Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1260: Tứ kiệt chính đạo! (1)

Ngũ đại yêu nghiệt biến thái đều là trở thành vương giả đính tiêm trước 30 tuổi, bên trong tứ kiệt chính đạo có Vân Quan 28 tuổi trở thành vương giả đại thành đỉnh phong, có nhiều khả năng trở thành vương giả đại thành cực hạn ở trước 30 tuổi, mà Phạm Băng Nhi, Liên Tử Tuấn, Kiếm Nhân Hạo thì còn có tư cách sánh với ngũ đại yêu nghiệt biến thái.

Trong đó, Kiếm Nhân Hạo lại tốt nhất khi ở 26 tuổi đã trở thành vương giả đại thành đỉnh phong, hắn 22 tuổi rưỡi bước vào vương giả cảnh, bước vào vương giả đại thành đỉnh phong đã nửa năm rồi, gần kề ba năm mà liên tục đột phá bốn cảnh giới trong vương giả cảnh, hoàn toàn không ksm cỏi so với ngũ đại yêu nghiệt biến thái, đủ tư cách để so sánh với Phong Vân Vô Địch cao cấp nhất.

Ở bên trong tứ kiệt chính đạo thì thanh danh của Kiếm Nhân Hạo là hiển hách nhất, không chỉ đứng đầu tứ kiệt chính đạo mà đồng thời cùng là đệ nhất hậu bối yêu nghiệt thiên tài của tất cả Thiên Châu - - - -!

Huyền Thiên cũng là người bước vào vương giả cảnh ở lúc hai mươi hai tuổi rưỡi, bây giờ là thượng cổ sau lịch trung tuần tháng bảy năm 10001, Huyền Thiên ở trong hôn mê vượt qua sinh nhật hai mươi ba tuổi.

Ngày 1 tháng 1 trở thành vương, ngày 30 tháng 3 trở thành vương giả tiểu thành cực hạn, chỉ gần trong ba tháng Huyền Thiên liền đột phá hai cảnh giới của vương giả cảnh.

Ở cùng niên kỷ thì Huyền Thiên có thành tựu hơn so với Kiếm Nhân Hạo, còn tốt hơn so với ngũ đại biến thái yêu nghiệt Trung Châu.

Dáng người Phạm Băng Nhi thon dài, tóc dài bồng bềnh, mắt phượng môi đỏ, quần áo tuyết trắng, da thịt càng tuyết trắng hơn nữa, cả người lạnh như băng, có vài phần khí chất của Hiên Viên Sơ.

Huyền Thiên nhìn thấy Phạm Băng Nhi thì lại có loại cảm giác giống như đã từng gặp qua vậy.

- Tiểu hổ- - -!

Phạm Băng Nhi quát lớn một tiếng, nói:

- Ngươi đang làm cái gì thế hả?

Khi còn ở bên trong Giang Lâm, các đệ tử phiêu tuyết đều từng cùng nói chuyện với tiểu hổ nhưng tiểu hổ cũng đều hờ hững.

Nhưng khi đối mặt với Phạm Băng Nhi thì Tiểu Hổ lại buông xuống thần sắc cao ngạo, đứng ở trên đầu vai của Huyền Thiên, móng vuốt chỉ vào Giang Lâm, không ngừng nói….. hù hù hù hù.

Tuy rằng không ai có thể nghe được Tiểu Hổ đang nói gì nhưng mà có thể nhìn từ thần sắc của Tiểu Hổ thì cũng có thể biết nó rất tức giận với Giang Lâm.

Ánh mắt của Phạm Băng Nhi rơi vào trên người Giang Lâm, nói:

- Giang Lâm sư muội, rốt cuộc là muội đã làm cái gì mà Tiểu Hổ lại cừu thị mươi như thế hả? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Muội…. Muội không có làm cái gì cả!

Giang Lâm nói.

Nàng ăn đan dược chữa thương, miệng vết thương đã cầm máu bắt đầu khôi phục lại, là một vương giả thì vết thương như thế cũng không đáng lo ngại.

- Không làm gì hết sao?

Lâm Lạc Phù kích động nói:

- Cô mắng Thiên Thần là nam nhân mang sẹo, ngữ khí vô cùng bất thiện, hơn nữa còn vu oan cho Thiên Thần, nói hắn dùng yêu pháp mê hoặc Tiểu Hổ, đừng nói là Tiểu Hổ tức giận mà đến ngay cả ta cũng cảm thấy rất là tức giận!

- Nếu như không dùng yêu pháp mê hoặc thì Tiểu Hổ làm sao có thể thân cận với hắn như vậy chứ?

Giang Lâm một chút cũng không có cảm thấy mình sai gì cả, nói:

- Tiểu Hổ ở trong Phiêu Tuyết các nhiều năm rồi mà cho dù là đối với Phạm sư tỷ hay là Các chủ cũng đều không có thân cận như vậy.

Lâm Lạc Phù nói:

- Thiên Thần cũng Tiểu Hổ trước kia đã từng quen biết nhau!

- Không thể có khả năng đó được!

Giang Lâm nói như chém đinh chặt sắt:

- Tiểu Hổ trước khi đến Phiêu Tuyết các thì cũng chưa từng xuất hiện tại Thiên Châu, thần nữ mang theo hắn ở Thần Châu thì làm sao trước kia có thể quen biết được chứ? Cô cũng đừng có nói Thiên Thần là đến từ Thần Châu nha, hừ….! Thế lực tam đại đính tiêm Kiếm gia, Âm La Tông, Âm Minh cốc một mực đều có vương giả phong tỏa thông đạo ở giữa Thiên Châu cùng với Thần Châu, không ai có thể từ Thần Châu đi vào Thiên Châu được, hơn nữa Thần Châu là một địa phương nhỏ, vương giả ngàn năm khó có thể gặp thì không có khả năng xuất hiện một vương giả tiểu thành cực hạn được.

- Thần Châu sao? Thần Châu là ở đâu vậy?

Huyền Thiên nghe thấy thế thì tinh thần liền tăng lên rất nhiều.

Hắn đã nhiều lần nhắc tới Thần Châu ở trong giấc mộng, có đôi khi lúc nửa tỉnh nửa mơ vẫn còn đang nói nên sau khi tỉnh lại đã nhớ rất là rõ ràng.

Hắn có một loại trực giác, Thần Châu nhất định là cố hương của hắn!

Thần Châu là một khu vực khác bên ngoài Thiên Châu, ngoại trừ thế lực vương phẩm đính tiêm ra thì người ở Thiên Châu biết không nhiều.

Lâm gia cũng là thể lực vương phẩm nhưng cũng không rõ khu vực bên ngoài Thiên Châu.

- Xem đi! Ngay cả Thần Châu mà hắn cũng không biết ở nơi nào thì làm sao có thể quen biết với Tiểu Hổ chứ?

Giang Lâm nói.

- Đó là do hắn đã mất đi trí nhớ trước kia - - -!

Lâm Lạc Phù nói.

- Hổ tê - -! Hổ tê - - - -!

Tiếng kêu sắc bén vang lên, tiểu Hổ trực tiếp nhảy xuống từ trên đầu vai của Huyền Thiên, thân thể của nó nhanh chóng lớn lên, biến thành một đầu mãnh hổ nhìn về phía Giang Lâm, trong ánh mắt lộ ra sát khi hung ác làm cho người ta sợ hãi.

Một cỗ uy áp khổng lộ đột nhiên buông xuống, quét ngang qua bốn phương tám hướng, cửu thiên thập địa.

Là khí tức của yêu vương đại thành, hơn nữa còn mãnh liệt hơn nhiều so với khí tức của yêu vương đại thành bình thường, bản chất cường đại hơn cả gấp trăm lần khiến lòng người sợ hãi.

Cùng với con mèo nhỏ ôn thuần lúc trước hoàn toàn là hai mặt khác nhau.

- Tiểu Hổ!

Huyền Thiên cùng Phạm Băng Nhi đồng thời hét lớn một tiếng!

- Hồi!

Thân ảnh của Huyền Thiên lóe lên liền tiến đến bên cạnh Tiểu Hổ, bàn tay đặt ở trên đầu của nó, sờ sờ trấn an tâm tình của nó.

Phạm Băng Nhi thì trực tiếp chắn trước người Giang Lâm nói:

- Giang Lâm sư muội, Tiểu Hổ cũng không phải là yêu thú bình thương mà là linh thú thần nữ mang đến, làm sao có thể trúng phải mê hoặc của phàm nhân được chứ. Có lẽ trước khi thần nữ đến Phiêu Tuyết các đã từng dừng lại một chỗ tại Thiên Châu nên cũng có thể Tiểu Hổ cùng Huyền Thiên đã từng ở cùng một chỗ trong một thời gian.

Giang Lâm mặc dù là vương giả nhưng chỉ vừa mới thành vương không lâu, đối diện trực tiếp với uy áp của Tiểu Hổ thì hai chân có chút mềm nhũn, không dám tiếp tục phát ngôn nữa.

Tiểu Hổ được Huyền Thiên trấn an nên cảm xúc kịch liệt đã dần bình tĩnh trở lại, thân hình thu nhỏ lại biến thành một con mèo nhỏ dài bằng bàn tay, nhảy lên trên đầu vai của Huyền Thiên, ôn nhu cọ xát trên mặt Huyền Thiên.

Nếu như không phải vừa rồi mọi người đều tận mắt nhìn thấy thì thật sự khó có thể tưởng tượng được một con mèo nhỏ ôn nhu đáng yêu như thế lại là một Ác Lai đáng sợ như vậy.

- Thế sự vô thường, hết thảy đều có khả năng, linh tính của Tiểu Hổ mười phần, trí nhớ khắc sâu nên chắc chắn sẽ không tính sai, xem ra là đã từng ở chung với Thiên Thần huynh một thời gian!