- Đúng là một thanh bảo kiếm trung phẩm địa cấp tốt, kiếm này tên là gì?
Huyền Thiên thân là luyện khí sư, nhìn một cái liền nhìn ra phẩm cấp của chuôi bảo khí này.
Nghiêm Minh Tân nhẹ nhàng hươ thanh bảo kiếm trung phẩm địa cấp trong tay vài đường, hư không giống như một tờ giấy mỏng dễ dàng bị cắt ra, nói:
- Kiếm tên Phá Hư, Hoàng Thiên, kiếm là một phần trong thực lực của kiếm khách, nghe nói ngươi có một chuôi linh kiếm địa cấp, vô cùng sắc bén, quỷ thần khó lường, ngay cả Qủy Mị Hành Gỉa, ở dưới tình huống không biết rõ mà xui xẻo bị ngươi đánh chết, không phải bảo khí địa cấp thì không thể ngăn cản, ta mượn nhờ Phá Hư kiếm của Trử Hạo Bác sư huynh đấu với linh kiếm địa cấp của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy không công bằng thì ngươi cũng có thể hỏi mượn một thanh bảo khí địa cấp khác của các sư huynh đi.
Nếu như Huyền Thiên thật sự mượn kiếm thì người ta có cho mượn hay không cũng là một vấn đề lớn, cho dù có người cho mượn đi nữa thì cũng không thể nào đưa bảo khí trung phẩm địa cấp cho hắn mượn được.
- Đối phó với ngươi ta không cần phải mượn kiếm của người khác, cũng không cần phải dùng tới linh kiếm địa cấp!
Keng một tiếng, Phá Vân Kiếm đã ra khỏi vỏ, Huyền Thiên mỉm cười,
- Kiếm này tên Phá Vân, dùng nó là đủ rồi.
Phong mang của Phá Vân kiếm dường như cắt vỡ hư không, vô cùng sắc bén, thế nhưng không có hiệu quả hấp thu thiên địa nguyên khí ở xung quanh, chứng tỏ nó không phải bảo khí địa cấp, mà chẳng qua chỉ là một chuôi bảo khí huyền cấp đỉnh tiêm mà thôi.
Thấy Huyền Thiên dùng bảo khí thượng phẩm huyền cấp để đấu với bảo khí trung phẩm địa cấp của Nghiêm Minh Tân, hơn nữa thần thái lại thoải mái nhẹ nhàng, ngữ khí tràn ngập tự tin, chúng đệ tử Địa Giai cảnh xung quanh đều ra sức chê cười, nói Huyền Thiên không biết tự lượng sức mình.
Bảo khí huyền cấp và bảo khí địa cấp, bất luận là từ hiệu quả hấp thu thiên địa nguyên khí hay là chỉ tính tới chuyện trợ giúp đối với thực lực của võ giả, cả mức độ chắc chắn cũng đều có khác biệt cực lớn.
Cùng là một người, có thể dùng bảo khí trung phẩm địa cấp để chặt gãy bảo khí thượng phẩm huyền cấp, việc làm của Huyền Thiên, rơi vào trong mắt của mọi người hiển nhiên là xem thường Nghiêm Minh Tân.
Trên mặt của Nghiêm Minh Tân lập tức phủ kín một tầng sương lạnh, thần sắc lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Hoàng Thiên, đao kiếm không có mắt, ngươi tốt hơn hết vẫn là nên đổi một thanh kiếm khác đi, nếu như không nghe thì một khi kiếm gãy người bị thương cũng đừng có trách ta đây ra tay vô tình.
Huyền Thiên cười nhẹ một cái, nói:
- Ta chính là sợ đả thương Nghiêm sư đệ cho nên mới không sử dụng bảo khí địa cấp đấy chứ, nếu như ta sử dụng Phá Vân kiếm cũng làm Nghiêm sư đệ bị thương thì kính xin Nghiêm sư đệ đừng giận làm gì, giống như lời Nghiêm sư đệ đã nói đấy, đao kiếm không có mắt đâu, nên mấy chuyện như nhất thời không kịp thu tay lại cũng hay xảy ra lắm, nếu như sử dụng bảo khí địa cấp, ta sợ đột nhiên thất thủ, lỡ tay giết chết Nghiêm sư đệ thì sẽ không tốt chút nào.
- Qúa…. Quá…. Đúng thật là quá kiêu ngạo mà, Nghiêm sư đệ đã đánh bại không ít cường giả Địa Giai cảnh nhị trọng rồi, không ngờ hắn cư nhiên không thèm để Nghiêm sư đệ vào mắt.
- Đúng là cuồng vọng, Nghiêm sư đệ ngươi cứ việc cho hắn một bài học, để cho con ếch ngồi đáy giếng tới từ tông môn lục phẩm ở bắc vực như hắn biết rõ bầu trời cao lớn bao nhiêu.
…..
….
Nghiêm Minh Tân luôn luôn tự phụ, là võ giả bán bộ chân nguyên đánh khắp mấy ngàn đệ tử ngoại môn vô địch thủ, cho dù là đệ tử nội môn, Địa Giai cảnh nhất trọng cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, đệ tử Địa Giai cảnh nhị trọng cũng rất ít người có thể hơn được hắn, chín phần đều trở thành bại tướng dưới tay hắn.
Cho nên, Nghiêm Minh Tân từ trước tới nay đều coi mình là người nổi bật nhất trong số những cường giả Địa Giai cảnh nhị trọng, xem cường giả Địa Giai cảnh nhất trọng đều là một đám cải trắng, kết quả hôm nay lại bị một người cùng cảnh giới như Huyền Thiên xem thường như vậy, thật sự là khiến hắn giận sôi gan.
- Tốt! Tốt lắm! Rất tốt!
Nghiêm Minh Tân giận dữ, nói tới ba tiếng tốt,
- Ta sẽ không có nửa điểm hạ thủ lưu tình với ngươi, ta muốn nhìn xem, ngươi làm cách nào đả thương được ta, tiếp chiêu!
Vừa nói, Nghiêm Minh Tân liền tung người một cái, trong nháy mắt đã bắn ra, quang hoa của Phá Hư kiếm trong tay bạo phát, kiếm thế mở ra, trong nháy mắt đã chém ra hơn mười kiếm, giống như tinh quang lấp lánh.
Trong hơn mười đạo kiếm mang lóe sáng kia, có bảy đạo lóe sáng hơn hẳn, giống như Bắc Đẩu Thất Tinh, lóe lên giữa bầu trời đêm, cực kỳ chói mắt.
Bộ kiếm thuật này gọi là Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm, tinh không hiển bắc đẩu, thất tinh diễn càn khôn, kiếm thuật vừa thi triển thì thiên địa như biến sắc, ngăn cách ngoại giới, bảy đạo kiếm quang của Bắc Đẩu Thất Tinh là tuyệt đại sát chiêu trong bộ kiếm thuật này.
Bắc đầu thất tinh kiếm là đỉnh phong trong số những vũ kỹ Huyền giai, không phải là người có thiên tư tuyệt hảo thì không thể nào tu luyện được, Huyền Thiên đã từng được nhìn thấy thượng phẩm kiếm kỹ Huyền giai Ám Tinh Kiếm Pháp của Thiên Kiếm Tông, so với Bắc Đẩu Thất Tinh kiếm thì mặc dù là cùng phẩm cấp, nhưng uy lực lại khác nhau một trời một vực.
Kiếm thế của Nghiêm Minh Tân vừa thành, kiếm quang hệt như ánh sao đầy trời, Bắc Đẩu Thất Tinh treo trên cao, biến ảo khôn lường, như đất trời một phương, bao vây xung quanh, lao tới chỗ Huyền Thiên nhanh như chớp.
Bên cạnh có một tên đệ tử Địa Giai cảnh khen:
- Hay lắm! Hay lắm! Bắc Đẩu Thất Tinh kiếm của Nghiêm sư đệ càng ngày càng lợi hại, có phong phạm đại sư, cho dù là cường giả Địa Giai cảnh nhị trọng cũng khó mà cản nổi bộ kiếm thuật này.
Trên mặt của tất cả đệ tử Địa Giai cảnh đứng xem bên cạnh đều hiện lên vẻ tươi cười, thực lực của Nghiêm Minh Tân khiến cho bọn họ tự tin vạn phần là Huyền Thiên thua chắc rồi!
Mặc dù Huyền Thiên đã từng đánh chết một Qủy Mị Hành Gia Địa Giai cảnh lục trọng, nhưng đây là do dùng linh kiếm địa cấp đánh lén thành công mà thôi, đối với thực lực thật sự của Huyền Thiên, kiến giải của người bên ngoài cũng chỉ biết được trên mỗi trận đấu với Phong Thiểu Quân mà thôi.
Tuy rằng hiện tại tu vi đã đột phá, nhưng chênh lệch giữa Phong Thiếu Quân và Nghiêm Minh Tân, giống như mây trên trời với bùn ở dưới đất vậy, Nghiêm Minh Tân nhẹ nhàng nhấc tay một cái cũng có thể dễ dàng đánh bại Phong Thiếu Quân, tất cả mọi người đều cho rằng, Nghiêm Minh Tân có thực lực đủ để đánh bại Huyền Thiên.
Đối mặt với công kích của Nghiêm Minh Tân, Huyền Thiên chỉ nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, không có nửa điểm khẩn trương gì hết.
Sắt mặt như tắm trong gió xuân, nhẹ nhàng khoan thai, nhưng thân thể cũng nhanh như chớp, trong nháy mắt, Huyền Thiên cũng đã đâm ra hơn trăm kiếm.
Kiếm mang lóe sáng bắn ra hệt như pháo hoa, trong nháy mắt, vang lên tiếng lách tách nổ mạnh, kiếm mang kịch liệt nổ bắn ra bốn phía, Bắc Đẩu Thất Tinh trong tinh không giống như sao băng, trong nháy mắt đã biến mất không còn gì.