Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1742: Cửu Cung Hung Hỏa Đại Trận (2)

Ba người Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm đều nghĩ rằng, đến lúc đó thằng nhãi không biết trời cao đất rộng này không cần đám người động thủ cũng sẽ bị mất mạng.

Dám xâm nhập Xích Dương Điện tranh đoạt bảo vật cùng tứ đại đế quốc hoàng tộc, chớ luận có thực lực kia hay không, chỉ cần có ý nghĩ này ba người đều cho rằng muốn chết.

Huyền Thiên không có để ý ba người Tần Phi hàm ẩn sát cơ nhìn hằm hằm, hiện tại bọn hắn cách xa nhau mấy chục cái cột đá, mỗi cái cột đá đều cách xa nhau trên mười dặm, đám người cũng chỉ có thể nhìn nhiều một chú thôi.

- Huyền Thiên, Cửu Cung Hung Hỏa Trận này cùng sở hữu 999 cái cột đá thành xu thế cửu cung, mỗi qua non nửa khắc thời gian sẽ trầm xuống. Một cái biển lửa sẽ vây những cột đá vào trong, cửa ra vào trận pháp này ngay tại một chỗ trong biển lửa, hẳn là phụ cận bốn người bọn họ, đám người bị nhốt nửa canh giờ đã gần mò ra trận pháp.

Kiếm si truyền âm nói.

Huyền Thiên truyền âm đáp:

- Ta có hỏa thánh đỉnh, hỏa diễm phía dưới tuy rằng mãnh liệt, nhưng khó làm gì được ta, kiếm si, ngươi dùng thần niệm điều tra nhìn xem có cái gì nguy hiểm, ta tránh đi sát chiêu là có thể hành tẩu trong biển lửa, rất nhanh tìm được lối ra rời khỏi trận này.

- Đợi ta mười cái thời gian hô hấp, hiện tại ta trong trận, kiếm si vĩ đại không tin dò xét không thấu tiểu trận pháp này.

Kiếm si truyền âm nói.

Thần niệm Kiếm si tản ra, thời gian một cái hô hấp tiếp một cái hô hấp qua đi.

Gần kề đi qua năm cái thời gian hô hấp, liền ầm ầm một hồi vang lớn, cột đá dưới chân Huyền Thiên bắt đầu chìm xuống phía dưới.

Lúc Huyền Thiên tiến vào vừa lúc là qua nửa canh giờ trước khi cột đá chìm, vừa mới tiến đến hơn mười thời gian hô hấp, cột đá liền trầm xuống vận khí thực không thể tốt hơn bình thường.

Xa xa trên cột đá, Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm ba người đều phát ra một tiếng cười lạnh, thầm nghĩ: kẻ lỗ mãng này vừa mới tiến đến đã sắp chết rồi.

Đoan Mộc Anh che lụa mỏng cách xa ba người một chút, chỉ là nhàn nhạt nhìn Huyền Thiên, trong mắt không hề bận tâm, đối với Huyền Thiên không có nửa điểm hứng thú.

Rất nhanh Huyền Thiên liền chìm vào trong biển lửa.

Vừa vào biển lửa, bên ngoài cơ thể Huyền Thiên liền xuất hiện một thánh đỉnh, thánh đỉnh hỏa diễm thiêu đốt, cơ hồ cùng biển lửa tan ra làm một thể, đúng là hỏa thánh đỉnh.

Có hỏa thánh đỉnh, tuy rằng hỏa diễm bên trong biển lửa vô cùng mãnh liệt, nhưng không cách nào tạo thành ảnh hưởng gì đối với Huyền Thiên.

Hô --

Nhưng mà đột nhiên một đạo kình phong nóng rực đánh tới khiến trong lòng Huyền Thiên căng thẳng, chỉ thấy một con rồng lửa đột nhiên từ chỗ sâu trong biển lửa lao đến, trong chốc lát liền chui vào hỏa ở bên trong thánh đỉnh vọt tới Huyền Thiên.

Hỏa long này có thực lực không dưới Lỗ Thiên Hùng cùng lão giả khô gầy, ngang cấp tuyến đầu Tam Tinh đế giả.

Công kích như vậy đối với Tam Tinh đế giả bình thường rất đáng sợ nhưng đối với Huyền Thiên mà nói, thì không coi vào đâu.

Huyền Thiên trực tiếp oanh ra một quyền lôi điện tạc phát, lôi thần quyền cùng rồng lửa đối oanh cùng một chỗ, trong chốc lát hỏa long sụp đổ. Huyền Thiên lùi một bước nhỏ, bình yên vô sự, thực lực ngang nhau.

Lúc này kiếm si rốt cục thu hồi thần niệm, thanh âm vang lên trong đầu Huyền Thiên:

-Ta đã nắm rõ trận pháp này như lòng bàn tay, lối ra cũng tìm được, ngươi dựa theo cách đi của ta chú ý rồng lửa công kích ngẫu nhiên, nửa khắc đồng hồ thời gian có thể rời khỏi trận này. Tiến lên 3000 thước.

- Được!

Huyền Thiên đem thánh đỉnh hộ tại bên ngoài cơ thể, dựa theo chỉ thị của kiếm si đi về phía trước, trong lòng tính toán khoảng cách.

Trên đường lại gặp phải hai lần rồng lửa công kích nhưng đều bị Huyền Thiên bằng thực lực cường đại hóa giải.

- Trận này không cách nào phi hành, chỉ có tìm kiếm đường ra trong biển lửa. Hỏa diễm bên trong biển lửa cao tới hơn mười mét, người đang trong biển lửa, hoàn toàn bị hỏa diễm bao phủ, căn bản không cách nào bằng hai mắt thấy bất kỳ vật gì, chỉ có thể dựa vào hồn niệm thăm dò. nhưng mà ngọn lửa này đối với hồn niệm cũng có công kích cường đại, hồn niệm Tam Tinh đế giả trong biển lửa tối đa có thể tản ra hơn mười mét, Huyền Thiên, nguyên thần thần niệm của ngươi có thể tản ra hơn trăm thước.

Huyền Thiên đi ra, kiếm si cũng không nhàn rỗi, đợi Huyền Thiên đi được 3000 thước thì tiếp tục chỉ dẫn:

- Phía bên trái phía trước, ngươi quay người bên trái, thêm chút nữa. Đúng! Bảo trì cái phương hướng này, về phía trước, đi chín ngàn thước.

Trong lòng Huyền Thiên một lần nữa tính toán khoảng cách đi đến phía trước, nếu thay đổi phương hướng, kiếm si lập tức nhắc nhở.

Đã qua thời gian non nửa khắc, cột đá bên trong biển lửa lại chậm rã trồi lên, , Đoan Mộc Anh, Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm bốn vị tuổi trẻ đế giả nhao nhao từ trong biển lửa nhảy lên đạp tại phía trên cột đá rất nhanh liền thoát ly biển lửa.

Tuy rằng thực lực bốn người đều phi thường cường đại nhưng cũng không cách nào dừng lại trong biển lửa quá lâu, tiến vào biển lửa tìm kiếm một thời gian ngắn phải thừa dịp cột đá bay lên điều tức một thời gian ngắn.

Bốn người vừa rồi trong biển lửa cũng đi lại không ít khoảng cách, cột đá dưới chân không phải cái lúc trước.

Cột đá bay lên, Đoan Mộc Anh quan sát biển lửa bốn phía có chút hiểu được.

Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm ba người rất xa nhìn cột đá Huyền Thiên vừa rồi đứng, thấy Huyền Thiên đã không có thân ảnh, khóe miệng đều lộ ra một tia mỉm cười như có như không.

Ba người đều cho rằng Chuẩn Đế không biết trời cao đất rộng đã bị chết trong biển lửa.

Huyền Thiên dựa theo chỉ thị của kiếm hành tẩu trong biển lửa.

Tuy rằng trong Cửu Cung Hung Hỏa Đại Trận có không ít khu vực nguy hiểm nhưng đều bị Huyền Thiên tránh đi.

Còn hỏa long công kích trong trận thỉnh thoảng xuất hiện ngược lại không ảnh hưởng tới Huyền Thiên.

Bên trên cột đá, Đoan Mộc Anh, Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm bốn người đều quan sát biển lửa bốn phía, lông mày hơi nhíu lại.

Bọn họ đều là nhân vật thiên tài đương thời, tuy rằng niên kỷ đều không lớn nhưng sở học rất nhiều, theo cột đá chìm nổi mấy bận tiến vào trong biển lửa đã nhìn ra không ít manh mối đối với Cửu Cung Hung Hỏa Đại Trận.

Qua non nửa khắc thời gian âm thanh rầm rầm lại vang lên, tất cả cột đá lại chìm xuống bên dưới.

Đoan Mộc Anh, Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm bốn người lại một lần nữa chìm vào biển lửa.

Mà lúc này, Huyền Thiên đã đi được hơn mười dặm trong biển lửa, dưới chỉ thị của kiếm không ngừng biến ảo phương hướng hành tẩu, rốt cuộc đi tới lối ra của trận pháp.

Nơi đó thế lửa đặc biệt mãnh liệt, hỏa diễm cũng cảm giác nóng hơn những chỗ khác, nếu là không biết nguồn cơn thì chắc hẳn bất luận kẻ nào đều tránh đi xa hơn.

Huyền Thiên can đảm đi về phía hướng, kết quả hắn phát hiện trong ngọn lửa nhìn như mãnh liệt cũng không có cực nóng trong tưởng tượng, trái lại độ ấm nháy mắt giảm đi, hỏa diễm bốn phía thối lui rồi biến mất không thấy gì nữa.