Thiên Kiếm Tông trước mặt Đệ Nhất Công Tử như là con sâu cái kiến nhỏ bé, không thể không cúi đầu.
- Cung nghênh Đệ Nhất Công Tử!
Chúng vũ giả Thiên Kiếm Tông cùng hô to.
Đệ Nhất Công Tử gật đầu mỉm cười, chỉ vào Lăng Tinh Nguyệt cùng Bạch Linh nói:
- Vị nào là Lăng Tinh Nguyệt?
Lăng Tinh Nguyệt tiến lên một bước:
-Là tiểu nữ!
Hai mắt Đệ Nhất Công Tử nhìn Lăng Tinh Nguyệt từ đầu tới chân lại nhìn trở lên mặt, thần sắc hết sức hài lòng, nói:
- Nàng nguyện đi theo bổn công tử làm tiểu thiếp của bổn công tử không? Ngày khác ta sẽ giúp nàng đột phá Thiên Giai Cảnh, hơn nữa truyền thụ Thiên Kiếm Tông địa giai, thiên giai công pháp để cho Thiên Kiếm Tông ngày sau trở thành thượng phẩm thế lực.
Lời vừa nói ra, Thiên Kiếm Tông lập tức có không ít người trong mắt sáng ngời, đây là hấp dẫn lớn cỡ nào, lại truyền thụ địa giai, thiên giai công pháp. Đây đều là bảo vật vô giá.
- Ta -- không muốn!
Lăng Tinh Nguyệt kiên định nói.
Hả???
Sắc mặt Đệ Nhất Công Tử biến hóa, hắn hỏi:
- Vì sao?
Lăng Tinh Nguyệt nói:
- Cảm tạ Đệ Nhất Công Tử có lòng nhưng trong lòng tiểu nữ đã có người thương, cuộc đời này nguyện phó thác cho hắn!
Thần sắc Đệ Nhất Công Tử rất nhanh khôi phục bình thường, hắn mở mỹ nhân phiến phe phẩy vài cái:
- Vị nam tử nào may mắn như thế?
- Huyền Thiên!
- Ha ha ha ha. . . Huyền Thiên!
Đệ Nhất Công Tử cười nhẹ:
- Đây đã là mỹ nữ thứ hai lựa chọn Huyền Thiên mà không phải là bổn công tử rồi, các ngươi nói có thể có người thứ ba hay không?
Ánh mắt Đệ Nhất Công Tử đã rơi vào trên người Bạch Linh, giờ phút này không người nào dám trả lời Đệ Nhất Công Tử. Nếu nói là không, chẳng phải chặn đường lui của Bạch Linh, nếu là nói có thì thể diện của Đệ Nhất Công Tử là cái gì, vì thế giờ phút này thật đúng với câu im lặng là vàng.
Đệ Nhất Công Tử thấy không ai nói chuyện, đang muốn mở miệng hỏi Bạch Linh thì Bạch Linh đã vượt lên trước tiến về phía trước một bước, nói:
- Tiểu nữ Bạch Linh là nữ nhân của Huyền Thiên, Đệ Nhất Công Tử nếu là tìm nam nhân của tiểu nũ, mời lên bảo tọa chờ trong chốc lát,. Chờ nam nhân tiểu nữ chém giết tà giáo yêu nhân trở về sẽ được gặp mặt.
Lăng Dật Trần, Mạc Lưu Hành, Lăng Khiếu Thiên, Bạch Kiếm Tuyết, Vũ Chấn Khôn. . . Phần đông Thiên Kiếm Tông trưởng bối trong lòng khen thầm, quả thực là nhìn Bạch Linh với con mắt khác, đều nói nữ nhân ngực to mà không có não nhưng Bạch Linh hiển nhiên không ở trong đám này.
Đệ Nhất Công Tử còn chưa mở miệng, Bạch Linh cũng đã cho thấy mình là nữ nhân của Huyền Thiên, không để Đệ Nhất Công Tử đặt câu hỏi. Nếu không Đệ Nhất Công Tử bởi vì Huyền Thiên liên tục bị cự tuyệt ba lượt khó bảo toàn sẽ không nổi bão.
Bất quá mặc dù như thế sắc mặt của Đệ Nhất Công Tử khó coi không ít.
- Bổn công tử há có thể chuyện gì tìm đến hắn!
Đệ Nhất Công Tử vung tay áo, quay người liền đi:
- Nói cho Huyền Thiên, chúng ta hữu duyên, mặc dù không thấy mặt nhưng sẽ gặp lại.
Nói xong thân thể Đệ Nhất Công Tử lóe lên liền biến mất không thấy gì nữa.
Lăng Dật Trần và ba vị địa giai cường giả lập tức đi theo ra ngoài, chỉ thấy Đệ Nhất Công Tử dừng lại trên đầu pho tượng hoàng kim cực lớn một chút rồi lập tức đi xa.
Nhưng mà trên gáy của Huyền Thiên lại có một hàng chữ: Đệ Nhất Công Tử đã đến đây chơi một chuyến.
Khắc chữ trên pho tượng của Huyền Thiên đối với Huyền Thiên là đại bất kính, huống chi Đệ Nhất Công Tử còn khắc lên đầu pho tượng còn là một loại vũ nhục.
Nó giống như dùng tay tát vào mặt Huyền Thiên. Ba người Lăng Dật Trần siết chặt nắm đấm, có thể nhìn Đệ Nhất Công Tử biến mất bên trên bầu trời, không thể làm gì.
Đệ Nhất Công Tử không ghi hận Huyền Thiên, ngày sau không đến tìm Thiên Kiếm Tông phiền toái, đám người Lăng Dật Trần đã A Di Đà Phật rồi, không có thực lực thì lấy gì làm vốn tìm Đệ Nhất Công Tử.
- Thần Châu đại địa, quả nhiên đất rộng của nhiều, nhân tài xuất hiện lớp lớp, thậm chí có nhân kiệt như thế. Quả thực là đáng sợ!
Lăng Khiếu Thiên xoa xoa vết mồ hôi trên trán, vừa rồi Đệ Nhất Công Tử tuy rằng một mực nhẹ giọng cười cười nói nói, thần thái ôn hòa nhưng mà áp lực vô hình lại làm cho Lăng Khiếu Thiên đổ mồ hôi ướt áo.
- Ai...
Mạc Lưu Hành cũng khe khẽ thở dài.
Huyền Thiên mặc dù ở Thiên Kiếm Tông, thậm chí toàn bộ Ngạo Châu phong quang vô hạn nhưng mà so sánh với Đệ Nhất Công Tử vẫn có chênh lệch như trời với đất.
Lăng Dật Trần cũng nhẹ nhàng thở dài, bất quá ánh mắt của hắn lại cũng không uể oải, nói:
- Đệ Nhất Công Tử là cả đệ nhất nhân hậu bối Thần Châu đại địa thậm chí hải ngoại Ma Vực xuất thân từ nhất phẩm tông môn, thuở nhỏ liền có công pháp cường đại nhất đan dược tốt nhất cung cấp hắn tu luyện, hơn nữa còn có đệ nhất cao thủ Thần Châu chỉ điểm cho hắn, truyền thụ kinh nghiệm Võ Đạo. Tư chất của hắn tự nhiên yêu nghiệt nhưng bối cảnh của hắn, điều kiện thì không người nào có thể so sánh, Huyền Thiên xuất từ ở bổn tông, điều kiện cùng Đệ Nhất Công Tử kém cách xa vạn dặm. Nhưng mà cũng có thể nhất phi trùng thiên đã rất giỏi rồi, theo ta xem tư chất của Huyền Thiên chưa hẳn phía dưới Đệ Nhất Công Tử Đệ Nhất Công Tử, nếu có tạo hóa, ngày sau có lẽ cũng sẽ trở thành nhân vật cùng cấp với Đệ Nhất Công Tử, bổn tông có thể xuất ra một kỳ tài nghịch thiên như thế đã là rất tự hào rồi.
Lời của Lăng Dật Trần khiến cho Lưu Hành cùng Lăng Khiếu Thiên từ trong lo lắng về Đệ Nhất Công Tử khôi phục lại, Lăng Dật Trần nói đúng, đám người không cần vì Đệ Nhất Công Tử cường thế mà đánh giá thấp tư chất của Huyền Thiên. Hai người nếu không có điều kiện tu luyện bất đồng, ai mạnh ai yếu. Còn khó đoán trước, Thiên Kiếm Tông bất quá là lục phẩm tông môn, có thể bồi dưỡng một đệ tử nghịch thiên như vậy đã đủ để tự hào rồi.
Lăng Khiếu Thiên nhìn tám chữ to trên đầu pho tượng Huyền Thiên nói:
- Cha, mấy chữ này làm sao bây giờ? Muốn tu bổ cũng không kịp rồi, cho dù ngày sau đã sửa xong cũng sẽ lưu lại dấu vết.
Lăng Dật Trần nhìn chữ mà Đệ Nhất Công Tử lưu lại, qua một lúc lâu mới nói:
- Giữ nó lại đi, để cho Huyền Thiên trông thấy sẽ càng thêm kích lệ hắn. Huyền Thiên nhất phi trùng thiên, quật khởi quá nhanh. Vượt qua lần lượt người bên cạnh rất dễ dàng mất phương hướng bên trong vui sướng cùng kiêu ngạo. Để cho hắn nhìn xem, Thần Châu đại địa chính là yêu nghiệt nghịch thiên sẽ thúc giục hắn càng thêm cố gắng, chỉ có áp lực cường đại mới có thể sinh ra động lực cường đại, không có ai có thể vô duyên vô cớ trở thành cường giả, nhất định phải có động lực.
...
Khi Huyền Thiên trở lại Thiên Kiếm Tông, chứng kiến tám chữ trên đầu pho tượng hoàng kim thì trong lòng lập tức bốc lên một đoàn lửa giận.
Đây là một loại vũ nhục, không chỉ tát Huyền Thiên một cái, hơn nữa còn lưu lại một bàn tay đỏ tươi trên mặt hắn, vĩnh viễn không tiêu tán.