Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 847: Thiên Hạt Kiếm (1)

Hắn tuy rằng là một trong những người mạnh nhất ở cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, nhưng cùng hắn nổi danh còn có hai người, không ai không hi vọng thực lực của mình mạnh lên một chút, áo nghĩa lĩnh ngộ được càng nhiều một chút, lại nói tiếp, Bán Bộ Vương Giả và Sinh Tử Cảnh nhìn như chỉ cách một đường, kỳ thật là cả một thâm uyên, nếu không có cơ duyên, cả đời cũng khó bước vào, trước đó, hắn nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, vì trùng kích Sinh Tử Cảnh mà chuẩn bị.

- Có môn áo nghĩa võ học không gian này rồi, thực lực trì trệ không tiến của ta tất nhiên có thể tiến bộ lần nữa, trùng kích Sinh Tử Cảnh cũng có cơ hội, xem ra ông trời vẫn rất chiếu cố đến ta.

Cẩn thận thu hồi ngọc giản, Lôi Linh Vương tâm tình sung sướng rời khỏi mật thất.

Lúc nhóm người Diệp Trần tiến vào mộ địa Bạch Dương Vương, hơn trăm người đến sau đó cũng đã đến mộ địa Hỏa Điểu Vương, không may, bọn hắn chẳng những không được bảo vật gì, ngược lại còn bị bốn sinh vật nguy hiểm săn giết, nguyên một đám hài cốt không còn.

Một chỗ trong thông đạo, hai gã Bán Bộ Vương Giả bị trói giữa không trung, không cách nào nhúc nhích, bao phủ bọn hắn chính là một tấm mạng nhện vô hình, dùng mắt thường căn bản không thấy được, nếu phóng thích linh hồn lực ra ngoài thì cũng cần phải tìm cẩn thận mới có thể cảm giác được dấu vết để lại, nhưng tiếc là ai mà ngờ tới trong thông đạo lại có mạng nhện chứ, không nghĩ qua là, đã bị bao phủ, sinh tử còn không thể tự định đoạt nữa.

- Hắc hắc! Lại thêm hai người.

Ám Ảnh Quỷ Bức Vương căn bản không nói nhảm gì, một ngụm cắn vào cổ một gã Bán Bộ Vương Giả, hung hăng mút lấy máu huyết.

Mà tên Bán Bộ Vương Giả khác thì trở thành đồ ăn của hai Bộ Sát Giả Chi Hậu, chịu khổ không thôi.

Liếm liếm khóe miệng, Ám Ảnh Quỷ Bức Vương ném thây khô trong tay, cười tà nói:

- Lấy lực lượng của chúng ta, ở chỗ này không có đối thủ, hy vọng có thể gặp được người kia.

Lòng tự trọng của Ám Ảnh Quỷ Bức Vương thập phần mãnh liệt, cho nên phi thường thống hận Lôi Linh Vương đã mang lại sỉ nhục cho hắn, hồi tưởng lại tràng cảnh mình cầu xin tha thứ, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chiểu Trạch Vương ồm ồm nói:

- Hắn rất mạnh, chúng ta tốt nhất vẫn không nên gây với hắn.

Cũng giống với Ám Ảnh Quỷ Bức Vương, Chiểu Trạch Vương cũng bị Lôi Linh Vương đánh rất thảm, thật vất vả mới giết đủ Bán Bộ Vương Giả, khôi phục lại được thực lực, sau đó thực lực lại càng đạt tới thời kì đỉnh phong, nếu tính sức chiến đấu chính diện thì đã là hàng ngũ Bán Bộ Vương Giả đỉnh tiêm rồi.

- Ngươi nói ta biết rõ, ta có thể cảm giác được, thực lực của ta mạnh hơn rất nhiều.

Ám Ảnh Quỷ Bức Vương khác với những sinh vật khác, trong một trình độ nhất định, chỉ cần hút đủ máu huyết, có thể tăng thực lực lên, cùng nhau đi tới, số lượng Bán Bộ Vương Giả mà hắn đánh chết chừng bảy tám người, thực lực sớm đã siêu việt thời kì cường thịnh, đạt tới độ cao mới, đây cũng là suối nguồn khiến hắn tràn đầy tự tin.

- Đi thôi!

Ám Ảnh Quỷ Bức Vương không muốn nhiều lời, đi ở phía trước.

Ở mộ địa Bạch Dương Vương, bọn người Diệp Trần không có thu hoạch gì, qua cả buổi, năm người tới trước mộ địa Thiên Hạt Vương, vượt ngoài ý định chính là, đại môn mộ địa Thiên Hạt Vương đã mở ra, cũng không biết người có chìa khóa thứ tư là ai nữa, có phải là người trẻ tuổi không?

Đi tại trong thông đạo mộ địa Thiên Hạt Vương, Tần Liễu nói:

- Thiên Hạt Vương là Yêu Vương cường đại nhất dưới trướng Tứ Cực Đại Đế, hắn là yêu thú kiếm khách hiếm có, ưa thích sử dụng kiếm, cảnh giới kiếm pháp cũng rất cao, lúc ấy, có người thậm chí xưng hắn là Thiên Hạt Kiếm Vương.

- Thiên Hạt Vương là yêu thú kiếm khách, ưa thích sưu tầm kiếm, nói không chừng trong mộ địa của hắn có kiếm trủng cũng nên.

Kiếm trủng có nghĩa là phần mộ của kiếm, có chút thực lực cường đại của Kiếm Vương, trước khi chết, ngoại trừ kiến tạo mộ địa cho mình, cũng sẽ kiến tạo cho thanh kiếm thân yêu của mình một cái kiếm trủng, trong kiếm trủng ngoại trừ có thanh mình yêu thích nhất, còn có rất nhiều bảo kiếm sưu tầm được nữa.

- Thiên Hạt Vương là kiếm khách?

Diệp Trần cảm thấy rất mới lạ.

Tần Liễu gật đầu:

- Đúng, bảo kiếm của Thiên Hạt Vương vào lúc ấy cũng thập phần nổi danh, gọi là Thiên Hạt Kiếm, nghe nói là do hắn tự mình chế tạo, tài liệu dùng đến đều là tài liệu cực phẩm, trong đó một ít bí kỹ, ở Chân Linh đại lục căn bản không có, chỉ có trên một ít tinh cầu trong tinh không mới có thể tìm được, bởi vì có vài tinh cầu ẩn chứa năng lượng đặc thù, khiến cho Thiên Hạt Kiếm của hắn cũng kế thừa cổ lực lượng này, lực sát thương tăng nhiều, so với cực phẩm bảo kiếm bình thường mạnh hơn không ít, đương nhiên, ta chỉ là suy đoán, có lẽ Thiên Hạt Vương sẽ không kiến tạo kiếm trủng.

- Hi vọng vận khí không tệ!

Chiến Vương bội kiếm trong Trữ Vật Linh Giới của Diệp Trần cũng là cực phẩm bảo kiếm, nhưng nó không được trọn vẹn, không chút lực lượng, nếu chế tạo lại lần nữa thì đã không có ý nghĩa gì nữa, bất quá Chiến Vương bội kiếm không trọn vẹn cũng có giá trị, nếu như Diệp Trần muốn đúc kiếm, có thể đề luyện ra một ít tài liệu hữu dụng trong Chiến Vương bội kiếm, giảm bớt đi một phen khổ công.

Mộ địa Thiên Hạt Vương là tòa mộ địa lớn nhất trong bốn tòa mộ địa Yêu Vương, đi hơn nửa ngày, năm người cũng chưa đi đến cuối

- Ân? Có kiếm khí!

Diệp Trần đi ở phía trước bỗng nhiên nhướng mày, tinh tế cảm ứng đến.

- Có kiếm khách đang chiến đấu?

Tần Liễu nghi vấn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Diệp Trần khẽ lắc đầu:

- Không, kiếm khí này khác với kiếm khí được phát ra, là khí tức của kiếm, rất nhiều loại!

Diệp Trần là kiếm khách, đối với kiếm khí thập phần mẫn cảm.

- Rất có thể là kiếm trủng!

Tần Liễu con mắt sáng ngời.

- Đi theo ta...

Bằng vào cảm ứng vi diệu với kiếm khí, Diệp Trần đi trước dẫn đường.

Ba chuyển bốn chuyển, Diệp Trần năm người bất tri bất giác đi vào trước một thạch môn khổng lồ, thạch cửa mở ra một nửa, vô số loại kiếm khí lộ ra ngoài, muốn cắt đứt không khí xung quanh.

- Quả nhiên là kiếm trủng.

Tần Liễu ngữ khí khẳng định.

- Đã có người tiến vào.

Diệp Trần liếc mắt đánh giá thạch môn mở ra một nửa, thân hình lóe lên, lướt đi vào.

- Thật nhiều kiếm.

Năm người vừa tiến đến, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm rung động, Yến Phượng Phượng và Mộ Dung Khuynh Thành càng ngẩng đầu, há to mồm.

Chỉ thấy trong tầm mắt, khắp nơi đều là kiếm, bên trong kiếm trủng, cao thấp phập phồng, chỗ thấp cũng cắm kiếm, chỗ cao cũng cắm kiếm, cơ hồ cách mỗi vài bước, liềm có một thanh kiếm cắm trên mặt đất, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ kiếm trủng căn bản không thấy cuối, một mảnh kiếm sơn kiếm hải.