Kiếm Khách Liệt Truyện

LỜI THÁCH ĐẤU

Một ngày mùa xuân năm 1631, một bức thư được gởi đến võ đường Yagyu với nội dung như sau:

- Ta, Bakuya Daikyu, con trai của Daimyo (lãnh chúa) Bakuya, người học trò của kiếm sư Matsuda Oribe Nosuke và bây giờ là chưởng môn nhân của Shinkage Ryu, muốn thách đấu với người mạnh nhất của kiếm phái Yagyu để giải quyết mối ân oán giữa hai nhà chúng ta. Ta sẽ đến chùa Kiyomizu bên ngoài Edo nửa đêm, ngày mười lăm tháng ba năm nay, Kamei thứ tám (1631). 

Sau khi đọc xong bức thư, Yagyu Jubei quay sang hỏi cha:

- Chúng ta đã có được những thông tin gì về gã Bakuya Daikyu này chưa thưa cha?

- Hắn đến từ Nara. Theo nguồn tin của chúng ta thì hắn bao giờ cũng chọn đêm rằm khi có những cuộc quyết đấu quan trọng. Người ta đồn rằng hắn ta luôn sử dụng tuyệt kỹ Tsuki Kage và có người bảo rằng hắn đến Edo này đã mười ngày nay và đêm nào cũng luyện tập ở chùa Kiyo Mizu.

- Hừmmm... quả là khó thật.

Jubei chậm rãi nói.

- Thứ nhất, có lẽ hắn đã nắm hết những thế mạnh và yếu điểm của chúng ta khi gởi thư thách đấu. Thứ hai, hắn đang luyện tập ở chùa Kiyo Mizu và có lẽ đã quen thuộc với địa hình ở đó rồi. Thứ ba, dù chiêu thức Tsuki Kage có ghi chép trong bí kỹ thư (Tora no maki) nhà ta nhưng con đã không học được vì không có sáu ngón tay, và con cũng đã không hỏi chú Matemon khi chú ấy còn sống về tuyệt chiêu này. Bakuya Daikyu đã chuẩn bị rất kỹ càng cho trận đấu còn con thì chưa. Vì vậy cơ hội để chiến thắng của con là rất mong manh trừ khi con nắm được chiêu này.

Đôi mắt của Munenori mở to

- Có phải con muốn nói là chúng ta phái người tấn công hắn khi con đang quan sát?

- Vâng, nhưng những người tấn công phải là kẻ có tầm cỡ mới mong hắn tung tuyệt chiêu mạnh nhất ra, và điều này rất nguy hiểm...

Jubei đáp.

Vừa dứt lời là có ba người tiến ra thưa:

- Chúng tôi xin tình nguyện làm điều này!

Munenori nhìn người thứ nhất rồi bảo:

- Nhưng Sohachiro, ngươi đã ngoài năm mươi rồi còn gì.

- Vâng, và tôi đã sống một cuộc đời đầy đủ rồi.

Sohachiro bình thản đáp.

- Còn hai người thì sao?

Munenori quay sang những người còn lại.

- Chúng tôi không có quan hệ gì tới chuyện này, chúng tôi chỉ muốn thử với gã cuồng kia.

- Thôi được.

Munenori nói.

- Hôm nay đã là ngày mười ba rồi, ba người hãy đi với Jubei đêm nay. Bất Động Minh Vương sẽ phù hộ các nguơi. 

Khi ba người vừa ra khỏi thì tất cả các môn sinh đứng hai bên đại sảnh đều cúi mình tôn kính hành động dũng cảm của họ.