Kiếm Khách Liệt Truyện

BÍ TRUYỀN (1)

1

Một người đàn ông đen đủi từ đầu đến chân. Bên dưới mái tóc rối bời phủ đầy bụi bặm là cặp mắt dã thú sáng quắc. Bộ y phục hắn vận đã nhuốm đủ bụi bặm, bùn đất bẩn thỉu nên chẳng ai nhìn ra nó màu gì nữa và cũng chẳng rõ trên đó thêu những hoa văn gì. Hắn đi chân trần mà không mang dép rơm như thường thấy ở các võ sĩ.

Nhìn bề ngoài thì chẳng ai đoán được hắn bao nhiêu tuổi nhưng rõ ràng đây chẳng phải là kẻ tầm thường. Người hắn thấp lùn, nhưng đôi mắt và những bắp thịt cuồn cuộn săn chắc của hắn đã nói lên điều đó. Không biết hắn đã ngồi đó tự bao giờ. Hắn ngồi xếp bằng khoanh chân trên đất, hai tay ôm một thanh trường kiếm.

- Ủa ai vậy nhỉ?

Người đi đường không khỏi ngạc nhiên và bị thu hút bởi tấm biển dựng bên cạnh hắn. Đại khái trên biển viết rằng:

 “Hỡi các võ sĩ, những kẻ tự tin vào sức mạnh của mình, những kẻ cầu học binh pháp võ nghệ, hãy tỉ thí với ta để phân định sư đồ.

Tháng chín năm Bunroku thứ hai[1].

Kiếm sĩ vô song đất Nhật Bản Iwama Kokuma”.

Thì ra là vậy. Những kẻ tự tin vào tài nghệ của mình hãy tranh thắng thua với kiếm sĩ đệ nhất Nhật Bản. Người thua sẽ làm đệ tử của kẻ thắng. Không biết là chuyện gì đây.

- A! Quả nhiên, hắn chính là Kokuma.

- Ừ đúng là Kokuma.

- A ha! cái gì mà kiếm sĩ vô song đất Nhật Bản chứ.

Bọn võ sĩ qua lại quanh chỗ hắn ngồi, đọc tấm biển rồi buông lời đàm tiếu. “Thằng này là Iwama Kokuma à?” Có kẻ giễu cợt trêu chọc nhưng hắn chẳng lấy gì làm bận tâm. Những chuyện võ sĩ đi lang thang khắp nơi trong nước tìm người giỏi võ nghệ để thách đấu, thi thố hay học hỏi chẳng thiếu gì trong xã hội phong kiến Nhật Bản. Chẳng ai lấy làm lạ. Nhưng Iwama lại xưng danh là kiếm sĩ thiên hạ vô song.

Đã ba ngày rồi, hắn ngồi ở một góc quảng trường trước cổng thành Edo, và hầu như hắn cứ ngồi yên ở đó. Bốn năm trước, tướng Tokugawa Ieyasu đã dời về vùng Kantou, chọn Edo làm nơi xây thành. Ông ta quả là người có con mắt nhìn xa trông rộng của kẻ đoạt thiên hạ. Từ trước đến giờ, Edo chỉ là chốn khỉ ho cò gáy, chẳng ai dám đến định cư trừ những thành phần cùng đinh. Nhưng quyết định chọn Edo làm nơi xây thành đã góp phần làm biến đổi bộ mặt lịch sử của nước Nhật. Chẳng ai ngờ, chốn hoang địa đó sau mấy trăm năm lại trở thành thủ đô của đất nước này. Sau này, người ta gọi nó là Tokyo.

Dưới bầu trời thu xanh ngắt, khắp nơi trong thành Edo đều vang lên tiếng búa nhiệt huyết xây dựng thành phố. Tiếng búa chẳng bao giờ dứt chứng tỏ quyết tâm xây dựng nơi đây thành một chốn phồn hoa đô hội của nhà Tokugawa.

- Từ bây giờ, nơi đây sẽ trở thành một đô thị sầm uất của ngài Tokugawa.

Mọi người đều tin như thế. Ngày ngày, người ta đều chứng kiến không ít cảnh bọn thị dân từ các vùng khác lũ lượt kéo về, chẳng bao giờ dứt. Từ nơi đây, có thể cảm nhận được mùi vị của biển từ vịnh Edo theo gió đưa vào.

Đến ngày thứ tư. Một người to lớn tiến đến bên Kokuma.

- Thằng khốn, cút đi!

Nói chưa dứt lời, gã đã vung gậy nện vào lưng Kokuma. Nhưng cây gậy chỉ vụt vào khoảng không trên đầu, Kokuma đã nhanh chóng thụp xuống. Khi Kokuma bật dậy, thân thể người kia bị ném vút đi, xương cổ bị đánh trật khiến hắn la hét ầm ĩ. Người qua đường thấy thế cả sợ, một góc phố náo loạn cả lên.

Đến ngày thứ năm, lại thêm hai tay võ sĩ giang hồ từ đâu đến thách đấu với Kokuma bằng mộc kiếm, nhưng hắn chỉ dùng tay không. Trong nháy mắt, hai người đã bị hắn vặn gãy xương cánh tay. Những kẻ chứng kiến lại thêm phần sợ hãi.

Đến buổi chiều ngày thứ sáu đã xảy ra một chuyện. Mỗi ngày, Kokuma chỉ ăn một buổi. Chiều hôm ấy, hắn mò xuống làng chài ngoài thành để lấy thức ăn thì đã thấy bốn kiếm khách chờ sẵn, thách đấu với hắn bằng kiếm thật.

- Ở đây chẳng phải trước cổng thành nên ta sẽ rút kiếm. Liệu hồn!

Báo rồi, Kokuma lao tới trước như con chim én. Nhanh quá, chỉ trong sát na[2] mà hai kiếm khách đã ngã xuống, máu phun có vòi. Một kẻ khác chớp thời cơ đâm từ sau lưng Kokuma. Hắn nhanh nhẹn tránh được rồi thuận tay huơ ngược lưỡi kiếm. Tên còn lại trông thấy hoảng hồn bỏ chạy mất dạng. Rồi tiếng đồn về hắn lang rộng khắp Edo, lọt vào tai Tokugawa Ieyasu.

Lúc bấy giờ, không hiếm những võ sĩ xuất thế lập thân nhờ vào tài võ nghệ. Nhưng thời kỳ chiến loạn trăm năm đã gần đến hồi kết thúc. Khi Toyotomo Hideyoshi diệt họ Hojo ở Odawara, thì họ Toyotomi đã gần như bình định được thiên hạ, vì thế mà nhu cầu về võ sĩ cũng giảm hẳn đi. Nếu không phải là kẻ cực kỳ xuất chúng bạt quần thì khó lòng mà tìm được công danh.

Lúc đầu, người ta gọi Kokuma là “kỳ nhân” rồi sau khi chứng kiến tài nghệ của hắn, các võ tướng và chư hầu có dinh thự ở Edo tự nhiên âm thầm chú mục đến hắn.

Đến ngày thứ mười, lại thêm hai kẻ thách đấu nữa bị hạ.

Nếu cứ như thế này thì quả nhiên cái danh hiệu “Nhật Bản vô song” cũng không phải là nói khoác. Rồi có cả vị chư hầu và Hatamoto nào đó đến mời hắn về phục vụ. Nhưng hắn từ chối thẳng thừng và cứ tiếp tục ngồi trước cổng thành.

- Vậy mục đích của hắn là gì?

Nhiều người tự hỏi. Có kẻ cười ngạo. Có lẽ hắn đợi lời mời từ một nhà nào đó cao giá hơn.

Đến ngày thứ mười ba lại có thêm năm kẻ đại bại dưới tay Kokuma. Như thế này sẽ không còn ai dám khiêu chiến với hắn mất.

- Quả là một tay kiếm cừ khôi.

- Hãy đến phục vụ cho ta đi...

- Cho sứ giả đến gặp hắn ngay...

Cứ như thế mà thành Edo náo nhiệt hẳn lên. Bọn thị dân và dân chài ngày ngày đều ghé đến trước cổng thành để xem hắn.

Buổi sáng ngày thứ mười bảy, trời đổ cơn mưa bụi như sương mù. Trong cơn mưa có ba võ sĩ đến tìm Kokuma.

- Các hạ là Iwama Kokuma?

- Chính ta.

- Chúng ta là môn đệ của Negishi Tokaku.

Một trong ba người có kẻ cốt cách vững vàng, hình dong khôi ngô tuấn tú.

- Tại hạ là Sakayama Denzou.

Denzou nhìn kỹ Kokuma bằng cặp mắt như phóng ra từng tia điện rồi cất giọng nói trầm trầm nhừa nhựa.

- Sư phụ Negishi Tokaku muốn tỉ thí với các hạ.

Kokuma ngước nhìn Sakayama rồi hất hàm:

- Ta chờ ngày này đã lâu.

Nói rồi vùng dậy rồi nhổ tấm biển cắm bên cạnh, bẻ gãy cọc làm hai rồi vứt vào bụi cây sau lưng.

Chú thích:

[1] Bunroku: niên hiệu kéo dài từ năm 1592-1596

[2] Khoảnh khắc rất ngắn khó có thể đo đếm được