh kiếm không nói tuyệt tích trên Thần Châu đại địa, nhưng cơ hồ cũng không sai biệt lắm.
Trên người Huyền Thiên có một thanh linh kiếm, đó là do hơn ngàn năm trước, tổ sư gia của Thiên Kiếm Tông để lại, đương thời hắn còn chưa từng nghe nói qua trong tay ai có linh kiếm.
Trong hộp gỗ có một ít chữ, Túy Kiếm Ông nhìn một lần, nói:
- Đây là một thanh linh kiếm lúc trẻ Vạn Hóa Vương đã dùng qua, về sau truyền cho một vị đệ tử đắc ý của hắn lúc tuổi già. Vị đệ tử kia là chủ nhân tòa cung điện này, về sau Vạn Hóa Vương qua đời, vị đệ tử kia từ lâu đã bước vào Thiên giai, không dùng được chuôi linh kiếm này nữa, liền phong ấn lại, kỷ niệm sư tôn Vạn Hóa Vương của hắn. Huyền Thiên, ngươi có thể phát hiện ra chuôi linh kiếm này là duyên phận của ngươi, cầm đi đi!
Huyền Thiên tiếp nhận hộp gỗTúy Kiếm Ông đưa tới, bên trong nằm một thanh trường kiếm óng ánh sáng long lanh, như bảo ngọc vậy, dài ước chừng sáu bảy mươi cen-ti-mét, có một loại sắc bén chi khí vô hình khiến người nhìn qua liền có thể cảm giác được không bình thường, linh kiếm trong cơ thể Huyền Thiên tựa hồ phẩm cấp cao hơn, càng thêm sắc bén.
Huyền Thiên không bỏ linh kiếm vào trong túi, nói:
- Ta có thể phát hiện ra hộp gỗ này hoàn toàn là may mắn, nếu không đi theo tiền bối và Tiêu Lão thì nào có cơ hội đến chỗ này. Ta đã có một thanh Linh kiếm Địa cấp rồi, chuôi linh kiếm này có lẽ thuộc về các vị mới đúng.
Tiêu lão ha ha cười cười, nói:
- Tầm bảo cũng phải dựa vào cơ duyên từng ngươi, ngươi có thể phát hiện nói rõ đây là cơ duyên của ngươi, lão phu sao há có thể tranh giành cơ duyên của ngươi, lão phu sẽ không lấy, Túy Kiếm Ông thì càng sẽ không rồi, Huyền Thiên, ngươi nhận lấy đi, tăng thêm thanh linh kiếm này thì ngươi thì có hai thanh linh kiếm rồi, nếu ngươi có cơ duyên lại kiếm thêm vài thanh, nói không chừng cách sau ngàn năm, kiếm trận sư không ai địch nổi sẽ tái nhập khắp thiên hạ đấy!
Kiếm Trận Sư --! Mỗi lần Huyền Thiên nghe nói nghề nghiệp này đều có một tia kích động.