Khoé miệng rỉ máu, Diệp Trần ho nhẹ, có Hỗn thiên khải tăng cường chân nguyên hộ thể cũng không chặn nổi Phá hư chỉ của đối phương, không chỉ vậy, chỉ lực tàn dư thậm chí còn xuyên qua Hỗn thiên khải, truyền lên thân thể hắn, sau khi bị tầng phòng ngự long cốt triệt tiêu một bộ phận, tác dụng lên lục phủ ngũ tạng hắn, khiến hắn bị thương nhẹ.
Nếu như không có Hỗn thiên khải, một chỉ này chí ít có thể khiến thương thể của mình thêm nghiêm trọng, thậm chí trọng thương.
Diệp Trần bây giờ đã biết Phá hư chỉ của Hạ Hầu Tôn cường đại cỡ nào, đến Bạch Vô Tuyết cũng phải dốc toàn lực, mới ngăn cản thành công.
Hạ Hầu Tôn, thương thế nghiêm trọng hơn Diệp Trần, một kiếm này của Diệp Trần, nhanh đến không thể tưởng tượng, mở tung bình phong không gian, chân nguyên hộ thể trong nháy mắt, cuối cùng chém lên thượng phẩm khải giáp, kiếm khí dày đặc thuận theo khải giáp, đả thương lục phủ ngũ tạng và kinh mạch, dưới kiếm ý ngưng kết, thậm chí sản sinh kiếm khí mắt thường không nhìn thấy bên trong cơ thể Hạ Hầu Tôn, giống như con dao nhỏ, cắt vào máu thịt và nội phủ hắn. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
Oa!
Há miệng phun ra một lượng lớn máu tươi, Hạ Hầu Tôn rõ ràng rất mệt, không còn tự tin và thong dong như trước nữa, bá khí mặc dù vẫn tồn tại nhưng vì tự tin bị tổn thương, trở nên có chút cuồng loạn và điên rồ.
Nhìn Diệp Trần với con mắt đầy sát ý, thân thể Hạ Hầu Tôn hơi rung, rống lên một tiếng giận dữ,
- Cút ra ngoài cho ta.
Tựa như nước lũ bạo phát, một lượng lớn kim quang từ trong cơ thể Hạ Hầu Tôn bạo phát ra ngoài, chỉ nghe thấy những tiếng xì xì vang lên không dứt, trên tường thông đạo xuất hiện những vết nứt nho nhỏ, là hiện tượng do kiếm khí bên trong cơ thể Hạ Hầu Tôn bị chân nguyên đánh ra ngoài tạo thành.
Vù!
Diệp Trần không để cho Hạ Hầu Tôn có cơ hội nghỉ ngơi, trường kiếm vung lên, kiếm phong nhu hoà một lần nữa tác động lên Hạ Hầu Tôn, muốn tránh cũng không tránh được.
- Đồ khốn!
Ngực bắn ra một đoá hoả hoa rực rỡ, Hạ Hầu Tôn chỉ cảm thấy ngực như bị đánh nát, hai chân rời đất, bay ngược ra ngoài như mũi tên, cuối cùng đập mạnh lên góc tường, tạo thành một hình người mờ mờ, phấn vụn rào rào rơi xuống.
- Kim chi liên y!
Như bóng với hình, Diệp Trần đuổi sát sau lưng Hạ Hầu Tôn, rồi lại thi triển ra một đòn sát chiêu, gợn sóng kim sắc lộng lẫy giống như sóng nước trong hồ, khuếch tán lúc nhanh lúc chậm.
Kẹt!
Khải giáp vặn vẹo, Hạ Hầu Tôn thất khiếu chảy máu, da dẻ bắt đầu tiết ra những sợi máu tươi, cả người bị nhuộm thành màu máu.
- Là ngươi ép ta, Huyết hoàng phá sát chỉ!
Giống như vạn lưu quy tông, máu tươi bên ngoài cơ thể Hạ Hầu Tôn ngưng tụ lên đầu ngón tay, phần da chỗ đó nứt ra, quang mang hồng sắc mang theo khí tức huỷ diệt, bắn nhanh ra ngoài, sức mạnh bí mật giấu trong máu cũng bị hút sạch.
Một chỉ này, là bí pháp cực kì cường đại, đả thương địch thủ một ngàn thì cũng chịu tổn hại tám trăm.
Chiu!
Chỉ lực như hồng sắc quang tuyến bắn ra như điện xẹt, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Trần.
- Phá!
Linh tê nhất kiếm thi triển, Diệp Trần một kiếm đánh lên chỉ lực hồng sắc.
Ngâm!
Một cảnh tượng đáng sợ phát sinh, Lôi kiếp kiếm rắn chắc đột nhiên uốn lượn, tựa hồ như một chiếc cung đang được kéo giãn, một khắc sau, một luồng sức mạnh bá đạo thuận theo thân Lôi kiếp kiếm, trùng kích lên tay Diệp Trần, ăn mòn tầng phòng ngự long cốt.
- Bí pháp bá đạo quá.
Một sợi máu tươi rỉ ra từ khoé miệng Diệp Trần, ngoằn ngoèo như rắn, sưu một tiếng, Diệp Trần mượn luồng sức mạnh này, bay ra ngoài, lảo đảo đáp xuống, bước lùi mấy bước, mỗi bước đều tạo thành một vết chân mờ mờ trên đất.
- Diệp Trần!
Mộ Dung Khuynh Thành kêu khẽ một tiếng.
Diệp Trần khoát khoát tay,
- Ta không sao!
Nói xong, lại chăm chú nhìn Hạ Hầu Tôn, lòng thầm nghĩ: Xem ra mình vẫn xem nhẹ thanh niên ngũ cự đầu, cho dù bị ép đến đường cùng mà vẫn còn con át chủ bài để thay đổi tình thế, mặc dù nói cái giá phải trả quá lớn, nhưng đến thời khắc sinh tử, chẳng ai nghĩ nhiều như vậy, suy rộng ra, bốn người còn lại nói không chừng cũng có những con át chủ bài bảo mệnh.
- Vẫn không đả thương được hắn?
Hạ Hầu Tôn da dẻ khô đi không ít, nhãn thần đông cứng nhìn về phía Diệp Trần, Huyết hoàng phá sát chỉ này, là bí thuật do Huyết hoàng đời thứ nhất tự sáng mấy ngàn năm trước, một lần thi triển, năm phần huyết dịch trong cơ thể sẽ bị đun sôi, để lấy ra năng lượng che giấu trong đó hình thành chỉ lực vô địch, không gì có thể phá nổi, mặc dù nói năm phần huyết dịch thập phần đáng sợ, kì thực Hạ Hầu Tôn chỉ mất một phần mười mà thôi, không phải hắn có kĩ xảo gì giảm bớt yêu cầu mà là một kiếm cuối cùng của Diệp Trần, khiến máu tươi trong người hắn đều bị chảy hết ra ngoài, máu tươi rời khỏi cơ thể, một chốc một lát không thể mất đi năng lượng bên trong, vừa hay dùng để thi triển huyết hoàng phá sát chỉ.
- Là khải giáp, bán cực phẩm khải giáp!
Hạ Hầu Tôn đảo mắt, phán đoán chân nguyên hộ thể trên người Diệp Trần, chân nguyên hộ thể bình thường là một tầng khí tráo mỏng như vỏ trứng, chỉ có bán cực phẩm khải giáp mới in kí hiệu có hình trạng khác nhau trên chân nguyên hộ thể, nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao phòng ngự của Diệp Trần lại mạnh đến vậy, có bán cực phẩm bảo khí, phòng ngự chí ít tăng lên gấp đôi.
Khoé miệng vén lên một nụ cười trào phùng, Hạ Hầu Tôn khàn giọng nói:
- Thì ra dựa vào bán cực phẩm khải giáp, không có khải giáp, người tuyệt đối không chống đỡ nổi.
Diệp Trần bất đắc dĩ lắc đầu,
- Nói thực, là một trong thanh niên ngũ cự đầu, thực lực ngươi có, nhưng nhân phẩm, chẳng ra làm sao, thua, thì tìm lý do, nếu không chấp nhận được thì đừng ra khỏi cửa nhà, nếu ngươi cảm thấy cầm vũ khí chiến đấu không phải võ giả thì cởi thượng phẩm khải giáp trên người ra, tháo bỏ găng tay trên tay ra, tốt nhất cũng đừng thi triển bí pháp nữa bởi vì người khác chưa chắc đã có bí pháp, dựa vào bí pháp, cũng không được coi là võ giả chân chính, Hạ Hầu Tôn, ngươi dám làm vậy không?
- Ngươi!
Hạ Hầu Tôn không biết nói gì, mặt sắt lại.
- Nói nghe hay lắm, nhưng Hạ Hầu Tôn ta vẫn chưa thua, xem ai chịu được đến cùng.
Thương thế trên người khiến cho Hạ Hầu Tôn mất đi sáu bảy phần chiến lực, Huyết hoàng phá sát chỉ cuối cùng càng vết thương của hắn nặng hơn, da dẻ khô héo, nếu như không phải sinh mệnh lực của Linh Hải Cảnh đại năng ngoan cường, e rằng đến lực khí để đứng hắn cũng không có.
Ong!
Lấy từ linh giới trữ vật ra một viên đơn dược kim sắc, Hạ Hầu Tôn nuốt luôn không hề do dự.
- Ồ! Khí tức đang tăng lên!
Diệp Trần nhíu mày, cảm nhận khí tức sa sút trên người Hạ Hầu Tôn đang tăng với tốc độ chóng mặt, rất nhanh đạt đến trạng thái đỉnh phong, thậm chí vượt qua đỉnh phong, cường đại hơn, bá đạo hơn cả thời điểm trước khi bị thương, như thần linh phụ thể.