Huyền Thiên cưỡi Tiểu Hổ từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước mặt Kinh Vô Bại cùng Mông Thế Trùng.
Thấy người tới là Huyền Thiên, Kinh Vô Bại cùng Mông Thế Trùng mừng rỡ.
Tên cao thủ nửa bước chân nguyên kia nhướng mày, Huyền Thiên mặc dù không biết hắn, nhưng hắn biết Huyền Thiên.
Huyền Thiên cùng Ngạo Huyên Huyên một người một ưng một hổ, có thể phi hành trên không trung, tin tức đã sớm truyền ra, tiến vào "Mộng Huyễn Thần Cung" không ai không thấy.
Kinh Vô Bại cùng Mông Thế Trùng nhìn thấy Huyền Thiên, sắc mặt đại biến, lúc đầu là kinh hỉ, nhanh chóng biến thành kinh hãi.
Tiến vào "Mộng Huyễn Thần Cung" thì hai người biết rõ, tu vi Huyền Thiên là Tiên Thiên cảnh lục trọng, nhưng mà hiện tại đã đạt tới Tiên Thiên cảnh bát trọng, trong "Mộng Huyễn Thần Cung" ba tháng, tu vi Huyền Thiên đột phá hai cảnh giới.
Nếu hai người biết rõ tu vi của Huyền Thiên hiện tại đạt Tiên Thiên cảnh bát trọng hậu kỳ, sẽ rất nhanh chóng đột phá lên cửu trọng, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Hai người nhất thời cả kinh đứng nguyên tại chỗ, nói không ra lời.
Tên cao thủ nửa bước chân nguyên ở phía trước ánh mắt bất thiện nhìn qua Huyền Thiên, nói:
- Ta chính là Ngạo Anh Khung của Ngạo Kiếm Sơn Trang, kiếm hữu, ngươi không nên quản chuyện của Ngạo Kiếm Sơn Trang, chuyện này không có lợi với ngươi.
Ngạo Anh Khung này nhìn chừng hai mươi tuổi, cũng là thiên tài tư chất thượng giai, dù là trong Ngạo Kiếm Sơn Trang cũng có địa vị không thấp, mặc dù biết Huyền Thiên là khoai lang phỏng tay, nhưng hắn có một cổ ngạo khí, không cho Huyền Thiên cũng sắc mặt tốt.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua, nhìn chăm chú vào Ngạo Anh Khung, nói:
- Những người khác ta mặc kệ xen vào, nhưng hai vị này là huynh đệ của ta, là người của Thiên Kiếm vương triều, chuyện của bọn họ ta nhất định phải quản.
Kinh Vô Bại, Mông Thế Trùng cùng Huyền Thiên không có giao tình gì, lần đầu tiên gặp mặt là trên tứ tông luận võ, lần này "Mộng Huyễn Thần Cung" mở ra, xem như gặp mặt lần thứ hai, nghe Huyền Thiên nói như vậy, lập tức cảm động, nhao nhao cảm tạ, Huyền Thiên mỉm cười gật đầu đáp lại.
Huyền Thiên ngữ khí cứng rắn, kích thích lửa giận của Ngạo Anh Khung, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nghe nói ngươi vừa gặp nguy hiểm liền ngồi yêu thú bay lên không trung, ngươi có thể làm cái gì? Lúc này ngươi cứu hai người kia, nhìn ngươi rốt cuộc là bỏ trốn hay lưu lại.
Khi đang nói chuyện, BOANG... Một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, mang theo hào quang sáng rực.
Ngạo Anh Khung nhìn chăm chú lên Huyền Thiên, chiến ý xông lên trời:
- Ngươi muốn cứu người thì không phải nhìn ngươi có bổn sự chạy trốn hay không, mà là nhìn thực lực chân chính.
- Rống --
Tiểu Hổ cảm nhận được chiến ý của Ngạo Anh Khung, một tiếng gào thét.
Huyền Thiên sờ sờ đầu Tiểu Hổ, khiến nó bình tĩnh, sau đó đi lên phía trước, có thể tự mình giải quyết thì tự mình giải quyết, không cho Tiểu Hổ hỗ trợ.
Sau khi đi lên ba bước, Huyền Thiên mỉm cười, nói:
- Mặc dù là Ngạo Vô Song đích thân đến, ta cũng không cần chạy trốn, ngươi tới đi.
Vừa mới nói xong, "Phá Vân Kiếm" ra khỏi vỏ, mũi kiếm lợi hại phá nát hư không, cho dù phía trước là Ngạo Anh Khung hay là Kinh Vô Bại, Mông Thế Trùng, đều cảm thấy nhuệ khí trùng thiên, bay vụt lên cao, kiếm khí như vậy làm người ta hoảng sợ.
Trong nội tâm không hẹn mà cùng khen: hảo kiếm!
Trong mắt Ngạo Anh Khung lộ ra vẻ hâm mộ, tuy cùng là bảo khí Huyền cấp thượng phẩm, nhưng hắn nhìn thấy "Phá Vân Kiếm" lần đầu tiên, đã biết rõ bảo kiếm trong tay của hắn còn xa mới sánh bằng.
- Hừ! Dám trêu chọc Ngạo Kiếm Sơn Trang, hoặc là lưu mạng của ngươi, hoặc là lưu kiếm trong tay ngươi! Tiếp ta một chiêu -- Kiếm Ngạo Thiên Hạ!
Ngạo Anh Khung vừa mới nói xong, bảo kiếm trong tay sáng lên rực rỡ, kiếm thế khẽ động, kiếm quang phóng lên trời, sau đó xoay tròn.
Một cổ kiếm thế cường đại lăng không đánh xuống, hình như có cự sơn áp xuống, nhưng có một mũi nhọn lợi hại, giống như ngọn núi treo ngược, đem phần đỉnh núi hướng ngược xuống phía dưới, có một loại lực xuyên thấu không gì cản nổi.
Kinh Vô Bại cùng Mông Thế Trùng biến sắc, bọn họ vừa rồi đánh nhau với Ngạo Anh Khung, căn bản không gặp chiêu này, nếu không chỉ sợ qua mấy hô hấp đã bị thua, thậm chí chết, đây hiển nhiên là đại sát chiêu trong "ngạo Thiên Kiếm quyết".
Ngạo Anh Khung với tư cách nửa bước chân nguyên cao thủ đứng đầu, vừa ra tay là đại sát chiêu, hiển nhiên hắn ngữ khí mặc dù ngạo, nhưng đối với Huyền Thiên lại phi thường coi trọng, cũng có khả năng là phi thường phẫn nộ, lập tức muốn đưa Huyền Thiên vào chỗ chết.
Kiếm chiêu của Ngạo Anh Khung tốc độ cực nhanh, lực xuyên thấu kinh khủng không gì cản nổi, mặc dù là Kinh Vô Bại cùng Mông Thế Trùng sau lưng Huyền Thiên mười mét đều cảm thấy nguy hiểm, lập tức lui về phía sau.
Thân thể Huyền Thiên không lùi mà tiến tới, dường như bỏ mặt kiếm trên đầu, "Phá Vân Kiếm" trong tay lóe sáng lên, quét ngang tất cả.
Kiếm mang hiện ra là biến mất, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Nháy mắt thân thể Huyền Thiên đã tới trước mặt Ngạo Anh Khung, kiếm quang đẹp mắt trong lúc đó phá không mà ra, chém ngang thắt lưng của Ngạo Anh Khung.
Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp -- Trảm Yêu Thức!
Huyền Thiên bước vào Tiên Thiên cảnh hậu kỳ thì có thể phát huy "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" mạnh nhất, "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" là huyền giai thượng phẩm kiếm kỹ, vốn phải cần tu vi Tiên Thiên cảnh hậu kỳ mới có thể hoàn toàn lĩnh hội, hiện tại Huyền Thiên lĩnh hội "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" còn khắc sâu hơn trước kia.
Trước kia Huyền Thiên vẫn cho rằng "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" là kiếm kỹ ám sát, thích hợp âm thầm giết địch.
Chính diện đối địch bởi vì chủ công không thủ, gặp được đối thủ thực lực kém hơn thì giết được, gặp phải nguy hiểm cực lớn thì khó đối địch chính diện, Huyền Thiên gặp đối thủ thực lực ngang và mạnh hơn ít khi thi triển ra.
Nhưng hiện tại xem ra "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" vô cùng nhanh chóng, mặc dù là gặp phải đối thủ thực lực ngang nhau, thậm chí thực lực còn mạnh hơn mình, vẫn có thể dùng "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" tấn công địch.
Mặc dù trong đối kháng chỉ công không thủ, tánh mạng khó bảo toàn, nhưng mà "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" rất nhanh, tỷ lệ rất lớn có thể đánh gục đối thủ trước tiên, hoặc kết quả là lưỡng bại câu thương.
Một chiêu "Trảm Yêu Thức" của Huyền Thiên không có bất kỳ phòng thủ, chém thẳng vào Ngạo Anh Khung, đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, nếu Ngạo Anh Khung không thu kiếm né tránh, Huyền Thiên tuy chết nhưng hắn cũng bị chém thành hai khúc.
Ngạo Anh Khung với tư cách là đệ tử thiên tài của Ngạo Kiếm Sơn Trang, làm sao cam tâm đồng quy vu tận với Huyền Thiên?
Thấy kiếm quang của Huyền Thiên chém vào thắt lưng của hắn, thân thể chấn động lui ra phía sau, kiếm chiêu lập tức hóa thành hư vô, Huyền Thiên gặp nguy hiểm cũng được hóa giải.
Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp ám sát âm thầm, cố nhiên là nhanh như tia chớp, một kích mất mạng.
Nhưng chính diện đối địch cũng có thể dũng cảm tiến tới, khắc địch tiên cơ, cho dù địch nhân xuất chiêu trước thì chỉ cần không quan tâm sinh tử, thi triển "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" cường công, cũng có thể hậu phát chế nhân, bức đối thủ thu chiêu né tránh.
Một chữ "dũng" là tinh túy của "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp".