- Nguyên lai tưởng rằng lần này gặp phải tuyệt cảnh, mạng chết cũng không sao, chỉ lo tin tức tông môn không kịp truyền đi. Không nghĩ tới lại gặp quý nhân...
Trong lòng Xích Hữu Tử cảm giác vô cùng, nuốt vào linh đan chữa thương ngàn năm.
- Ngươi. . . Đến tột cùng là ai?
Phương Nguyên Bác nhìn thanh niên anh tuấn áo đen trước mắt thanh âm run rẩy nói.
Chuẩn Hoàng thì thực lực cường đại như thế so với hoàng giả cấp một còn đáng sợ hơn nhiều, đây là nhân vật tương đương với Ma Môn thất thiếu.
- Huyền! Thiên!
Huyền Thiên chậm rãi nói.
- Ngươi. . . Ngươi lại vẫn còn sống?
Đồng tử Phương Nguyên Bác đột nhiên phóng đại, hiển nhiên là khiếp sợ đến cực điểm.
Nửa năm trước Huyền Thiên trảm giết ma môn thất thiếu Phiền Thiếu Tiêu, sau đó trốn vòa vào Đan Nguyên Đế Phủ, tin tức sớm đã truyền khắp Vân Châu, Liệt Thiên Kiếm Tông thân là thế lực Ma Môn đương nhiên nghe nói qua.
Huyền Thiên từ Đan Nguyên Đế Phủ đi ra, ở tại Vân Châu một ngày thông qua Truyền Tống Trận đến Phi Vân đại lục, ngắn ngủn vài ngày sau liền đi tới đông bắc Cưu Ma Đại Lục. Tin tức hắn đi tới đâu hiển nhiên không nhanh truyền tới đây như thế được.
Huyền Thiên nhàn nhạt cười cười, nói:
- Nói. . . Liệt Thiên Kiếm Tông tại sao diệt Thanh Vân Kiếm Phái, theo ta được biết, thế lực Ma Môn bên trên Cưu Ma Đại Lục tuy rằng mạnh hơn thế lực chính đạo chút ít, nhưng không thể làm càn. Thanh Vân Kiếm Phái có hộ sơn đại trận, các ngươi như thế nào công phá? Ai đang giúp đỡ bọn ngươi?
Thần sắc Phương Nguyên Bác đột nhiên nghiêm túc lên nói:
- Chuyện này không liên quan tới ngươi.
- Là người một trong Âm Ma tông của Ma Môn Thất Tông, có một vị tứ cấp hoàng giả cùng hai vị tam cực hoàng giả trợ giúp Liệt Thiên Kiếm Tông, bằng không thì đám người công không phá được hộ sơn đại trận của bổn phái. Có tứ cấp hoàng giả tương trợ, hộ sơn đại trận của bổn tông tối đa có thể chi trì năm ngày, trong vòng năm ngày ta phải tới chính đạo vực cung, vực cung có Truyền Tống Trận tốc hành Cưu Ma Đại Lục thể cứu viện bổn phái, Huyền Thiên thiếu hiệp, đa tạ ơn cứu mệnh của ngươi, Xích mỗ trị liệu thương thế xong phải tiếp tục chạy đi tới vực cung.
Xa xa, Xích Hữu Tử một bên luyện hóa linh đan chữa thương ngàn năm, trị liệu thân thể, vừa nói.
- Âm Ma tông một trong Ma Môn Thất Tông? Tứ cấp hoàng giả?
Khóe miệng Huyền Thiên nhếch lên nói:
- Thú vị, đợi chút nữa ta đi Thanh Vân Kiếm Phái nhìn một cái.
Trong lòng Phương Nguyên Bác, Xích Hữu Tử giật mình, nghe khẩu khí của Huyền Thiên tựa hồ một điểm cũng không sợ tứ cấp hoàng giả.
Tu vi Chuẩn Hoàng thực lực có thể cùng tứ cấp hoàng giả so sánh sao?
Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, cho dù là chính đạo đệ nhất yêu nghiệt, đại thiếu của Ma Môn Thất Thiếu đều khó có khả năng có chiến lực như vậy.
- Huyền Thiên thiếu hiệp, tứ cấp hoàng giả của Âm Ma tông có thực lực không tầm thường, ngươi nếu muốn trợ giúp Thanh Vân Kiếm Phái mời đi tới vực cung, tốc độ của ngươi nhanh hơn Xích mỗ nhiều lắm, có thể giúp Thanh Vân Kiếm Phái mời cứu binh.
Xích Hữu Tử nhắc nhở.
- Hắc hắc hắc hắc. . . ! Không còn kịp rồi!
Phương Nguyên Bác cười lạnh:
- Vị tiền bối kia của Âm Ma tông tinh thông trận pháp, thời gian phá trận ít nhất phải rút ngắn một nửa, tối đa hai ngày thôi, hộ sơn đại trận của Thanh Vân Kiếm Phái sẽ bị phá. Huyền Thiên, ngươi bây giờ tiến đến, có lẽ còn kịp. . .
- Không có khả năng!
Xích Hữu Tử quát một tiếng, thương thế của hắn khôi phục rất nhanh, khí huyết càng ngày càng sung túc, nói:
- Huyền Thiên thiếu hiệp, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hộ sơn đại trận Thanh Vân Kiếm Phái ta há lại dễ dàng phá bỏ như thế, hắn muốn lừa ngươi tiến đến, tự đưa dê vào miệng cọp.
Phương Nguyên Bác hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói:
- Xích Hữu Tử, ngươi không phải đối với Thanh Vân Kiếm Phái rất nặng lòng nguyện ý dâng ra tánh mạng sao, vị Huyền Thiên thiếu hiệp tiến đến Thanh Vân Kiếm Phái, có lẽ có thể vì Thanh Vân Kiếm Phái tranh thủ một ít thời gian, hắc hắc. . . Vị tiền bối kia của Âm Ma tông là một vị trận pháp tông sư, tên là Cảnh Vũ Thanh, ngươi nếu không cô lậu quả văn có lẽ nghe nói danh hào của Cảnh tiền bối.
- Cái gì, vị tứ cấp hoàng giả chính là Cảnh Vũ Thanh?
Xích Hữu Tử thét lên một tiếng kinh hãi, hiển nhiên lời Phương Nguyên Bác nói không giả.
Cảnh Vũ Thanh này, Huyền Thiên từng sưu hồn Thái Thượng trưởng lão Thái Thượng trưởng lão Quỷ Nguyệt Tông cũng có chỗ hiểu rõ, tuy rằng tứ cấp hoàng giả toàn bộ Ma Môn chưa tính là đại nhân vật chính thức, nhưng mà người này thanh danh rất lớn chính là vì tinh thông trận pháp.
Một vị Trận Pháp Sư hoàn toàn có thể lợi dụng trận pháp vượt cấp giết địch, lại nói tiếp, Cảnh Vũ Thanh khả năng đáng sợ hơn cả ngũ cấp hoàng giả.
Bất quá Trận Pháp Sư cường đại là vì trận pháp lợi hại, nếu có thể phá vỡ trận pháp, chẳng khác nào nhổ sạch răng nhọn móng sắc của con cọp không có gì khác vũ giả bình thường.
Thần sắc bình tĩnh Huyền Thiên thần sắc bình tĩnh nói:
- tổng bộ Âm Ma tông xa Vân Châu trung bộ, tại sao phải ức dặm xa xôi đi vào Cưu Ma Đại Lục giúp Liệt Thiên Kiếm Tông diệt sát Thanh Vân Kiếm Phái? Diệt một Hoàng Phẩm Thế Lực, thế tất khiến cho chính đạo phản kích, đây là muốn khơi mào chính đạo cùng Ma Môn đại chiến. Lúc đó Ma Môn cũng gặp phải trả một cái giá lớn thê, vì thế hoàng giả Âm Ma tông không có khả năng vô duyên vô cớ chạy tới Cưu Ma Đại Lục diệt Thanh Vân Kiếm Phái, trong đó nhất định có nguyên nhân. Nói, đây là vì sao?
Trong lòng Phương Nguyên Bác tuy rằng sợ hãi, nhưng lại cũng tinh tường tình cảnh của mình, tự biết chạy trốn vô vọng, dứt khoát đem sinh tử không để ý, hắn lạnh lùng cười nói:
- Âm Ma tông là một trong Ma Môn Thất Tông, người phát lệnh là Ma môn, hạ lệnh muốn chúng ta diệt Thanh Vân Kiếm Phái, chúng ta phải diệt Thanh Vân Kiếm Phái. Đây chính là nguyên nhân, hắc hắc. . . Huyền Thiên, ngươi muốn biết rõ ràng hơn , có thể đến hỏi Cảnh Vũ Thanh tiền bối, hắn là cao tầng Âm Ma tông. Ngươi muốn biết cái gì, hắn đều có đáp án. . . !
Phương Nguyên Bác vô cùng khẳng định, Huyền Thiên không phải đối thủ của Cảnh Vũ Thanh, cho dù chết rồi cũng muốn để cho Huyền Thiên đến Thanh Vân Kiếm Phái chịu chết.
- Cảnh Vũ Thanh sao, ta tự nhiên sẽ đi Thanh Vân Kiếm Phái hỏi hắn, về phần ngươi. .
Trong ánh mắt Huyền Thiên lóe lên hào quang:
- Ngươi biết cái gì, tự mình nói ra.
Trong lúc nói chuyện, Huyền Thiên một bước về phía trước, trong tay đột nhiên xuất hiện một Hoàng cấp bảo kiếm. Một kiếm đâm xuyên thấu đan điền của Phương Nguyên Bác dính chặt hắn xuống mặt đất.
Cùng lúc đó chỗ mi tâm Huyền Thiên lóe lên hỗn độn quang mang, một Huyền Thiên nho nhỏ cầm hỗn độn chi kiếm vọt ra.
Là hỗn độn nguyên thần.
Trong chốc lát, hỗn độn nguyên thần liền xông vào trong nội tâm giữa lông mày của Phương Nguyên Bác.
Sưu hồn! Huyền Thiên trực tiếp sưu hồn hắn.
Ở bên trong mi tâm Phương Nguyên Bác là một thanh trường kiếm bạch ẩn chứa dương chi Áo Nghĩa, là dương chi kiếm hồn.