Ma Môn Thất Tông, tuyệt đối đắc tội không được.
- Thất thiếu sao lại rãnh thế, vạn dặm xa xôi đến Thiên Ngô Lĩnh này!
Thiên Ngô Yêu Hoàng cười ha hả nói.
Phàn Thiếu Tiêu xuất từ Thiết Mộc Ma Tông, mà Thiết Mộc Ma Tông và Thi Ma Tông vừa hay là hai thế lực lớn của Ma Môn Thất Tông không ở trung bộ Vân Châu.
Thi Ma Tông ở vào Thi Ma đại lục phía tây, mà Thiết Mộc Ma Tông thì ở Thiết Mộc đại lục phía Tây Bắc, cùng thế lực Yêu tộc có giao hảo.
Phàn Thiếu Tiêu đối với Thiên Ngô Yêu Hoàng tùy ý ôm quyền, nói:
- Thiên Ngô Yêu Hoàng nghe nói qua Thất Ma Truy Sát Lệnh của Ma Môn chưa, bị Thất Ma Truy Sát Lệnh đuổi giết, trên trời dưới đất đều không chỗ trốn, bản thiếu gia đúng là ở vùng phụ cận tra nơi hạ lạc của người nọ, trùng hợp nghe nói Thiên Ngô Yêu Hoàng đại thọ 400 tuổi nên đặc biệt đến uống một chén.
Phàn Thiếu Tiêu nói phụ cận, đây chính là truya tra phạm vi mấy trăm vạn dặm, thậm chí là trên nghìn vạn dặm rồi.
Thiên Ngô Yêu Hoàng nói:
- Ha ha. . . , thất thiếu muốn uống rượu, tùy tiện lúc nào đến đều có uống, mời vào trong.
Phàn Thiếu Tiêu dẫn theo một tên Hoàng giả cấp một, còn có vài vị Chuẩn Hoàng, Vương giả ngoài đỉnh tiêm, không khách khí, trực tiếp đi vào trong đại điện.
Huyền Thiên trông thấy cường giả Ma Môn tiến đến liền giữ im lặng, đầu cụp xuống, ra vẻ uống rượu, nửa che mặt.
Phàn Thiếu Tiêu hiển nhiên không nghĩ tới người hắn muốn tìm ở ngay trong điện, tuy rằng Huyền Thiên ngồi ngay bên cạnh, nhưng hắn nhìn không chớp mắt, tựa hồ hết thảy đều không để trong mắt, trực tiếp đi đến đài cao, không thấy Huyền Thiên .
Phàn Thiếu Tiêu cùng một vị Hoàng giả khác ngồi xuống cái bàn mới bày ra trên đài cao, người còn lại phân hai nửa đứng ở phía sau hai người.
Thiên Ngô Yêu Hoàng bưng lên một chén rượu, nói:
- Kính thất thiếu một ly, chúc thất thiếu sớm ngày đuổi được đào phạm!
Không ít Yêu Hoàng, Yêu Vương đều giơ chén rượu lên, phụ âm tnói:
- Kính thất thiếu một ly, chúc thất thiếu sớm ngày bắt được đào phạm!
Phàn Thiếu Tiêu giơ lên chén rượu, nói:
- Bản thiếu gia phụng theo Thất Ma Truy Sát Lệnh, đuổi giết một người trẻ tuổi tên là Huyền Thiên, là một Vương giả đỉnh tiêm đỉnh phong, chiến lực người này cực cao, chém giết hai vị Hoàng giả của Ma Môn Quỷ Nguyệt Tông, một người trong đó còn là Hoàng giả cấp hai, các bằng hữu Yêu tộc nếu có tin tức về Huyền Thiên, kính xin thông báo, Ma Môn tất có thâm tạ.
Nói xong, Phàn Thiếu Tiêu uống một hơi cạn sạch.
Bất quá, Phàn Thiếu Tiêu lời vừa nói ra, lập tức liền có không ít ánh mắt Yêu Hoàng, Yêu Vương nhìn đến Huyền Thiên.
Về phần mấy vị cường giả Ma Môn bởi vì trong lòng không có cách nghĩ Huyền Thiên ở chỗ này cho nên, Huyền Thiên tuy rằng chỉ cách hơn 10m nhưng bọn hắn thật đúng không chú ý đến.
- Vương giả đỉnh tiêm đỉnh phong, chém giết Hoàng giả, chiến lực người này thật đáng sợ. . . !
Một thanh âm cảm thán vang lên, là Thanh Bằng Yêu Hoàng, ánh mắt của hắn phóng tới Huyền Thiên, nói tiếp:
- Ở đây cũng có một vị Vương giả đỉnh tiêm đỉnh phong, chiến lực cũng phi thường cường đại, tiện tay vẽ một cái đánh bay Chuẩn Hoàng, thực lực có lẽ không kém hơn Hoàng giả cấp một bao nhiêu!
Huyền Thiên trong lòng lộp bộp!
Thanh Bằng Yêu Hoàng cố ý dời chủ đến đến trên người hắn, hắn muốn không bị cường giả Ma Môn phát hiện cũng khó khăn rồi.
Tuy rằng cùng tồn tại trong đại điện, sớm muộn cũng bị cường giả Ma Môn nhận ra, nhưng bị Thanh Bằng Yêu Hoàng cố ý nói ra, trong lòng Huyền Thiên vẫn bốc lên một đoàn lửa giận.
Bị người nhận ra là một chuyện, cố ý bị người chỉ điểm lại là chuyện khác.
- Nha. . . ! Là ai?
Quả nhiên, Phàn Thiếu Tiêu hai mắt sáng ngời, đối với chuyện này rất có hứng thú.
Thanh Bằng Yêu Hoàng cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại nhìn chắm chú vào trên người Huyền Thiên, Phàn Thiếu Tiêu cùng với chúng cường giả Ma Môn đều nhìn về phía Huyền Thiên.
Huyền Thiên sắc mặt bình tĩnh, cái tay cầm chén rượu che lấy khuôn mặt cũng để xuống.
Lập tức, cường giả Ma Môn liền truyền ra mấy đạo thanh âm kinh hô.
- Là hắn. . . !
- Chính là Huyền Thiên!
- Hắn vậy mà ở chỗ này!
- Ha ha ha ha... !
Ma Môn thất thiếu Phàn Thiếu Tiêu càng cười ha hả, bỗng nhiên khí thế bộc phát, đứng lên, hai mắt như kiếm, nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên, nói:
- Có một câu nói sao ấy nhỉ? Đạp mòn gót sắt không tìm ra, được đến lại không tốn chút công! Huyền Thiên, chiến lực của ngươi tuy mạnh, nhưng số mệnh thật sự lại kém đến đáng thương, xem ra người sẽ là người chết sớm nhất dưới Thất Ma Truy Sát Lệnh rồi, ha ha ha ha. . . !
Hoàng Thiên tựu là Huyền Thiên?
Tuy rằng không ít người vừa rồi trong lòng có ý nghĩ này, nhưng thật sự biến thành sự thật, chúng cường giả Yêu tộc lại cảm thấy vô cùng rung động, trợn mắt há hốc mồm.
Thanh Bằng Yêu Hoàng thì khóe miệng nhếch lên, lộ ra mỉm cười.
Mà Thiên Ngô Yêu Hoàng thu chỗ tốt của Huyền Thiên lại sắc mặt xấu hổ, ánh mắt nhìn sang Huyền Thiên, ý bảo hắn đi mau.
Thiên Ngô Lĩnh có hộ sơn đại trận, một khi mở ra, đủ khốn giết Hoàng giả cấp ba, ngay cả Hoàng giả cấp bốn cũng phải chịu thiệt, hôm nay Thiên Ngô Lĩnh tổ chức thọ yến, chiêu đãi khách bát phương đến thăm, là thời gian vui mừng, tự nhiên sẽ không mở ra hộ sơn đại trận.
Nhưng một khi xung đột ..., Phàn Thiếu Tiêu muốn Thiên Ngô Lĩnh sử dụng đại trận khốn giết Huyền Thiên, đối mặt với áp lực khổng lồ của Ma Môn, Thiên Ngô Lĩnh cũng chỉ có thể nghe theo.
Thực lựcYêu tộc kém xa Ma Môn, nếu là những thế lực Yêu tộc Hoàng phẩm thượng đằng kia, ngược lại sẽ không cần để ý đến Ma Môn Thất Tông, nhưng Thiên Ngô Lĩnh trong số thế lực Hoàng phẩm chỉ có thể coi là nổi bật trong hạ đẳng.
Chỉ có Hoàng giả ngoài tứ cấp tọa trấn, mới được coi là thế lực Hoàng phẩm trung đẳng, nếu có Hoàng giả ngoài thất cấp tọa trấn thì chính là thế lực Hoàng phẩm thượng đẳng rồi.
Thế lực Hoàng phẩm đỉnh tiêm, ít nhất phải có Hoàng giả cửu cấp, thậm chí là Chuẩn Đế tọa trấn.
Ma Môn chỉ có thất thiếu Phàn Thiếu Tiêu, hơn nữa còn một Hoàng giả cấp một, mặt khác còn có mấy vị Chuẩn Hoàng, Vương giả.
Huyền Thiên chú ý Phàn Thiếu Tiêu và Hoàng giả cấp một kia, người còn lại đều không để vào mắt, Ma Môn chỉ dựa vào những người này, muốn bắt hắn, quả thực là chuyện đùa.
Huyền Thiên cũng không lập tức bỏ chạy, đã bại lộ thân phận, như vậy hắn cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt thôi.
Hắn mỉm cười, thân thể dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn thoáng qua chúng cường giả Ma Môn, sau đó, dừng trên người thất thiếu Phàn Thiếu Tiêu, nói:
- Đừng cười sớm như vậy, có lẽ là số mệnh của ngươi ít đến đáng thương đấy!
- Ân - - ?
Dáng cười của Phàn Thiếu Tiêu dừng lại một chút.
Trong toàn bộ đại điện, Yêu Vương, Yêu Hoàng thần sắc đều giật mình.
Ma Môn thất thiếu, danh chấn Vân Châu, vô luận là thế lực chính đạo hay thế lực Yêu tộc, người nào không biết uy danh của Ma Môn thất thiếu?
Bọn hắn mỗi người đều là yêu nghiệt nghịch thiên, chiến lực rất mạnh, yếu nhất cũng có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới. . .
Phàn Thiếu Tiêu tuy rằng chỉ xếp thứ bảy, xếp hạng cuối cùng, mới chỉ là Hoàng giả cấp một, nhưng thực lực của hắn lại không có bất kỳ người nào dám khinh thị, cho dù là Hoàng giả lão bối cấp ba, cũng không có tin tưởng, có thể thắng được Phàn Thiếu Tiêu.
Thế nhưng theo như lời Huyền Thiên nói thì tựa hồ đối với Phàn Thiếu Tiêu, tuyệt không sợ hãi.
Huyền Thiên mới chỉ là Vương giả đỉnh tiêm đỉnh phong, theo chúng cường giả Yêu tộc thấy thì dù thế nào cũng không phải là đối thủ của Phàn Thiếu Tiêu, giờ phút này không chạy trối chết, ngược lại dám chống lại Phàn Thiếu Tiêu, thật sự khiến người kinh ngạc.
Dáng cười của Phàn Thiếu Tiêu rất nhanh khôi phục lại, tiếp tục cười nói:
- Ha ha. . . ! Nhìn không ra, ngươi vậy mà lại tự tin như vậy, có đôi khi tự tin quá mức chính là tự đại mù quáng, nói một cách khác chính là thật quá ngu xuẩn, hôm nay, ngươi cho rằng còn sống được sao?
Khóe miệng Huyền Thiên cũng nhếch lên, lộ ra vẻ vui vẻ nhàn nhạt, nói:
- Ngay cả tự tin cũng không có, sao có thể gọi là cường giả được, Phàn Thiếu Tiêu, ngươi dám một mình đại chiến với ta, quyết một trận sinh tử không?
Phàn Thiếu Tiêu nhắm hai mắt lại, lập tức đằng đằng sát khí, khóe miệng nhếch lên độ cong càng lớn, nói:
- Chính có ý đó, bản thiếu gia sẽ cho ngươi biết, nói chuyện hoang đường viển vông là có ý gì, tưởng tượng có lớn hơn, mơ mộng đến lớn hơn nữa, đến cùng cuối cùng cũng phải tỉnh lại, bản thiếu gia sẽ phá hủy lòng tin của ngươi từng chút một, thẳng đến khi trong mắt ngươi chỉ còn lại một loại biểu lộ - - tuyệt vọng, đến lúc đó, bản thiếu gia mới có thể lấy tính mệnh của ngươi, ha ha. . . .
- Đạo tâm của ta không thể dao động, mà ngươi lại bị ảnh hưởng, ha ha. . . ! Phàn Thiếu Tiêu, ngươi chỉ có hư danh, không gì hơn cái này, ngươi muốn giết ta thế nào có quan hệ gì đến ta đâu, ngươi dao động chính mình, cho rằng cũng có thể ảnh hưởng đến ta sao.
Ta đối với ngươi chỉ có một chữ - - Giết!
Dùng tốc độ nhanh nhất - Giết!
Bằng công kích mạnh nhất - Giết!
Bằng thủ đoạn hung ác nhất- Giết!
Phàn Thiếu Tiêu, trận chiến này ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Ha ha ha... !
Huyền Thiên đứng lên, âm như Thiên Lôi, vài chữ "Giết", rung trời động địa, hòa cùng tiếng cười to, trong nội tâm vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Trong lúc cười to, thân thể Huyền Thiên hóa thành một đạo điện quang, lao ra bên ngoài đại điện, bay lên giữa trên không Thiên Ngô Lĩnh, quát:
- Phàn Thiếu Tiêu, đi ra nhận lãnh cái chết a!
Trong đại điện, vô luận là Vương giả, Chuẩn Hoàng, hay là Hoàng giả, đều lộ vẻ kinh hãi, sát khíc ủa Huyền Thiên khiến bọn hắn cảm thấy tim đập nhanh.
Tuy rằng tu vị kém hơn Phàn Thiếu Tiêu hai cảnh giới, nhưng khí thế Huyền Thiên kiên định lại không thể rung chuyển, không thể phá hủy, vậy mà còn kiên định hơn cả Phàn Thiếu Tiêu.
Huyền Thiên trong nội tâm khoan khoái dễ chịu, sát khí xông lên trời, Phàn Thiếu Tiêu nhìn như một phương cường thế, ngược lại trong nội tâm vô cùng phẫn nộ, xa xa không có loại tiêu sái như Huyền Thiên.
- Thất thiếu. . . ! Huyền Thiên chém giết qua Hoàng giả cấp hai, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận!
Vị Hoảng giả cấp một kia của Ma Môn nhắc nhở.
- Hừ - !
Phàn Thiếu Tiêu hừ một tiếng tức giận, quát:
- Bản thiếu gia nếu thu thập không được một tên Vương giả đỉnh tiêm đỉnh phong, vậy cũng không còn mặt mũi trở thành một trong Ma Môn thất thiếu rồi, các ngươi đều ở dưới nhìn xem, bản thiếu gia muốn băm thây Huyền Thiên thành vạn đoạn!
Trong khi nói chuyện, Phàn Thiếu Tiêu cũng hóa thành một đạo tàn ảnh, chạy ra khỏi đại điện, bay về phía Huyền Thiên.
Huyền Thiên đã đi ra Thiên Ngô Lĩnh ngoài hai trăm dặm, Thiên Ngô Lĩnh mặc dù có hộ sơn đại trận, vậy cũng chỉ có một phạm vi, không có khả năng bao phủ đến nơi đây được.
Lúc này, Huyền Thiên có thể cùng buông tay đánh một trận với Phàn Thiếu Tiêu, vạn nhất không địch lại, vậy cũng tùy thời rút đi, cho dù là một vị Hoàng giả đại thành cấp bốn, Huyền Thiên cũng có lòng tin thoát thân, càng không nói đến đánh một trận với Phàn Thiếu Tiêu.
- Mau đi xem một chút. . . !
Trong đại điện, tất cả cường giả Yêu Vương, Yêu Hoàng, Ma Môn đều vọt ra khỏi đại điện.
Đúng lúc này, thọ yeenscuar Thiên Ngô Yêu Hoàng không còn quan trọng nữa, mấu chốt là trận chiến giữa Huyền Thiên và Phàn Thiếu Tiêu.
- Thiết Mộc Chân Ma Công - !
Phàn Thiếu Tiêu người trên không trung liền hét lớn một tiếng.
Theo một tiếng này hét lên, thân thể của hắn chợt phát sanh biến hóa.
Trong chốc lát, da của hắn trở nên đen kịt, thân thể bạo tăng lên hơn 50cm, hóa thành một cự nhân hơn hai mét.
Đông đông đông đông... Hư không nổ vang, Phàn Thiếu Tiêu đạp không mà đến, đem bầu trời giẫm ra các liệt động trạng thái chân không.
Tốc độ của hắn cực nhanh, như một đạo quang mang hiện lên phía chân trời, trực tiếp phóng tới Huyền Thiên.
Thiết Mộc Chân Ma Công, là công pháp Hoàng cấp đỉnh tiêm của Thiết Mộc Ma Tông, sau khi thi triển cả người sẽ ma hóa, làn da không còn là làn da nhân loại, sẽ trở nên chắc chắn như sắt.
Thiết Mộc Chân Ma Công là từ Thiết Mộc Ma tộc của Ma giới truyền ra, Thiết Mộc Ma tộc tu luyện loại công pháp này, thể chất vô cùng chắc chắn, đao thương bất nhập, nước lửa khó thấm, so với Bảo Khí cùng giai cũng không chút thua kém.
Hơi trọng yếu hơn chính là, Thiết Mộc Chân Ma Công còn có nguyên bộ võ kỹ, thi triển ra, phối hợp với trình độ chắc chắn của Thiết Mộc Chi Thần, hoàn toàn là vô kiên bất phá, quả thực chính là một cổ máy chiến tranh.
XÍU... UU! - - !
Thấy Phàn Thiếu Tiêu xông lại, trong tay Huyền Thiên lập tức nhiều hơn một thanh bảo kiếm Hoàng cấp, một kiếm chém ra, một đạo Hỏa Diễm Kiếm Khí trong chốc lát chém hư không phía trước thành hai khúc, chém về phía Phàn Thiếu Tiêu.
Phàn Thiếu Tiêu đối với Hỏa Diễm Kiếm Khí nhìn như không thấy.
Hắn năm ngón tay tăng lên, trực tiếp trảo tới phía trước, cùng đụng vào với Hỏa Diễm Kiếm Khí.
Hỏa Diễm Kiếm Khí vô cùng sắc bén vậy mà không thể phá vỡ được bàn tay đen kia của Phàn Thiếu Tiêu, cho dù là hỏa diễm tứ giai cực hạn cũng không thể khiến bàn tay đen kịt kia bốc cháy.
Rầm rầm rầm - - !
Liên tục mấy tiếng giòn vang, Hỏa Diễm Kiếm Khí bị đánh thành mấy đoạn, vẩy ra bốn phía, rất nhanh liền biến thành hư vô.
- Lực công kích của Hỏa Diễm Kiếm Khí này quả thật cường đại, Hoàng giả cấp hai cũng phải tránh lui, nhưng đối với tại bản thiếu gia mà nói, cái này chỉ là gãi ngứa, Huyền Thiên, ta xem ngươi ngăn cản ta thế nào, ha ha. . . .
Thân thể Phàn Thiếu Tiêu tuy rằng hóa thành ma thân, nhưng miệng vẫn phun tiếng người, cười ha ha.
Phanh - !
Hắn một quyền đánh tới Huyền Thiên, hư không lập tức bạo liệt, phát ra vô số đạo gợn sóng chấn động, hình thành một đạo sóng xung kích hủy diệt điên cuồng xông tới Huyền Thiên.
Huyền Thiên còn cách Phàn Thiếu Tiêu hơn 10 dặm nhưng cũng cảm giác được một cỗ khí thế bài sơn hải đảo áp đến.
Lực lượng một quyền này bành trướng ra mãnh liệt, khí thế mạnh mẽ.
Quyền kình tạo ra từng gợn sớn hủy diệt ngập trời.