- Khi ngươi tu luyện Kiếm Đan Chi Thuật đến lục chuyển thì có thể luyện hóa tín phù tầng thứ ba đạt được quyển hạ Đan Nguyên Đế Kinh. Bên trong có phương pháp tu luyện Kiếm Đan Chi Thuật tam chuyển cuối cùng. Tân chủ nhân, khi ngươi đem ba khối tín phù hoàn toàn luyện hóa thì triệt để nắm giữ Đan Nguyên Đế Phủ, đây là một động phủ có thể mở rộng thu nhỏ lại tự thành không gian, tùy thân mang theo.
- Tùy thân mang theo, thoải mái như vậy?
Ánh mắt Huyền Thiên sáng ngời nói:
- Mang theo Đan Nguyên Đế Phủ đi ra thì trận pháp bên ngoài cũng mang đi được sao?
- Đúng vậy!
Nhất Bảo Đồng Tử gật nhẹ đầu.
- Ha ha!
Huyền Thiên nhịn không được cười nói:
- Động phủ này tùy thân mang theo gặp nguy hiểm phóng xuất động phủ, ta tiến vào trong động phủ, không ai tiến vào được.
Nở nụ cười vài tiếng Huyền Thiên thở dài:
- Đáng tiếc, hiện tại không có cách nào đem ba khối tín phù toàn bộ luyện hóa, bằng không thì ta mang theo Đan Nguyên Đế Phủ hành tẩu thiên hạ, Ma Môn cho dù có nhiều Chuẩn Đế cũng chẳng là cái gì.
Đột nhiên linh quang trong ánh mắt Huyền Thiên lóe lên nói:
- Nhất Bảo, thực lực của ngươi đại khái tương đương với cấp độ gì?
- Tam Tinh Kiếm Đế!
Nhất Bảo Đồng Tử nói.
- Tam Tinh Kiếm Đế?
Trái tim Huyền Thiên nhảy dựng lên, thực lực Nhất Bảo Đồng Tử vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hoàng giả, đế giả cùng vương giả phân chia giống nhau chia thành chín cảnh giới.
Nhưng vương giả và hoàng giả tu vi theo đẳng cấp chính là mới vào vương giả, vương giả tiểu thành, vương giả tiểu thành cực hạn. . . Mà hoàng giả dùng cấp một, cấp hai, cấp ba...tới cửu cấp.
Về phần đế giả chính là Nhất Tinh, Nhị Tinh, Tam Tinh. . . Mãi cho đến Cửu Tinh, tu kiếm đạo bình thường xưng là Kiếm Đế, còn lại gọi chung là Vũ đế.
Tam Tinh Kiếm Đế chính là Kiếm Đế tiểu thành cực hạn, thực lực của Nhất Bảo Đồng Tử có thể đơn giản quét ngang Vân Châu, diệt đi Vân Châu Ma Môn đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong lòng Huyền Thiên không khỏi nghĩ thầm nói:
- Nếu đem Nhất Bảo ra ngoài thì con mẹ nó sợ Vân Châu Ma Môn cái rắm, ta trực tiếp đi Thiết Ma Thất Tông bái phỏng, muốn cướp thánh đỉnh của ta hả? Ta giết cho sạch sẽ.
Lập tức, trên mặt Huyền Thiên lộ ra mỉm cười nhìn Nhất Bảo Đồng Tử, nói:
- Nhất Bảo ah, chờ ta học được quyển thượng của Đan Nguyên Đế Kinh, ngươi theo ta đi bên ngoài đi một chút, được không nào?
Sắc mặt Nhất Bảo Đồng Tử vẫn cứng nhắc nói:
- Tân chủ nhân, lão chủ nhân có lệnh, trước khi ngươi hoàn toàn luyện hóa Đan Nguyên Đế Phủ, ta không thể rời đi Đế phủ nửa bước.
Ý niệm Huyền Thiên muốn diệt đi Ma Môn, lập tức bị giội cho một hồ lô nước lạnh.
Chờ hoàn toàn luyện hóa Đan Nguyên Đế Phủ phải hoàn toàn tu thành Đan Nguyên Đế Kinh, tu thành lục chuyển kiếm đan, còn không biết tới năm tháng nào?
- Ta có cơ duyên tạo hóa như vậy, sư tôn là nhân vật phi thăng thần giới một vạn tám ngàn năm trước. Vân Châu Ma Môn không coi là thế lực đáng sợ giờ, chỉ cần ta chăm chú tu luyện, tu vi tăng lên, ngày sau đế phẩm thế lực cũng không phải là đối thủ. Đối phó Vân Châu Ma Môn làm gì phải kí thác hi vọng lên người kẻ khác?
Huyền Thiên tự giễu cười, lập tức kiên định tín niệm.
- Nhất Bảo, tín phù tầng thứ nhất đâu?
Huyền Thiên nói.
Bàn tay Nhất Bảo Đồng Tử vừa nhấc, một khối lớn lệnh bài lớn cỡ bàn tay xuất hiện trong tay hắn đưa cho Huyền Thiên.
Lệnh bài kia là một loại kim loại màu xanh, bên trên có khắc chữ "nhất".
Huyền Thiên nhận lấy lập tức đưa vào cương nguyên luyện hóa, rất nhanh liền luyện hóa thành công.
Lập tức trong lòng của hắn liền sinh ra một loại cảm giác tựa hồ sinh ra liên hệ chặt chẽ với Đan Nguyên Đế Phủ.
Ngoại trừ Đan Nguyên Đế Phủ tầng thứ hai, tầng thứ ba Huyền Thiên hoàn toàn không biết gì cả, tựa hồ tầng thứ nhất cùng với Nhất Bảo và trận pháp bên ngoài Huyền Thiên đều có thể cảm nhận được.
- Tiểu Hổ, tiến đến. . .
Huyền Thiên quay người nhìn về phía bên ngoài đình viện thứ ba hét lớn.
Sau khi hắn luyện hóa tín phù tầng thứ nhất, cấm chế trong đình viện thứ ba lập tức biến mất.
Đồ đệ Đan Nguyên Kiếm Đế đã th, những khảo nghiệm này đương nhiên rút đi, tấm bia đá không còn là thông đạo truyền tống, thông đạo truyền tống ba mươi sáu nơi ở kiếm giới toàn bộ bị hủy diệt.
Trên thực tế ba mươi sáu thông đạo truyền tống từ lúc một vạn năm trước, mười đầu đã hủy chín đầu, một vạn năm nay có rất ít người tiến vào được Đan Nguyên Đế Phủ.
- Rống!
Tiểu Hổ đáp lại lại, rất nhanh liền vọt lên tiến đến, nhảy lên vai Huyền Thiên.
Nhất Bảo Đồng Tử nhìn Tiểu Hổ với vẻ không quan tâm, hắn chỉ là khôi lỗi, chỉ có một chút trí tuệ không có tâm gì.
- Tân chủ nhân mời!
Nhất Bảo Đồng Tử đi đến bên cạnh đại môn bàn tay hướng về đại môn Đan Nguyên Đế Phủ.
Tiểu Hổ hiếu kỳ nhìn Nhất Bảo Đồng Tử, trong mắt nó nhìn Đan Nguyên Đế Phủ rất là hưng phấn.
Huyền Thiên cất bước về phía trước, xuyên qua đại môn đi vào bên trong Đan Nguyên Đế Phủ.
Đập vào mắt là một cung điện cực lớn.
Phía trước năm trượng, trên vách tường có một bức tranh cao chừng một trượng, người trong bức họa phía sau lưng đeo kiếm mặc thanh sam, eo quấn đai lưng ngọc, đúng là Đan Nguyên Kiếm Đế.
Vẻn vẹn là bức họa, Huyền Thiên đều cảm giác được một cỗ ý chí kiếm đạo vô cùng đáng sợ.
- Tân chủ nhân, trước làm lễ bái sư cho lão chủ nhân đi.
Nhất Bảo Đồng Tử nói.
Đan Nguyên Đế Kinh hiển nhiên là tâm huyết cả đời của Đan Nguyên Kiếm Đế, qua một vạn tám ngàn năm, hắn phi thăng thành thần cũng không tìm được một đồ đệ. Qua một vạn tám ngàn năm mới tìm được một truyền nhân, đương nhiên là phải thu làm đệ tử.
Huyền Thiên cũng không có dị nghị, dù sao Đan Nguyên Đế Kinh là sáng tạo độc đáo của Đan Nguyên Kiếm Đế, muốn học võ học của hắn phải trở thành đệ tử của hắn, Huyền Thiên đương nhiên phải tuân theo cái quy củ này.
Huyền Thiên đi đến trước bức họa Đan Nguyên Kiếm Đế rồi quỳ xuống, hắn cung kính dập đầu bốn cái nói:
- Đệ tử Huyền Thiên, bái kiến sư tôn, hôm nay được sư tôn truyền thừa, ngày sau chắc chắn khiến cho Kiếm Đan Chi Thuật phát dương quang đại!
Huyền Thiên vừa mới nói xong, đột nhiên một cỗ hơi thở từ phía trước truyền tới.
Đây là một cỗ khí tức khủng bố nhưng nhưng vô cùng ôn hòa, làm cho người ta cảm giác không thấy áp lực chút nào, ngược lại tâm thần khoan khoái dễ chịu.
Bức họa Đan Nguyên Kiếm Đế trên vách tường giờ phút này đang bùng phát hào quang.
- Thiên Địa như trước, người và vật không còn, từ biệt Nhân giới một vạn tám ngàn năm. Kiếm Đan Chi Thuật của ta rốt cục đã có truyền nhân, ha ha ha. . .
Đột nhiên một thanh âm từ ở bên trong bức họa Đan Nguyên Kiếm Đế truyền ra.
Vốn là thở dài một tiếng rất nhanh liền chuyển thành cười vui.
- Bái kiến chủ nhân!
Nhất Bảo Đồng Tử lập tức ôm quyền bái bức họa Đan Nguyên Kiếm Đế.
Trong lòng Huyền Thiên hơi quái lạ:
- Chuyện gì xảy ra? Đây là ý niệm còn sót lại của sư tôn hay là thần niệm hiện tại của sư tôn? Chẳng lẽ là thần âm xuống trần thế?
Huyền Thiên ở cùng Thiên Cơ Côn đã nghe không ít lần thuyết pháp thần âm xuống trần thế.