Kiếm Lãnh Tâm Hàn

Chương 10

“Ha hả, tiểu Thanh Thanh tâm tình dường như không tốt lắm a.” Long Ngạo trên gương mặt hoàn mỹ như điêu khắc, giơ lên một tia cười bỡn cợt.

Lãnh Thanh Thanh hung hăng nhìn hắn một cái, sau đó không tự nhiên tiến lên hành lễ.

“Như thế nào, nhìn thấy ân nhân bị chủ tử của ngươi chỉnh thành như vậy trong lòng không thoải mái?” Lãnh Liệt là dạng người ra sao, lập tức liền nhìn thấu tâm tư đơn giản Lãnh Thanh Thanh.

Hôm nay có lẽ là ngày kết thúc của Lãnh Thanh Thanh, luôn luôn biết quan sát sắc mặt, bỗng nhiên lại quên ‘giận mà không dám nói’ năm chữ viết như thế nào, không biết sống chết hướng nòng súng về phía Lãnh Liệt.

“Công tử vì sao lại đối với trưởng lão như vậy? Y thiện lương thuần khiết như vậy, ngươi tại sao có thể dùng loại thủ đoạn này tra tấn y? Công tử chẳng lẽ là người có tâm sắt đá sao?” Lãnh Thanh Thanh lòng đầy căm phẫn, mở miệng chất vấn.

Lãnh Liệt sắc mặt trầm xuống, Long Ngạo ý định một bên xem kịch vui: “Ai, xem ra hiền đệ thật đúng là tâm nhân hậu a, ngay cả một tiểu người hầu cũng dám đối chủ tử hô to gọi nhỏ như vậy, Tà Ác Minh quan niệm tôn ti, thật đúng là lãnh đạm mà.”

Lãnh Thanh Thanh cả kinh, thầm nghĩ: xong rồi, xong rồi, mình tại sao lại xúc động như vậy, lần này thảm. Trộm nhìn sắc mặt Lãnh Liệt từ trắng biến xanh, trời ạ, chính mình phong nhã hào hoa, sẽ không vì nhất thời xúc động mà mất mạng đi? Nghĩ như vậy, ánh mắt oán giận hướng về phía Long Ngạo, hắn cùng người này đời trước nhất định là có cừu oán, mỗi lần gặp hắn đều không có chuyện gì tốt.


“Thanh Thanh, bổn toạ mấy ngày nay quả thật là sủng ngươi a.” Lãnh Liệt ngữ khí trước nay chưa từng ôn nhu, nhưng khi trong lời nói xuất hiện ôn nhu lại là dấu hiệu cho thấy hắn sắp giận điên lên.

“Công tử đối…đối tiểu nhân luôn luôn tốt lắm, là tiểu…tiểu nhân hôm nay bị ma ám, dám nói lời đại nghịch bất đạo đối với công tử, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần.” Lãnh Thanh Thanh cẩn thận nhìn sắc mặt Lãnh Liệt, đoán mình có mất mạng hay không.

“Vạn lần chết a, vậy không cần, một lần chết cũng đủ rồi, đi thôi.” Lãnh Liệt vân đạm phong kinh nói.

Chân Lãnh Thanh Thanh mềm nhũn, mình tuổi trẻ tính mạng quý báu a, tái kiến: “Vậy Thanh Thanh bái biệt công tử, chết một lần có thể được công tử tha thứ, Thanh Thanh chết cũng có ý nghĩa. Công tử bảo trọng.”

Lãnh Liệt thở dài một tiếng: “Ai, tốt xấu ngươi cũng hầu hạ ta nhiều năm như vậy, nhìn ngươi lúc sắp chết còn không quên bổn toạ, tội chết liền miễn đi, vừa lúc y sư bên kia thiếu vật thí nghiệm, ngươi vào trong đó làm một tháng rồi về.” Nói đến đây, hắn đột nhiên hỏi Tuyết Nguyệt: “Đúng rồi, y sư gần đây có nghiên cứu cái gì mới không?”

“Hồi bẩm chủ nhân, y sư thời gian một tháng làm cho hai con mèo khác nhau có khuynh hướng ngược đãi cùng bị ngược đãi, cùng thời gian như vậy tìm một con chó tẩy não để nó yêu một con chuột, sau đó trong ba tháng làm một lão hổ nhìn thấy con thỏ thì bị doạ phát run. Thuận tiện nói một chút, thí nghiệm này có một cái không thành công, thí nghiệm thất bại kết quả dẫn đến lão hổ ăn cỏ còn con thỏ thì ăn thịt.” Tuyết Nguyệt không một tia biểu tình báo cáo.


Lãnh Liệt vừa lòng gật đầu: “Không tồi, không tồi, Thanh Thanh a, bổn toạ đem ngươi đưa đến tay y sư vĩ đại như vậy, là phúc ngươi tu luyện mấy đời a, ngươi nhất định phải biết cám ơn ta nha.” Thấy tiểu tuỳ tùng sắc mặt tái nhợt, hắn cố tình kinh ngạc hỏi: “A, ngươi làm sao vậy? Tuy thật may mắn, nhưng cũng không cần cao hứng thành bộ dáng này đi?”

“Ô ô ô, công tử, nghĩ tình ta hầu hạ công tử nhiều năm như vậy, ngươi hãy để ta chết thống khoái đi.” Lãnh Thanh Thanh chỉ kém không khóc thành lê hoa đái vũ để diễn tả sợ hãi của mình.

“Thanh Thanh, ngươi như vậy thật đáng yêu.” Long Ngạo tán thưởng nói, bất quá là thật tình hay giả ý không nói đã biết.

“Ngô! Như vậy đi, ngươi đã không thích chỗ y sư, vậy đi theo đại ca đi, hắn từ xa đến hẳn là cần người hầu.” Lãnh Liệt thật ‘hảo tâm’ cho tiểu tuỳ tùng một ‘minh lộ’.

“Công tử, tiểu nhân có năng lực gì, hơn nữa các tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp, lại có khả năng đều nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này. Huống chi sinh hoạt hằng ngày của công tử đều do tiểu nhân chăm sóc, đột nhiên thay đổi người khác sợ sẽ không quen.” Lãnh Thanh Thanh bộ dáng nịnh nọt tươi cười, lòng tràn đầy hy vọng Lãnh Liệt có thể hồi tâm chuyển ý.

“Tuyết Ngyệt, đem phạm nô đưa đến chỗ y sư đi.” Lãnh Liệt không nói nhảm nhiều, vô tình ra lệnh.

“Công tử nói rất đúng, đại nhân đường xa đến, nên thân thể cần có người hầu, tiểu nhân liền đi thu thập.”

Nhìn Lãnh Thanh Thanh như con thỏ chạy mất dạng không thấy bóng dáng, Lãnh Liệt mới thu lại ý cười bên môi, trịnh trọng nói với Long Ngạo: “Ta chỉ là để hắn hầu hạ ngươi, cũng không bao gồm giải quyết dục vọng của ngươi.”