Huyền Thiên sờ lên bộ lông Tiểu Hổ, nói:
- Không sao!
Phùng Ngọc Lan đưa Hoành Phượng Vân qua, Chân Nguyên cự sí vỗ một cái liền bay về phía Tiêu Dao vương triều.
Hoành Phượng Vân đã rơi vào Tiểu Hổ phía sau lưng, Huyền Thiên sau lưng, không nói một lời.
Mấy người nhìn Phùng Ngọc Lan càng ngày càng xa, Huyền Thiên nói:
- Chúng ta cũng nhanh chóng lên đường đi!
Đang lúc hoàng hôn, bọn người Huyền Thiên ra khỏi cảnh nội Liên Nhạc vương triều, lại phi hành tới trước hơn ngàn dặm, trước khi trời tối đã đi vào một tòa thành trì, tìm một khách sạn trú lại.
Bốn người Huyền Thiên, Ngạo Huyên Huyên, Hoành Phượng Vân, Ngạo Thanh Hồng thuê một gian phòng ở khách sạn.
Huyền Thiên, Ngạo Huyên Huyên, Ngạo Thanh Hồng cùng nhau ăn cơm tối, sau đó từng người trở về phòng nghỉ ngơi, Hoành Phượng Vân sau khi đi vào phòng liền không trở ra, ngay cả ăn cơm cũng bảo tiểu nhị mang lên phòng.
Màn đêm buông xuống, mọi người trở về phòng, trắng cũng đã nhô lên cao.
Hôm nay là ngày 16 tháng 2, trăng ban đêm đặc biệt tròn trịa, sáng ngời.
Huyền Thiên ngồi ở bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn lên ánh trắng trên trời, nhớ lại chuyện ở Thiên Kiếm Tông, nhớ lại Hoàng Bách Trấn, thậm chí còn nhớ đến Tây Vực Huyền gia ở cách đây mấy mươi vạn dặm.
Trí nhớ kiếp trước cũng hiện lên một ít hình ảnh, nhưng chỉ lóe lên tức thì, mặc dù Hiên Viên Sơ Tuyệt gợi lên một ít trí nhớ ở kiếp trước của Huyền Thiên nhưng hắn sinh hoạt ở Thần Châu đại địa đã đủ lâu rồi, trong đầu hắn đa số là nhớ đến chuyện ở kiếp này.
Ngoại trừ tính cách hơi có chút ảnh hưởng thì Huyền Thiên vẫn say đắm sinh hoạt ở kiếp này.
Ngắn ngủn hơn một năm hắn đã từ một võ giả Võ Đạo cảnh tứ trọng lúc trước trưởng thành thành một vị cao thủ Tiên Thiên cảnh cửu trọng có thể đánh chết cường giả Địa giai cảnh.
Huyền Thiên tin tưởng không được bao lâu nữa hắn sẽ đột phá Tiên Thiên cảnh thập trọng, đột phá Địa giai cảnh.
Tu vi của hắn càng ngày càng cao, thực lực càng ngày càng mạnh, cách mục tiêu càng ngày càng gần, chỉ chờ một ngày nào đó, hắn có được lực lượng có thể đánh bại Huyền Ky thì hắn sẽ trở về Tây Vực Huyền gia, cứu ra gia gia Huyền Hùng, khiến Huyền Cơ thừa nhận hậu quả hắn nên nhận.
- Nhanh, tất cả sẽ nhanh thôi. . .
Huyền Thiên trong nội tâm yên lặng thì thầm, hơn một năm, từ Võ Đạo cảnh tứ trọng tăng lên tới Tiên Thiên cảnh cửu trọng, hắn thấy được hi vọng.
Tuy rằng Huyền Thiên biết tư chất của hắn không kém, nhưng hơn một năm này tu vị hắn tăng lên cực nhanh. Hiển nhiên đã vượt qua tư chất của hắn. Tốc độ đó có lẽ dù là "Đệ Nhất Công Tử" không đến 17 tuổi đã bước chân vào Thiên giai cảnh, trở thành thiên tài nhỏ tuổi nhất đột phá Thiên giai trong mấy ngàn năm qua cũng không có khả năng với thời gian một năm bốn tháng, tu vị đã từ Võ Đạo cảnh tứ trọng tăng lên tới Tiên Thiên cảnh cửu trọng, tăng lên suốt mười lăm cảnh giới.
Huyền Thiên vuốt vuốt mi tâm, hắn biết rõ, tốc độ tu luyện của hắn, cùng lĩnh ngộ đối với kiếm đạo không thoát khỏi có quan hệ đến "Thần Kiếm Kiếm Linh" trong mi tâm.
Về "Thần Kiếm Kiếm Linh" trong mi tâm, Huyền Thiên một mực chôn sâu bí mật đó vào trong lòng, không nói qua với bất kỳ người nào cả.
Cho dù đối với Huyền Hồng, hắn nói thân phận Luyện Khí Sư, nói Linh kiếm Địa cấp, nói không gian giới chỉ thì Huyền Thiên cũng không nói ra Thần Kiếm Kiếm Linh trong mi tâm.
Rầm rầm rầm. . .
Trong khi Huyền Thiên đang trầm tư thì cửa phòng đột nhiên vang lên.
Huyền Thiên vô ý thức nói:
- Vào đi!
Két.. Một tiếng, cửa phòng mở ra. Một vị thiếu nữ tuổi chừng mười sáu tuổi đi đến.
Nàng dáng người cao ráo, ước một mét sáu bảy, thân dưới mặc quấn tím dài bó sát người, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài, trên người mặc xiêm y màu lam nhạt, cổ áo khá thấp, lộ ra cổ ngọc một mảnh tuyết trắng, cùng với một cái rãnh sâu.
Trên khuôn mặt tuyết trắng của nàng tìm không ra một tia khuyết điểm nhỏ nhặt nào cả, ngũ quan xinh xắn như nữ thần hạ phàm, như đi ra từ trong tranh vậy.
Luận dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt tinh xảo, nàng không kém hơn Lăng Tinh Nguyệt chút nào, nhưng so với Lăng Tinh Nguyệt nàng nhiều hơn một tia thần thái thẹn thùng của thiếu nữ, hai mắt long lanh khiến Huyền Thiên có chút quen thuộc.
Tóc của nàng kết thành rất nhiều bím tóc nhỏ, thẳng tắp rủ xuống, trên bím tóc nhỏ rủ xuống má phải có một bông hoa dùng khăn lụa màu hồng phấn kết thành buộc ở phía trên.
Hay cho một tiểu mỹ nhân, ánh mắt Huyền Thiên nhìn lại liền nao nao.
- Hoàng Thiên!
Thiếu nữ mỉm cười với Huyền Thiên, sau đó liền đi tới.
Thẳng đến khi nghe thanh âm quen thuộc của thiếu nữ Huyền Thiên mới kịp phản ứng, thiếu nữ này không phải ai khác, đúng là Ngạo Huyên Huyên.
Trước kia Huyền Thiên nhìn thấy Ngạo Huyên Huyên đều là dùng lụa mỏng che mặt, Huyền Thiên chỉ nghe qua thanh âm của nàng, chưa từng thấy mặt.
Lần này Ngạo Huyên Huyên đến đây, không dùng lụa mỏng che mặt, đây là lần đầu Huyền Thiên chứng kiến dung mạo của nàng, tuy rằng sớm biết nàng tất là một mỹ nữ nhưng vẫn không nghĩ tới lại đến mức này.
Thần sắc Huyền Thiên lập tức khôi phục như thường, nói:
- Nguyên lai là Huyên Huyên cô nương, bỗng có một mỹ nhân như nữ thần tiến vào phòng Hoàng mỗ khiến ta phải lắp bắp kinh hãi, Huyên Huyên cô nương dung nhan như thế, ngày thường lại dùng lụa mỏng che mặt, đối với nam tử khắp thiên hạ mà nói, thật đúng là bi kịch a.
Ngạo Huyên Huyên tự nhiên cười nói:
- Ngươi nói chuyện thật khoa trương, nam tử trong thiên hạ này cũng kể cả ngươi sao?
Huyền Thiên sắc mặt ra vẻ nghiêm túc nói:
- Ta chính là nam tử hàng thật giá thật, đương nhiên cũng nằm trong nam tử thiên hạ, Huyên Huyên cô nương ngươi nhìn sao ra ta thành nữ nhân thế.
- Ah. . . ? Ha ha a. . .
Ngạo Huyên Huyên nói:
- Trong số nữ võ giả Ngạo Châu đã có không ít người nói ngươi là Ngạo Châu đệ nhất mỹ nam tử, Phong Mộ Phàm đã bị ngươi đẩy qua một bên, ta nếu xem ngươi thành nữ nhân chẳng phải là mắt bị mù rồi sao.
Huyền Thiên cười theo một hồi, biết rõ Ngạo Huyên Huyên là một khỏa đại minh châu của Ngạo Kiếm Sơn Trang, hào quang chói mắt, thân phận đặc thù, trêu chọc nàng vô cùng không thích hợp, lập tức trở lại chuyện chính, nói:
- Huyên Huyên cô nương, ngươi đêm hôm khuya khoắt tìm ta có chuyện gì?
Lời vừa nói ra, Huyền Thiên đột nhiên phát hiện, câu này cũng là trêu chọc, hơn nữa là phi thường trêu chọc.
Tâm linh Ngạo Huyên Huyên hiển nhiên thuần khiết hơn Huyền Thiên rất nhiều, cũng không nghe ra ý tứ gì khác, thần sắc nghiêm túc nói:
- Ngươi có phát hiện không, Hoành Phượng Vân từ khi từ Càn Long Sơn trở về liền có chút quái dị?
Huyền Thiên nhún vai, nói:
- Nàng từ Càn Long Sơn trở về một mực không nói một lời, cũng không nói qua câu gì, trên mặt cũng không có nửa điểm dáng tươi cười, chỉ kém nước ghi hai chữ "quái dị" lên trên mặt, làm sao có thể không phát hiện.
Ngạo Huyên Huyên nói:
- Vậy ngươi có biết nàng vì sao lại vậy không?
Huyền Thiên lắc đầu nói:
- Không rõ ràng lắm, có lẽ có quan hệ đến việc Phùng Ngọc Lan ly khai, bọn họ ở Càn Long Sơn có phải đã phát hiện ra bí mật nào đó về Luyện Huyết Tà Giáo không?