Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 211: Tù long thoát khốn (3)

Tay trái vừa nhấc lên một thanh huyền giai trung phẩm bảo kiếm xuất hiện, Huyền Thiên liên tục đánh xuống mấy kiếm, kiếm quang nổ ra, đỉnh đầu rơi xuống hơn mười tảng đá, mặc kệ lớn nhỏ, đều bị chém thành mảnh nhỏ, hướng hai bên rơi xuống, không thể làm gì Huyền Thiên mảy may.

Nhảy xuống cái khe, Huyền Thiên đã rời khỏi phạm vi của "Lục Kiếm Tuyệt Sát Trận", sáu đạo kiếm quang cuối cùng không thể bổ tới.

Nhìn qua "Lục Kiếm Tuyệt Sát Trận", Huyền Thiên thở dài, xông qua trận này cũng không dễ dàng, đồng thời lại còn có linh thạch và bảo khí, cảm thấy đáng tiếc.

- Thực lực ngày sau đủ mạnh nhất định phải đi về nơi này, phá "Lục Kiếm Tuyệt Sát Trận", đem sáu mươi khối linh thạch và sáu bảo kiếm lấy đi, đều thu vào trong tay, đây là tài phú cực lớn.

Huyền Thiên thầm nghĩ trong lòng, tuy không lỡ bỏ, nhưng thực lực bây giờ không đủ, chỉ có thể rời đi, đợi ngày sau thực lực đủ lại tới lấy.

Nhìn qua mạch nước ngầm dưới đất, nước sông đang lưu động, mạch nước ngầm này có lẽ là đường ra.

Hai tay của Huyền Thiên cầm hai thanh bảo kiếm huyền giai, có thể dễ dàng đâm vào vách đá, hai kiếm thay phiên đâm vào, Huyền Thiên chạm rãi đi tới mặt nước.

Nước sông chảy rất mạnh, ánh sáng bên dưới không tốt, cũng không thể nhìn thấy tình huống nước sông, cũng nhìn không ra sâu cạn.

Tay của Huyền Thiên cầm bảo kiếm, cắm vào vách đá, dừng cách mặt nước một đoạn, lẳng lặng đợi vài phút lắng nghe bên dưới.

Hai lỗ tai khẽ nhúc nhích, tựa hồ có rất nhỏ thanh âm, truyền vào trong tai Huyền Thiên, mặt nước truyền ra gợn sóng rất nhỏ.

- Có yêu thú.

Tinh thần Huyền Thiên chấn động, hắn cảm giác được có sinh mệnh đang sống. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Phốc --

Trong lúc đó mặt nước khuếch tán ra tứ phương, một cái miệng lớn đỏ như máu nhào đầu về phía Huyền Thiên.

Cái miệng lớn đầy máu này thập phần to lớn, trong miệng có răng nhọn, sáng lóng lánh, so với huyền giai hạ phẩm bảo khí còn sắc bén hơn nhiều.

Sau cái miệng đỏ như máu là hai mắt xanh biếc, phía sau là thân hình đầy lân giáp.

Yêu thú tam cấp bá chủ -- Bích Tình Thủy Ngạc.

Huyền Thiên nhìn là nhận ra lai lịch con yêu thú này, cùng Cương Giáp Yêu Ngưu giống nhau, là yêu thú Tam cấp bá chủ, nhưng mà thực lực yếu hơn Cương Giáp Yêu Ngưu một ít.

Yêu thú Tam cấp bá chủ, thực lực cũng có cao thấp, có tương đương võ giả Tiên Thiên cảnh ngũ trọng bình thường, có tương đương với võ giả Tiên Thiên cảnh ngũ trọng lợi hại, như Bích Tình Thủy Ngạc tương đương với võ giả Tiên Thiên cảnh ngũ trọng bình thường, còn Cương Giáp Yêu Ngưu có thể so với võ giả Tiên Thiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong, còn cao hơn một cấp bậc có thể so sánh với võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng là Hắc Tuyến Vương Xà.

Bích Tình Thủy Ngạc răng nanh bén nhọn, so với bảo khí huyền giai hạ phẩm còn sắc bén chắc chắn hơn, so được với bảo khí huyền giai trung phẩm, đối với võ giả Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, trung kỳ có lực tổn thương rất lớn, là tài liệu luyện chế bảo khí trung giai.

Bích Tình Thủy Ngạc này sống trong mạch nước ngầm, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua võ giả nhân loại, đều dựa vào yêu thú dưới nước khác mà ăn no, hôm nay nhìn thấy con mồi mới thì vô cùng hưng phấn, giương cái miệng rộng nhào về phía Huyền Thiên.

Huyền Thiên hừ nhẹ một tiếng, dùng thực lực của hắn bây giờ, yêu thú Tam cấp bá chủ đã không đặt trong mắt hắn, hắn một tay cầm huyền giai trung phẩm bảo kiếm cắm lên vách đá, tay kia cầm "Trọng Nhạc Kiếm" chém ra một đạo kiếm quang.

Tốc độ nhanh như thiểm điện.

Cái miệng lớn như bồn máu của Bích Tình Thủy Ngạc còn chưa đụng tới thân thể của Huyền Thiên thì "Trọng Nhạc Kiếm" cũng đã trảm đến cổ của Bích Tình Thủy Ngạc.

Tiên Thiên chân khí hùng hậu cùng với lực lượng cực lớn, gia trì "Trọng Nhạc Kiếm" chém xuống, mặc dù Bích Tình Thủy Ngạc lực phòng ngự kinh người, nhưng mà lực phòng ngự ở cổ vô cùng yếu kém, cái đầu lâu cực lớn trong nháy mắt bị Huyền Thiên chém xuống.

Một kích thuấn sát.

Bích Tình Thủy Ngạc không kịp kêu thảm thiết, đầu đã bị chém xuống, lập tức chết ngay lập tức.

Cái đầu cực lớn và cái miệng đỏ như máu rơi xuống, còn chưa rơi vào trong nước Huyền Thiên đã một kém chém xuống, đầu của Bích Tình Thủy Ngạc phân thành hai nửa, một khỏa yêu hạch to như nắm đấm hiện ra ngoài.

"Trọng Nhạc Kiếm" khảy nhẹ, yêu hạch Bích Tình Thủy Ngạc bay lên rơi vào trong tay Huyền Thiên, yêu hạch yêu thú Tam cấp bá chủ giá trị không thấp, bị Huyền Thiên thu nhập vào trong không gian giới chỉ.

Đánh chết một đầu Bích Tình Thủy Ngạc, Huyền Thiên lại đợi thêm mười phút, thấy mặt nước không có động tĩnh gì mới nhảy xuống nước, theo dòng nước bơi đi

Phạm vi gần đó đều là lãnh địa của đầu Bích Tình Thủy Ngạc này, ngay cả Bích Tình Thủy Ngạc cũng bị Huyền Thiên một kiếm trảm chết, yêu thú khác nhìn thấy đã kinh hồn táng đảm nào dám tới gần, cho nên Huyền Thiên ở trong nước không bị yêu thú tập kích.

Theo nước sông bơi thêm ba ngàn mét, phía trước nước chảy dồn dập, Huyền Thiên nhìn lại nước sông biến mất không còn, phi tốc rơi xuống nước, là một thác nước.

Huyền Thiên theo thác nước rời đi, thác nước này cao hai mươi mét, rơi vào trong đầm nước, thủy đàm khá lớn, lớn chừng hai trăm mét, trừ nước thì còn lại đều là vách đá.

Đã mạch nước ngầm chảy vào trong đầm nước, mà mặt nước thủy đầm không thể bơi lên, nói rõ dưới thủy đàm còn có thông đạo.

Huyền Thiên đình chỉ hô hấp, lặn sâu vào trong thủy đầm, dùng tu vi Huyền Thiên hiện tại thì hít một hơi trong Tiên Thiên chân khí trong cơ thể vận chuyển không thôi, đủ để bơi trong nước suốt ba giờ.

Dưới đáy đầm nước quả nhiên có thông đạo, hắn bơi vào đó.

Huyền Thiên dọc theo thông đạo dưới nước đi về phía trước chừng mười phút, thông đạo phía trước càng lúc càng lớn, ánh sáng ngày càng sáng, có cảm giác như từ sơn động đi ra ngoài.

Ánh sáng phía trên không chỉ vô cùng sáng, còn có ánh mặt trời chiếu xuống, có thể thấy được, quả nhiên là rời khỏi lòng đất, đi vào một hồ nước, phía trên dần dần xuất hiện một ít đồng cỏ và nguồn nước, hơn nữa càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng tươi tốt.

Huyền Thiên đi ra khỏi sơn động dưới nước, cỏ bên cạnh cao gấp đôi người của hắn, hắn không thể nhìn qua cảnh quang phía trên cỏ.

Bị vây khốn trong lòng đất chín ngày, rốt cục cũng đi ra bên ngoài, Huyền Thiên đang muốn đi lên mặt nước, nhưng mà khi hắn ló đầu ra khỏi dám cỏ nước thì trong chốc lát toàn thân ngây ngốc như thời gian dừng lại, hóa thành một pho tượng.

Chỉ thấy phía trước ngoài hai mươi mét là một thân hình thiếu nữ trắng như ngọc, không mảnh vải che chắn đang bơi trong hồ.

Làn da thiếu nữ trắng nõn đến cực điểm, giống như màu sữa bò vậy, nhưng lại có cảm giác sáng bóng như thủy tinh, du động trên nước thân thể mềm mại.

Hắn đang ngắm nhìn nàng, trong lúc này như nhìn thấy một bức tranh đẹp, bất luận nam nhân gì cũng phải sững sờ tại chỗ.

Mà thiếu nữ nào trong lúc này nhìn thấy nam nhân nhìn thấy thân thể trần trụi của mình cũng sẽ thét to lên, phản ứng khác nhau nhưng đạo lý giống nhau.

Huyền Thiên vẻn vẹn khiếp sợ trong chốc lát, lập tức kịp phản ứng, thân thể lui vào trong đám cỏ nước, thầm nghĩ: đây là chuyện gì?