Tất cả cường giả thiên tài đều nhìn Đồng Thụ, cũng không thấy Đồng Thụ bị gì.
Bất quá, chỉ trong nháy mắt, một đạo vết máu liền xuất hiện ở cổ họng Đồng Thụ, rất nhanh, vết máu liền mở rộng, máu tươi thành tuyến, phun ra khắp nơi.
Kiếm qua không dấu vết, giết người không thấy máu!
Huyền Thiên chém một kiếm vừa rồi tốc độ, đã đến trình độ kinh người đến cực điểm, thẳng khi qua nháy mắt máu tươi mới từ cổ họng Đồng Thụ phun ra ngoài.
Máu phun rất nhiều, nửa cái cổ của Đồng Thụ đều bị cắt đứt, cổ họng và mạch máu toàn bộ đều bị phá vỡ, hắn nói chuyện cũng không nên lời, trong miệng ô ô lên tiếng, hai tay nắm lấy cổ họng, cũng ngăn không được máu bắn ra, thân thể lập tức xụi lơ ngã xuống mặt đất, vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy.
Bảo kiếm Vương cấp trong tay Huyền Thiên vô cùng sạch sẽ, nhỏ máu không dính, BOANG... một tiếng liền thu kiếm trở vào bao.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn về phía Đồng Thụ nói:
- Thực lực của ngươi, so với Đồng Nghệ chênh lệch nhiều lắm, giết hắn ta còn phí tay chân, giết ngươi! Ta chỉ cần một kiếm!
Cái gì?
Vô luận là Yến Tịch Tịch, Lý Dật Phong, hay là đám Hoàng Tĩnh Phong, Kim Thế Lăng toàn bộ đều thất kinh, thần sắc chấn động.
Đồng Nghệ lại bị Huyền Thiên giết?
Đồng Nghệ là Vương giả tiểu thành cực hạn, hơn nữa là thiên tài siêu nhất lưu, có được thực lực chém giết Vương giả đại thành.
Bởi vì nghe nói Huyền Thiên tiến nhập vào trung tâm Cấm địa Đan Đế Dược Viên, Đồng Nghệ liền tự tin thực lực cường đại, một mình tiến vào trung tâm Cấm địa tìm kiếm Huyền Thiên.
Chiến tích của Huyền Thiên là đánh bại Tô Cảnh Dương Vương giả tiểu thành, có chiến lực chém giết Vương giả tiểu thành cực hạn, nhưng Đồng Nghệ lại có thể chém giết Vương giả đại thành, thực lực rõ ràng cao hơn Huyền Thiên một đoạn.
Không có người nào cho rằng, Huyền Thiên sẽ là đối thủ của Đồng Nghệ cả.
Cho nên, khi thấy Huyền Thiên xuất hiện, hết thảy mọi người liền tự chủ cho rằng Đồng Nghệ và Huyền Thiên không chạm mặt nhau.
Thế nhưng Huyền Thiên lúc này lại nói ra một câu như vậy, để lộ ra một tin tức cự đại, Đồng Nghệ đã bị hắn chém giết.
Thân phận của Đồng Nghệ không phải như Đồng Thụ, hắn là thiếu chủ của Vạn Sơn Vực Đồng gia, nhi tử của một vị Hoàng giả.
Yến Tịch Tịch có phụ thân là Kiếm Hoàng Yến Cô Thành, tuy rằng bị bắt giữ, nhưng những Vương giả thiên tài này cũng không ai dám làm gì nàng, đó cũng là vì lực chấn nhiếp của Kiếm Hoàng Yến Cô Thành.
Huyền Thiên lại dám giết Đồng Nghệ, đó hoàn toàn là chọc giận một vị Hoàng giả.
Cho nên, mọi người nhìn Huyền Thiên, đều bị khiếp sợ, cho dù là là năm yêu nghiệt biến thái kia đối với nhi tử của một vị Hoàng giả chỉ sợ cũng lưu lại một đường lui a, nhưng Huyền Thiên vậy mà trực tiếp giết chết Đồng Nghệ?
Tính cách của Huyền Thiên quả thật rất dễ nói chuyện, nhưng khiến hắn tức giận thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, tuyệt không dễ nói chuyện, muốn bằng thân phận áp hắn? Không thể nào!
Dựa vào cái gì Đồng Nghệ có thể giết hắn, hắn không thể giết Đồng Nghệ? Chẳng lẽ mạng Đồng Nghệ cao quý còn Huyền Thiên hắn ti tiện sao?
Ở trong mắt Huyền Thiên không có phân biệt gì cả, võ giả bình thường, Vương giả thiên tài, hoặc là chúng sinh, đều là một mạng, là bằng hữu của hắn, mặc kệ thân phận gì, hắn đều phải bảo vệ, là địch nhân của hắn, mặc kệ thân phận gì đều phải chém giết.
Đối với Đồng Nghệ như thế! Đối trước mắt những Vương giả này cũng như thế!
Muốn lấy mạng người, phải có giác ngộ tương tự!
Dám lấy tánh mạng thân nhân Huyền Thiên, hắn tất phải giết chết hết!
Hoàng Tĩnh Phong và Kim Thế Lăng liếc nhau, sát cơ trong ánh mắt mãnh liệt đến cực điểm.
Huyền Thiên là một địch nhân đáng sợ, tuyệt đối không thể lưu. Trong nháy mắt, ánh mắt hai người trao đổi, liền đã đạt thành chung nhận thức: quản cái gì quần công hay không quần công, tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, chỉ cần có thể đánh chết Huyền Thiên thì thủ đoạn gì cũng có thể.
- Toàn bộ đều ra tay, đánh Huyền Thiên thành mảnh vỡ!
Hoàng Tĩnh Phong và Kim Thế Lăng đồng thời hét lớn một tiếng. Hai người thân ảnh như điện vọt tới Huyền Thiên.
- Dám giết thiếu gia chủ, thiên tài hậu bối của Đồng thị nhất tộc ta, Huyền Thiên, Đồng thị nhất tộc ta phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Vương giả thiên tài còn lại của Đồng gia lớn tiếng gầm hét lên.
Theo Hoàng Tĩnh Phong và Kim Thế Lăng ra tay, 21 Vương giả thiên tài còn lại toàn bộ đều ra tay đánh tới Huyền Thiên.
Thân ảnh Huyền Thiên lóe lên, liền biến mất không thấy gì nữa, xuất hiện ở bên ngoài hai mươi dặm đứng xa xa nhìn chúng Vương giả thiên tài, khinh thường nói:
- Như thế nào? Các ngươi không phải mới vừa rất có tôn nghiêm, khinh thường liên thủ công kích ta sao, hiện giờ tôn nghiêm của các ngươi đâu rồi? Toàn bộ bị chính các ngươi giẫm dưới chân sao?
Thấy Huyền Thiên có thể thuấn di, trên mặt Hoàng Tĩnh Phong và Kim Thế Lăng lộ vẻ kinh ngạc, cái này càng khiến sát tâm của bọn hắn kiên định, hiện giờ tu vị của Huyền Thiên mới Bán Bộ Vương Giả, còn có hi vọng đánh chết.
Hai người khẳng định trên người Huyền Thiên nhất định có rất nhiều bí mật, có thể là nguyên nhân khiến chiến lực của hắn còn biến thái hơn cả ngũ đại yêu nghiệt biến thái, nếu bọn họ hiểu rõ những bí mật này, nói không chừng cũng sẽ có được năng lực khiêu chiến vượt cấp như vậy.
Thấy Huyền Thiên thuấn di thành công, chúng Vương giả thiên tài cũng thử thuấn di.
Thân ảnh của bọn hắn lập tức biến mất không thấy gì nữa, thuấn di thành công rồi, vèo, bọn hắn lập tức xuất hiện trước Huyền Thiên ngoài ngàn mét.
Cái này khiến Hoàng Tĩnh Phong và Kim Thế Lăng thập phần khó hiểu, vì sao vừa rồi rõ ràng không cách nào thuấn di, nhưng bây giờ lại có thể rồi? Nghi vấn càng nhiều, bọn hắn liền càng muốn bắt lấy Huyền Thiên làm rõ mọi chuyện.
Chúng Vương giả thiên tài mới thuấn di ra, chỉ có thấy được thân thể Huyền Thiên lóe lên, lại biến mất không thấy gì nữa, lúc này, Huyền Thiên trọn vẹn thuấn di ra ngoài năm mươi dặm.
Ầm ầm!
Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một đạo tiếng sấm khủng bố, trên vòm trời vô cùng vô tận chợt đánh xuống một đạo lôi điện lớn như bắp đùi, đánh thủng hư không vô tận, trong chốc lát, liền đánh lên màn hào quang phòng ngự bên ngoài Đan Đế Dược Viên.
Màn hào quang phòng ngự của Đan Đế Dược Viên thập phần chắc chắn, lôi điện như bắp đùi kia vậy mà không thể bổ ra, bị ngăn cản lại.
Ở bên trong Đan Đế Dược Viên có thể trông thấy trên màn hào quang bị lôi điện bổ vào trong chốc lát dọc theo màn hào quang phát tán ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt trọn vẹn tản ra mấy trăm dặm, như một đóa điện hoa, chợt tách ra.
Huyền Thiên nhìn thoáng qua bầu trời, Thiên Kiếp đã bắt đầu, hắn kích hoạt một huyệt khiếu cuối cùng, thân thể của hắn, bắt đầu phát sinh biến hóa như thoát thai hoán cốt vậy, đang nhanh chóng chuyển biến thành Linh Khu, tu vi của hắn, nước chảy thành sông đột phá Vương giả cảnh.
Thành Vương! Đây là một bước rất trọng yếu trên võ đạo một đường, là đạo cửa khẩu thứ nhất của phàm nhân khi bước vào con đường trường sinh. Một ngày thành Vương, thọ nguyên gấp bội, có thể sống quá 200 tuổi.