Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1232: Lâm Lạc Phù (1)

Phong nhận chỉ bổ cương tráo một cái lỗ hổng, quầng sáng hỗn độn, quầng sáng lôi điện, quầng sáng hỏa diễm bên ngoài cơ thể Huyền Thiên vẫn tồn tại nhìn như một ngôi sao bay rơi xuống.

Dưới bầu trời đêm, một phiến sơn mạch trùng điệp.

Đây là một đại sơn mạch do yêu thú chiếm giữ.

Trên ngọn núi có một đống lửa đang cháy, bên cạnh là mấy võ giả trẻ tuổi, nữ có nam có.

Bên trong sơn mạch nhóm lửa ban đêm, chứng tỏ võ giả tuổi trẻ này hoặc có thực lực rất mạnh hơn xa yêu thú bên trong sơn mạch hoặc là chưa từng trải đời, vẫn là những con gà công nghiệp.

Mấy người vây quanh đống lửa, cười cười nói nói, nội dung câu chuyện đều là quá trình một ngày đánh chết yêu thú cùng với số lượng.

Một vị nữ tử tuyệt mỹ tuổi chừng hai mươi ngồi giữa mọi người, ai nấy đều lấy nàng làm trung tâm, hiển nhiên là nhân vật thủ lĩnh của đám người này.

- Ý!

Một võ giả thiếu nữ tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi đụng đụng nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh chỉ lên bầu trời kinh hỉ nói:

- Lâm sư tỷ, Lâm sư tỷ, nhìn kìa, có sao rơi...nhanh! Nhanh cầu nguyện đi, nghe nói nguyện vọng có thể trở thành sự thật ah!

Nữ tử tuyệt mỹ được gọi là Lâm sư tỷ lập tức ngẩng đầu nhìn lưu tinh nhắm hai mắt lại, hai tay hợp thành chữ thập, trong lòng thì thầm:

- Thượng Thiên ah! Xin cho Lạc phù tìm được lang quân như ý a! Hắn phải giẫm Thất Thải tường vân từ trên trời giáng xuống, phong độ nhẹ nhàng, là một đại anh hùng vạn chúng chú mục.... xem tại TruyenFull.vn

Nữ tử tuyệt mỹ được gọi là Lâm sư tỷ tên là Lâm Lạc Phù, là một võ giả Thiên Giai Cảnh bát trọng, trong số các võ giả ngồi đây thì nàng là đầu lĩnh.

Lâm Lạc Phù sinh ra trong danh môn, Lâm gia là một Vương Phẩm thế lực, phụ thân, gia gia của nàng đều là vương giả.

Trong hàng đệ tử Lâm gia, thiên phú là tu luyện của Lâm Lạc Phù số một số hai, tương lai có hi vọng thành vương giả.

Yêu thú bên trong sơn mạch này, cường đại nhất cũng chỉ là thất cấp bá chủ, hơn nữa cách Thanh Thủy thành của Lâm gia không tính xa, vì thế Lâm Lạc Phù thường xuyên sẽ cùng một ít sư huynh muội đến đây săn giết yêu thú.

Bên cạnh đống lửa tổng cộng có năm vị võ giả, toàn bộ đều là tu vi Thiên Giai Cảnh tứ trọng, Lâm Lạc Phù ngồi ở giữa năm người. Tu vi của nàng cao nhất, thực lực mạnh nhất, là thủ lĩnh của đội ngũ.

Lâm Lạc Phù nhắm đôi mắt cầu nguyện trong lòng, võ giả thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi cùng hai nam võ giả khác cũng nhắm đôi mắt lại, bờ môi khẽ nhúc nhích, cũng không biết đang cầu nguyện điều gì.

Trong năm người, còn có một nam tử chừng hai mươi hai tuổi là không có nhắm mắt cầu nguyện, mà là ngẩng đầu nhìn chăm chú ngôi sao rơi lên trên không trung.

Hắn kinh ngạc phát hiện nó không vẽ một đường cong trên không trung mà bay thẳng xuống mặt đất.

Lập tức miệng của hắn há hốc thành chữ o, chỉ vào ngôi sao rơi xuống hoảng sợ nói:

- Tơi...tới....nó rơi xuống kìa.

Phanh - - - -!

Một tiếng nổ tung kinh thiên, mặt đất chấn động mạnh.

Lâm Lạc Phù cùng ba người khác thần sắc cả kinh, lập tức mở hai mắt ra, ánh mắt bốn người nhìn về phía nam tử kinh hô.

- Tiêu Khoát biểu ca, cái gì đến rơi xuống thế?

Lâm Lạc Phù hỏi.

- Lạc phù biểu muội, là lưu... Lưu... Lưu - - tinh! Lưu tinh (ngôi sao rơi) rơi xuống rồi.

Cũng không phải là hắn bị cà lăm mà do hoảng sợ quá.

Lưu tinh từ phía trên không rơi xuống cách bọn họ không xa, tầm ha ba dặm, bên cạnh một ngọn đồi tròn.

Lâm Lạc Phù giống như có điều ngộ ra, nghe được Tiêu Khoát vừa nói, trong lòng có xác định nhưng thần sắc trên mặt vẫn nhịn không được mà biến sắc nói:

- Lưu tinh đến rơi xuống, điều này sao có thể? Rơi ở chỗ nào?

Thiên Ngoại Tinh Thần trụy lạc, loại tình huống này chỉ nghe nói qua trong truyền thuyết, ai cũng chưa từng thấy tận mắt.

Mặc dù Lâm Lạc Phù đang hỏi lại, nhưng trên thực tế nàng đã tin tưởng, vừa rồi mặt đất chấn động mạnh hơn nữa cách đó không xa truyền đến một tiếng va đập cực lớn. Thanh thế này chỉ sợ thật sự là Thiên Ngoại Tinh Thần rơi xuống đụng vào mặt đất.

Ba người khác càng trợn mắt há hốc mồm, biểu lộ không sai biệt lắm với Tiêu Khoát vừa rồi.

Thiên Ngoại Tinh Thần va chạm đại địa đây chính là chuyện trong truyền thuyết mới có.

Nghe nói Thiên Ngoại Tinh Thần đình trệ, là của quý vô thượng có thể dùng để rèn bảo khí cường đại nhất.

- Thật là lưu tinh rơi xuống sao? Chúng ta có thể lấy được Thiên Ngoại thiên thạch, thậm chí là Thiên Ngoại vẫn thạch. Đây là của quý vô giá đó.

Một người hưng phấn mà quát to lên.

Đám người Lâm Lạc Phù lập tức đứng lên, ánh mắt nhìn hướng bên kia ngọn núi lộ vẻ hưng phấn cùng kích động.

Nếu như có thể đạt được một ít Thiên Ngoại thiên thạch, thậm chí là Thiên Ngoại vẫn thạch, đó chính là thu hoạch cực lớn.

Luyện chế bảo khí nghe nói có thể siêu việt cực hạn Vương cấp bảo khí.

Còn có truyền thuyết ngay cả Hoàng cấp bảo khí cũng không chắc chắn bằng Thiên Ngoại vẫn thạch, cho dù là thời đại Thượng Cổ, Thiên Ngoại vẫn thạch đều là tài liệu luyện khí trân quý vô thượng.

- Lạc phù biểu muội, vừa rồi lưu tinh rơi xuống tựa hồ không phải là sao chổi, không phải là thiên thạch, vẫn thạch, mà là...!

Trong ánh mắt Tiêu Khoát lộ ra thần sắc không thể nói:

- Vừa rồi lưu tinh rơi xuống, tốc độ thật sự quá nhanh nhưng trong lúc mơ hồ ta chứng kiến rớt xuống có hình dạng con người...

- Một người từ trên tinh không rơi xuống?

- Điều này sao có thể? Ngươi nhất định là hoa mắt...

- Ta thà tin heo nái leo cây cũng không một người từ trên tinh không rơi xuống?

Bên cạnh Lâm Lạc Phù, hai nam một nữ lập tức không thể tin kinh hô lên, ánh mắt của bọn hắn đồng dạng không tin.

Bất quá bất đồng cùng Tiêu Khoát là Tiêu Khoát tuy rằng không thể tin, nhưng hắn tận mắt thấy còn ba người này hiển nhiên là không tin.

Về phần Lâm Lạc Phù trong đầu oanh một tiếng nổ, trong lòng đột nhiên xúc động: trên không trung rơi xuống một người? Lưu tinh quang mang lóe lên màu sắc bất đồng, hắn là giẫm phải Thất Thải tường vân từ trên trời giáng xuống? Chẳng lẽ - - cầu nguyện của ta linh nghiệm thật sao?

Vèo - - - -!

Lâm Lạc Phù không nói hai lời, cương nguyên sau lưng tụ thành cánh phóng lên trời bay về phía ngọn núi Huyền Thiên rơi xuống.

Bốn người khác thấy thế cũng bay lên bầu trời theo.

Năm người một trước bốn sau rất nhanh liền bay qua ngọn núi đi tới bên kia, nhìn cảnh tượng phía trước mà trong mắt họ lộ vẻ kinh hãi.

Chỉ thấy mặt đất sơn cốc phía dưới vỡ tan hình dáng mạng nhện, càng đi vào trong sơn cốc vết rách càng dày đặc.

Ở trung tâm vết rách mạng nhện có một vùng đất sụp xuống hiện lên huyệt động hình người.

Bốn người Lâm Lạc Phù nhìn thoáng qua Tiêu Khoát, xem ra Tiêu Khoát nói hoàn toàn chính xác, thứ rớt xuống đúng là "người" hoặc là hình người.

Trong ánh mắt Lâm Lạc Phù lập tức lóe lên một vòng linh quang, nàng bay về phía huyệt động nhân hình đó.

Chỉ thấy huyệt động nọ sâu không thấy đáy, bên trong một mảnh đen kịt, ít nhất sâu phải mấy chục mét.

Lâm Lạc Phù nhíu nhíu mày, nếu như là người rớt xuống thì có chết không? Đây là lang quân như ý nàng cầu nguyện sao?