Thương Phá Đình là Linh Khu thất phẩm, hơn nữa đạt đến cường độ ngũ giai, vô cùng chắc chắn, kiếm quang cũng không có đâm rách da thịt của hắn, nhưng kiếm khí cường đại lại xuyên vào trong cơ thể của hắn, khiến cho hắn nhận lấy một chút tổn thương.
Người trong lúc lui về phía sau, Thương Phá Đình liền phun ra một ngụm máu tươi.
Bên trong Tịch Dương Lâu truyền ra một hồi thanh âm hoan hô như bài sơn đảo hải!
Mà Hoàng Hư Thánh, Đồng Mặc Ngôn... Lục đại Hoàng giả đến cùng Thương Phá Đình thì toàn bộ đều thần sắc cả kinh.
Thương Phá Đình chính là Hoàng giả đại thành, vậy mà dưới tay Yến Cô Thành lại không chịu nổi một kích, chỉ giao thủ hai hiệp đã bị Yến Cô Thành đánh bại, thụ thương.
Thực lực của Yến Cô Thành khiến cho Hoàng Hư Thánh, Đồng Mặc Ngôn dù cùng là Hoàng giả đại thanh như trong nội tâm đều phải rung động.
- Thương huynh, ta đến giúp ngươi!
Đồng Mặc Ngôn chợt hét lớn một tiếng, trong lúc Thương Phá Đình lui về phía sau, thân ảnh hắn như quang, cấp tốc xông tới trước.
Chiến lực mà Yến Cô Thành bày ra vượt qua bất luận người nào trong bảy đại Hoàng giả của đối phương, đơn đả độc đấu quyết không có ai là đối thủ của Yến Cô Thành cả.
Bên phía Đồng Mặc Ngôn tổng cộng đến bảy vị Hoàng giả, đơn đả độc đấu đánh không lại, tự nhiên liền muốn quần công, đây chính là ưu thế nhân số của bọn hắn.
Rống!
Theo Đồng Mặc Ngôn xông về trước, phía sau của hắn, xuất hiện một đầu hư ảnh sử tử mạnh mẽ lớn mấy trăm trượng, khí thế khủng bố khiến đám mấy trên bầu trời nhấc lên như một mảnh hải dương, rất nhanh lan ra tứ phương.
Tiếng sư tử rống to kia âm chấn trời cao, nhấc lên một cổ âm ba gợn sóng đáng sợ.
Một tuyệt kỹ trong Vạn Thú Hoàng Quyền, Cuồng Sư Nộ Hống Chấn Cửu Tiêu.
Tầng âm ba kia như là gợn sóng hủy diệt, những nơi đi qua, khiến kiếm khí như nhật quang của Yến Cô Thành tầng tầng chôn vùi.
Rất nhanh, liền thanh trừ toàn bộ nhật quang kiếm khí trong phạm vi hơn mười dặm.
Thương Phá Đình đã mất đi công kích của chiêu kiếm thuật tuyệt thế Liệt Nhật Đương Không, thân thể lui về sau liền lập tức dừng lại, tuy rằng trên người hắn có vài miệng vết thương, hơn nữa còn nhổ một bải nước miếng máu tươi, nhưng chỗ bị thương, đối với sinh mệnh lực của một vị Hoàng giả mà nói, không có ý nghĩa gì cả.
Thương Phá Đình toàn thân kim sáng lóng lánh, đầu trọc bên trong hai tay như quyền cương, ở trước ngực mãnh liệt dựng thẳng chưởng hợp phách, cả người như một kim thân la hán đạp lập hư không, không chút sứt mẻ.
Đồng Mặc Ngôn dùng âm ba chi thuật quét hết nhật quang chi kiếm của Yến Cô Thành, quát lớn:
- Yến Cô Thành, thực lực của ngươi còn cường đại hơn so với trong tưởng tượng của ta. Hẳn là ngươi đã trở thành Hoàng giả đại thành đỉnh phong rồi! Dù vậy, ngươi có thể ngăn cản bao nhiêu người chúng ta?
- Đồng huynh, theo bổn hoàng xem hắn ngay cả là Hoàng giả đại thành đỉnh phong thì thời gian bước vào cũng không bao lâu, hai người chúng ta liên thủ đã đủ để chống lại rồi!
Thương Phá Đình mặc dù bại, nhưng khí thế vẫn còn.
Võ giả sau khi trở thành Vương giả thì trụ cột thực lực đều thập phần cường đại, tuy rằng giữa mỗi một tiểu cảnh giới thực lực kém khá xa.
Sau khi trở thành Hoàng giả, trụ cột thực lực càng thêm cường đại, tuy rằng cách mỗi cảnh giới thực lực so với trước Hoàng giả còn lớn hơn, nhưng bội số thực lực sai biệt lại đang không ngừng thu nhỏ lại.
Bởi vậy, giữa Hoàng giả kém một cảnh giới, thực lực tuy rằng cách biệt một trời, nhưng không phải không thể bù đắp như trước Hoàng giả nữa.
Trước khi thành Vương giả, mỗi tăng lên một cảnh giới, thực lực sẽ tăng gấp 10 lần, dễ dàng giết được võ giả thấp hơn một cảnh giới, mà sau khi trở thành Vương giả thì mỗi lần tăng lên một cảnh giới, thực thực lực chỉ tăng lên sáu bảy lần. Vương giả giết chết một Vương giả tu vị thấp hơn một tiểu cảnh giới khó hơn lúc ở Thiên giai cảnh nhiều.
Sau khi tới Hoàng giả cảnh, tăng lên một cảnh giới, thực lực cũng chỉ tăng lên hai ba lần, hai ba Hoàng giả cùng cảnh giới liên thủ, thực lực sẽ đề cao thật lớn, có thực lực chống lại Hoàng giả cao hơn một tiểu cảnh giới.
Đồng Mặc Ngôn, Thương Phá Đình đều là Hoàng giả đại thành, hơn nữa chiến lực của hai người đều phi thường không kém, cho dù Yến Cô Thành là Hoàng giả đại thành đỉnh phong, hai người liên thủ cũng có thể đánh một trận.
Đang khi nói chuyện, hai người đồng thời ra tay, Thương Phá Đình không hề xuất chưởng, mà thi triển một bộ chưởng pháp, đạo đạo kim quang chưởng ấn chồng chất, phóng lên trời, kim quang chiếu khắp cửu thiên, như bài sơn đảo hải.
Đồng Mặc Ngôn thì tiếp tục ra quyền, hình ảnh Cự Sư sau lưng hóa thành một đầu Mãnh Hổ, một quyền đánh ra, Mãnh Hổ kia cũng đồng thời rống to một tiếng.
Quyền cương phát ra từ trong miệng Cự Hổ ẩn chứa sóng âm chi lực cực kỳ khủng bố, như một phát đạn pháo, xông về phía Yến Cô Thành trên bầu trời.
Hổ Pháo Âm Quyền, lại là một tuyệt chiêu trong Vạn Thú Hoàng Quyền.
Yến Cô Thành trên cao nhìn xuống, cầm trong tay bảo kiếm Hoàng cấp, bước trên mây, hào khí ngàn vạn, nói:
- Chỉ bằng hai người các ngươi, còn chưa đủ! Đón thêm bổn hoàng một kiếm, Vãn Hà Ánh Thiên!
Chỉ thấy Yến Cô Thành biến đổi kiếm thuật, kiếm quang như Liệt Nhật kia bỗng nhu hòa hơn rất nhiều, không hề cực nóng, chói mắt nữa hóa thành một mảnh màu hồng đỏ thẫm.
Kia kiếm quang rậm rạp chằng chịt từ trên trời giáng xuống, như một mảnh ánh nắng chiều chiếu ánh bầu trời, phạm vi hơn mười dặm đều biến thành một mảnh màu hồng đỏ thẫm, sặc sỡ loá mắt.
Tốc độ tuy rằng không nhanh bằng Liệt Nhật Chi Quang nhưng lại có một loại đại thế bàng bạc, như cự sơn áp đỉnh, che trời lấp đất, ẩn chứa quy luật biến hóa của thiên nhiên, có một loại đạo chi ý cảnh cường đại.
Vãn Hà Ánh Thiên thi triển ra, trong mắt Đồng Mặc Ngôn và Thương Phá Đình đều lộ ra một tia kinh hãi, một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên trời giáng xuống, ép tới hai người cơ hồ khó có thể nhúc nhích.
Ba ba ba ba ba!
Thanh âm nghiền nát không dứt bên tai, vô luận là Hổ Pháo Âm Quyền của Đồng Mặc Ngôn hay là Kim Quang Chưởng Ấn của Thương Phá Đình đều bị kiếm quang đỏ thẫm kia đâm rách.
Rất nhanh, kim quang như nắng chiều đầy trời kia liền rơi đến bốn phía Đồng Mặc Ngôn, Thương Phá Đình, kiếm khí khủng bố phong tỏa bốn phương tám hướng, xuyên thẳng qua trong hư không, cho dù hai người thuấn di, phá toái hư không cũng bị kiếm khí khủng bố kia công kích.
Kiếm khí chưa đến, Đồng Mặc Ngôn và Thương Phá Đình liền kinh hãi liên tiếp lui về sau, chưởng ấn quyền cương lập tức chồng chất phòng thủ phía trước, nhưng chưởng ấn quyền cương chồng chất kia lại căn bản không thể ngăn được kiếm thế.
Một hồi cuồng phong chợt thổi lên, trên bầu trời ô ô rung động, thân nảh của Hoàng Hư Thánh bỗng biến mất không thấy gì nữa, chỉ lưu lại một đạo phong chi tàn ảnh.
Hoàng Hư Thánh cũng động thủ, cả người hắn tốc độ như gió, thân thể như một lưỡi đao vô cùng sắc bén, những nơi đi qua, hư không thuấn di nghiền nát.