Huyền Hồng và La Khiếu Dã cũng nhẹ gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với lời của Huyền Hùng, hai người cùng kêu lên nói:
- Thiên Nhi, tất cả lấy an toàn của con làm trọng. . . !
Tuy rằng đề nghị của bọn hắn Huyền Thiên không có khả năng làm theo, nhưng trong lòng Huyền Thiên lại phi thường ấm áp.
Huyền Thiên nhìn thoáng qua ba người, lạnh nhạt nói:
- Gia gia, phụ thân, sư tôn. . . mọi người không cần lo lắng cho con, chỉ là hai tên không biết sống chết thôi--không cần lo ngại!
Huyền Thiên nói lời này cũng không cố ý đè ép thanh âm cực thấp như Huyền Hùng, cứ nói ra như bình thường, Trường Sinh Vương và Thi Vương Lông Xanh tuy rằng cách xa hơn ngoài mười dặm nhưng cũng nghe thấy rõ ràng .
Trường Sinh Vương lập tức dựng hai hàng lông mày, nộ phát trùng thiên, Thi Vương Lông Xanh không mi không tóc, nhưng lông xanh trên người một sợi đều rung lên.
Bọn hắn thân là Vương giả, cao cao tại thượng, nhìn muôn dân trăm họ dưới Vương giả đều như con sâu cái kiến, nhưng ở trong miệng Huyền Thiên lại là hai tên không biết sống chết.
Ngàn vạn võ giả Kiếm Tông cả đám đều khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm. Vị tông chủ này của bọn hắn khẩu khí thật đúng là không nhỏ, tựa hồ hai đại Vương giả này cũng không lọt vào mắt của hắn.
Tu vị ở Thiên giai cảnh cửu trọng lại có thể coi rẻ hai vị Vương giả?
Đến tột cùng là khẩu khí càn rỡ, hay là thực sự có chiến lực nghịch thiên kia?
Cân nhắc một hai, tuy rằng võ giả Kiếm Tông trong nội tâm khiếp sợ vạn phần, nhưng vẫn tin tưởng điều thứ hai nhiều hơn một chút.
Trong mắt ba người Huyền Hùng, Huyền Hồng, La Khiếu Dã cũng lộ vẻ rung động, bất quá, bọn hắn tự nhiên biết rõ Huyền Thiên cũng không phải là loại cuồng vọng, đã dám nói lời này, khẳng định thập phần nắm chắc, chiến lực Huyền Thiên đến tột cùng mạnh đến mức nào thật sự khó người nào có thể phỏng đoán.
- Tiểu Thiên, đối phương là hai vị Vương giả, con ngàn lần không được khinh địch!
Huyền Hùng nhắc nhở.
Huyền Hùng tỉnh lại không được mấy tháng, đối với Huyền Thiên tự nhiên rất là lo lắng.
Huyền Thiên mỉm cười, nói:
- Hai tên không biết sống chết này, con còn đang muốn đi tìm bọn họ, nhưng sợ chậm trễ tu luyện nên một mực không có khởi hành, lại không nghĩ rằng bọn hắn đưa tới cửa đến tìm chết, gia gia. . . con sẽ đi chém hai tên không biết sống chết này, ngài xem con có khinh địch không!
Trong khi nói chuyện, trong cơ thể Huyền Thiên bỗng kiếm quang lóng lánh, ba người Huyền Hùng chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, Huyền Thiên liền biến mất không thấy gì nữa.
Ba --!
Nháy mắt sau đó, hư không bên cạnh Trường Sinh Vương, Thi Vương Lông Xanh chợt vỡ tan, Huyền Thiên toàn thân tách ra kim quang, hai cánh tay hóa thành màu vàng ròng, bên ngoài cơ thể bao vây lấy một tầng kiếm giáp rậm rạp chằng chịt, từ trong hư không lập tức lòe ra.
Trường Sinh Vương và Thi Vương Lông Xanh đã sớm tức điên lên, Huyền Thiên không đi ra, bọn hắn cũng phải đánh vào trong Kiếm Tông.
- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng rồi, hôm nay bổn Vương muốn nghiền xương ngươi thành tro, mới tiêu mối hận trong lòng của ta, Huyết Vương thần công -- Chưởng Phá Thiên Địa --!
- Bổn vương ngược lại muốn xem thứ không biết sống chết, đến tột cùng là ai. . . Thiên Lôi Thần quyền -- Quyền Phá Thương Khung --!
Trường Sinh Vương và Thi Vương Lông Xanh đồng thời quát lớn một tiếng.
Trong lúc quát lớn, Trường Sinh Vương chợt tuôn ra vô tận sương mù màu máu, huyết vụ kia đầm đặc đến cực điểm, trong chốc lát lan tràn mấy ngàn thước, hóa thành một cái biển máu, trong biển máu kia duỗi ra một cự chưởng máu tươi, dài đến 200 trượng, dày đến hơn mười trượng, đập về phía Huyền Thiên.
200 trượng, dài bao nhiêu? Sáu bảy trăm mét, cự chưởng máu tươi mà Trường Sinh Vương đánh ra kia cơ hồ là như là một ngọn núi hùng vĩ vậy.
Một chưởng đánh tới, như là một kích dời núi, lực lượng kinh khủng kia, mấy trăm vạn cân cũng là nhẹ, lực lượng đã có thể đột phá ngàn vạn cân, một chưởng chụp xuống, dưới Vương giả đều bị nghiền thành phấn vụn.
Mà Thi Vương Lông Xanh thì trực tiếp một quyền đánh tới Huyền Thiên.
Ầm ầm --!
Bầu trời nổ vang một tiếng, như vang lên một đạo bạo lôi, một đạo quyền cương lớn trăm trượng bỗng nhiên lao đến Huyền Thiên, quyền cương vô cùng đẹp mắt, điện mang trùng thiên, là một quyền khủng bố ẩn chứa Lôi chi áo nghĩa.
Lôi quyền cực lớn kia xẹt qua trời cao, chỉ thấy hào quang lóe lên, lập tức liền đánh đến trước mặt Huyền Thiên, mang theo Thiên Uy cái thế, có lực lượng hủy diệt khủng bố.
Huyết chưởng và lôi quyền này một cái ẩn chứa huyết chi áo nghĩa, một cái ẩn chứa lôi chi áo nghĩa, hơn nữa thêm vào Linh Khu chi thân của hai đại Vương giả, Cương Nguyên trong cơ thể hùng hậu đến cực điểm, cường hãn vô cùng, lực công kích mạnh mẽ vượt xa nhận thức của võ giả Kiếm Tông.
Vương giả chính thức ra tay, di sơn đảo hải, chỉ trong chớp mắt, lực lượng kinh khủng kia lập tức xé rách hư không, đánh vỡ không gian, vẻn vẹn chỉ là dư âm đã khiến trong lòng cường giả Thiên giai phải run rẩy, nếu bị quét trúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Huyết chưởng và lôi quyền đánh tới Huyền Thiên, không gian không ngừng sụp đổ, thân ảnh Huyền Thiên ở dưới huyết chưởng và lôi quyền kia lộ ra thập phần nhỏ bé, không có ý nghĩa.
Từ Kiếm Tông xa xa nhìn lại, chỉ thấy huyết chưởng và lôi quyền cực lớn kia hào quang lóng lánh thập phương, thân thể Huyền Thiên hoàn toàn bị ánh sáng mãnh liệt kia che lấp.
Võ giả Kiếm Tông nguyên một đám ngừng hô hấp, nhìn không chuyển mắt về bầu trời phương xa, bọn hắn muốn xem rõ ràng, tông chủ Huyền Thiên đến cùng phá vỡ huyết chưởng lôi quyền khủng bố này thế nào?
XIU.... XIU... XIU.... XIU... XÍU... UU! ------!
Ngay một sát na khi hào quang của huyết chưởng và lôi quyền bao phủ Huyền Thiên, chợt có vô số đạo kiếm quang vạch phá tất cả, trung tâm kiếm quang kia, thân ảnh Huyền Thiên bỗng xuất hiện.
Giờ phút này, uy thế của Huyền Thiên đã trở nên vô cùng to lớn, so với hai đại Vương giả còn cao hơn một đoạn, đỉnh đầu của hắn có một thanh khí kiếm vô cùng lớn, đâm ngược thủng cả vòm trời. . .
Bốn phía Huyền Thiên có Linh kiếm rậm rạp chằng chịt lơ lửng, những Linh kiếm kia có mang theo điện mang chi chi, có mang theo hỏa diễm xoẹt xoẹt, ẩn chứa lôi chi áo nghĩa và hỏa chi áo nghĩa, dùng một loại trận thế huyền ảo xếp đặt lấy.
Mỗi chuôi Linh kiếm đều cương mang đại thịnh, đâm ra trăm trượng, như l một đóa hoa cực lớn, bỗng nhiên nở rộ, huyết chưởng và lôi quyền đánh xuống kia bị Kiếm Cương vô cùng vộ tận trực tiếp đâm rách, hóa thành nát bấy, đối với Huyền Thiên không tạo thành chút hiệu quả công kích nào cả.
Huyền Thiên ở trận tâm Kiếm Trận, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng quét tới Thi Vương Lông Xanh và Trường Sinh Vương, quát lạnh một tiếng:
- Kiếm Trận Vạn Kiếm -- Sát Vương!
XIU.... XIU... XIU.... XIU... XÍU... UU! ----!
Vạn Kiếm Sát Vương Kiếm Trận, Kiếm Cương Kiếm Trận rậm rạp chằng chịt chém về phía Trường Sinh Vương và Thi Vương Lông Xanh.
Trong nháy mắt này, trên bầu trời Phong Vân biến sắc, liệt động trong hư không chồng chất, nhiều vô số kể, Kiếm Cương Kiếm Trận kia cơ hồ có uy thế hủy diệt hết thảy.