Kiếm Khách Liệt Truyện

BÍ TRUYỀN (4)

Người phụ nữ ấy ngã gục ngay trước võ đường của Kokuma. Cô ta giãy giụa như kẻ ngạt thở. Đó là vào một buổi sáng đầu tháng hai. Lúc bấy giờ, Kanda là vùng đất cao ráo thuộc khu ngoại ô thành Edo với địa hình nhiều thung lũng, rừng rậm đan xen. Thỉnh thoảng nổi lên vài mẫu ruộng của nông gia và tự viện. Trận mưa dữ dội đêm trước khiến đường xá chưa kịp khô ráo. Một người phụ nữ ăn vận như khách du hành ngã gục trước võ đường, thân thể lấm đầy bùn đất. Người phát hiện ra là Izu Shige Uemon, một trong năm môn nhân cùng với Sakayama Denzou ngày đêm túc trực tại võ đường.

- Mau mau cứu người! 

Denzou ra lệnh mang nữ nhân vào trong, sau một hồi sơ cứu thì nữ nhân hồi tỉnh, đến trước Kokuma thi lễ:

- Dám xin ngài cho phép tiện nữ lưu lại đây ít lâu, đến khi khỏi hẳn sẽ không dám làm phiền quý quán nữa.

- Được rồi, cứ ở lại.

- Hai mẹ con tiện nữ khởi hành từ vùng Echigo, dọc đường không may thân mẫu tiện nữ qua đời.

- Ồ, tội nghiệp nhỉ!

Nữ nhân kể lại rằng thân phụ mình chẳng hiểu vì sao lại bỏ mặc hai mẹ con mà ra đi, bấy lâu nay vẫn không thấy tung tích gì. Rồi hai người lên đường tìm cha thì dọc đường xảy ra chuyện không may. Mấy hôm sau, Sakayama Denzou vào thưa với Kokuma:

- Người ta đã hoàn toàn bình phục cả rồi nhưng xem ra chẳng còn chốn nào để nương thân. Vậy chủ nhân có thể giữ lại làm người hầu sai việc vặt được không?

- Chuyện đó thì tùy ngươi đấy.

Rồi kể từ ngày hôm đó, nữ nhân lưu lại võ đường hầu hạ Kokuma, coi sóc những chuyện lặt vặt. Nàng tên Oei, tuổi chừng hai mươi hai đang độ xuân thì, ngày ngày hầu hạ Kokuma hết mực trung thành.

Từ trước đến giờ, võ đường này không hề có bóng đàn bà. Và đây cũng là kinh nghiệm đầu tiên trong đời Kokuma khi tiếp xúc với đàn bà. Oei dịu dàng, thân thể luôn tỏa mùi hương dễ chịu, hầu hạ bên cạnh khiến hắn ngây ngất. Đến ngay cả việc thay y phục, đeo thắt lưng nàng cũng làm hộ hắn. Những lúc này, hắn cảm thấy rõ hơi thở dồn dập của Oei. Khi ngón tay hắn vừa chạm vào ngón tay Oei thì dường như có một luồng điện chạy qua người khiến hắn giật bắn. 

Rồi, ngày hai mươi lăm tháng hai, hôn lễ của hai người được cử hành. Tao Mondo là gia thần của Tokugawa Ieyasu, và đại diện cho Itakura Katsushige đến chúc mừng khiến Kokuma vui mừng không xiết, hắn ngây ngất như người đi trên mây. Nhưng không hiểu vì chuyện gì Tao Mondo lại có vẻ khó chịu, khi xong việc là bỏ về ngay. Kokuma cũng không hề báo tin hôn lễ đến Hijiko Doronosuke ở Edozaki. Không phải là cố tình không báo tin nhưng quả thực, Edozaki là cái xó xỉnh quê mùa bẩn thỉu nên hắn đã quên mất rồi. Rồi mãi về sau cũng không hề nghe tăm hơi gì về Doronosuke cả.

Mùa xuân đến rồi lại ra đi như một giấc mộng. Iwama Kokuma buổi sáng thức dậy đến võ đường vụt kiếm, dạy dỗ đám môn nhân. Đến tối trở về ôm ấp Oei vui thú cuộc đời. Võ đường cũng ngày càng ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Mỗi sáng thức dậy, Oei đều chải tóc cho hắn. Chẳng mấy chốc, tướng mạo của Kokuma đã thay đổi, da dẻ hồng hào hơn trước và hình dáng của hắn cũng bắt đầu toát ra một vẻ oai nghiêm đường bệ. Ngay cả cử chi, cách ăn nói, cách đi đứng, hắn cũng đã thay đổi cho phù hợp với vị trí tôn chủ một môn phái.

Mùa hè đến.

Rồi một hôm, người ta nghe có biến sự xảy ra.