Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 548: Đồ chó

Ma Kim Thiểm là một loại võ học ma tộc hay dùng nhất. Nguyên lý là để ma lực tập trung cao độ, thành đường thẳng phóng xuất ra, uy lực cường đại có thể trong nháy mắt xuyên thủng đại địa. Cường giả đồng cấp căn bản không thể đỡ được. Mà võ học Ma tộc sở dĩ cường hãn, là bởi vì thân thể Ma tộc cường hãn. Chỉ có thân thể cường hãn mới có thể thi triển ra võ học Ma tộc yêu cầu hà khắc. Nói chung, Nhân Ma phải hoàn thành Ma Hóa ba bộ vị mới miễn cưỡng thi triển ra được Ma Kim Thiểm chân nguyên áp súc thành. Đương nhiên gia tộc Nhân Ma bình thường căn bản không có võ học Ma tộc. Do đó Ma Hóa bộ vị cũng đều vô dụng đây là ưu thế của Vũ Văn gia tộc.

- Cũng công bằng đi sao!

Vũ Văn Hạo chân nguyên vừa phun, ám kim sắc quang cầu bắn ra tựa như một đạo ám kim sắc xạ tuyến, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Ám kim sắc xạ tuyến đi tới đâu, không gian sóng gợn đè ép với nhau, tràng cảnh cực kỳ hãi nhân.

- Không tốt, là võ học ma tộc!

Mộ Dung Chỉ Thủy nhịn không được đứng lên, khẩn trương nhìn về phía Diệp Trần.

- Một chiêu này cũng thật lợi hại để lực công kích thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Diệp Trần liếc mắt nhìn ra, Ma Kim Thiểm là một loại chiêu số truy cầu lực sát thương, không có gì huyền ảo hay không, chỉ có lực phá hoại đáng sợ. Có lẽ nó tại kỹ xảo tấn công có khuyết điểm rất lớn, không, trên cơ bản không có kỹ xảo công kích gì cả, chỉ một đường thẳng tắp phá hư mà thôi. Nhưng đổi lên trên phương diện tốc độ nó được bù đắp. Khoảng cách vài trăm mét so với mấy chục thước cũng không có gì khác biệt, lóe lên là đi tới.

Muốn tránh thoát Ma Kim Thiểm, chỉ có một loại biện pháp, đó chính là dựa vào tốc độ kinh người tránh ra, chỉ cần bị chạm một chút sẽ chết rất thê thảm.

- Dùng tốc độ của ta, có chút khó khăn, Kiếm Quang Phi Hành Thuật cũng cần thời gian khởi động nhất định, với lại nó cần triệt tiêu hộ thể chân nguyên. Phòng ngự bên ngoài cơ thể tiếp cận Linh Hải cảnh. Một khi bị đánh trúng, hậu quả càng thêm nghiêm trọng, xem ra, đành phải bạo lộ một ít thực lực.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Trần đột nhiên trở nên lăng lệ ác liệt, không né không tránh, hai tay tay nắm lấy Hoàng Kim Kiếm, giơ lên cao đánh xuống.

Cơ hồ ngay tại lúc Diệp Trần phách trảm Hoàng Kim Kiếm, ám kim sắc xạ tuyến tựa như tia chớp xuất hiện trước người kim sắc mười thước. Sau đó liền bị ngăn cản. Ngăn cản nó là kim sắc kiếm quang. Kiếm quang này cũng không phải trạng thái bất động, mà là đang chấn động, mỗi nháy mắt, chấn động hơn hai ngàn lần.

Không âm thanh truyền ra, ngay sát na kim sắc kiếm quang cùng ám kim sắc xạ tuyến va chạm với nhau, thiên địa thất thanh, trong phương viên hơn mười dặm, bất kỳ thanh âm gì cũng không thể truyền ra, không khí toàn bộ bị chấn động cho nát bấy, tiêu tán vô hình. Trong vô thanh vô tức, một ít kiến trúc phía dưới của Vũ Văn gia tộc bắt đầu sụp đổ, tựa như hạt cát, triệt để hóa thành tro bụi. Địa điểm có chiến đấu đủ cao, nếu không phạm vi phá hoại còn muốn lớn hơn.

Oanh!

Cục diện thất thanh duy trì ước chừng ba lần nháy mắt. Ba lần nháy mắt qua đi, một đoàn tia chớp cực lớn đem thái dương trên bầu trời kéo gần xuống. Trong mấy ngàn dặm, biển mây trực tiếp bốc hơi, tạo thành cảnh tượng trời trong xanh, không chút gợn mây.

Lúc này, khí kình bộc phát còn chưa kết thúc, khiến tia chớp yếu bớt, một vòng ám kim sắc sắc bén như đao rung động, khuếch tán ra. Rung động đến mức chỉ cần độ cao vượt qua độ cao đồ vật rung động, toàn bộ đều bị tiêu diệt, mặt cắt bóng loáng bằng phẳng.

Phốc!

Vũ Văn Hạo căn bản không có năng lực phản kháng, trực tiếp bị thâm kim sắc rung động đánh bay ra ngoài, Thượng phẩm hung giáp cùng hộ tí vang lên dát chi dát chi tựa hồ tùy thời đều có thể tan vỡ. Trùng kích sắc bén kia càng theo phòng ngự bảo khí truyền đến trong cơ thể hắn, làm hắn phun ra đại lượng tiên huyết.

- Trùng kích ba uy lực thật lớn không thể tưởn tượng.

Mọi người nhìn thấy Vũ Văn Hạo bị phản phệ bắn ngược ra ngoài, hít một hơi lãnh khí. Nói chung, trùng kích ba rất khó làm thương tổn đến song phương đối chiến. Dù sao nó cũng truyền ra bốn phương tám hướng, sau đó uy lực sẽ bị giảm bớt nhanh chóng. Trừ phi ở hạch tâm khu vực bộc phát trùng kích ba. Thế nhưng Vũ Văn Hạo đứng cách địa điểm bộc phát trùng kích ba đủ tới vài trăm thước a.

- Đúng rồi, Diệp Trần cách địa điểm bộc phát trùng kích ba có mười thước, không biết thế nào?

- Đoán chừng tổn thương so với Vũ Văn Hạo quá nặng a!

Không ít người tốt nhìn về phía Diệp Trần đứng.

Trên bầu trời, tia chớp vẫn còn tiếp tục, bất quá so với lúc trước yếu hơn gấp trăm lần, xuyên thấu qua tia chớp lờ mờ có thể nhìn thấy bên trong có một đạo thân ảnh.

- Hừ, gần như vậy, nhất định tổn thương rất nặng!

Nhìn thấy một màn này, Vũ Văn Dã cùng Vũ Văn Kim đều cho rằng Diệp Trần toàn bộ tiếp nhận trùng kích ba bộc phát, khoảng cách gần như vậy, cho dù tu vi đạt tới cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ, hộ thể chân nguyên cũng hoàn toàn không chịu nổi. Huống chi tu vi của Diệp Trần chỉ là Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.

- Diệp Trần không có việc gì a!

Mộ Dung Vũ lo lắng nói.

Mộ Dung Chỉ Thủy không nói gì, gắt gao nhìn vào tia chớp. Nguồn: https://truyenfull.vn

Ba!

Tia chớp tiêu tán, lộ ra thân ảnh của Diệp Trần.

Diệp Trần bảo trì tư thế huy kiếm bổ xuống, kiếm phong trên Hoàng Kim Kiếm còn có một tia ám kim sắc khí tức lượn lờ, hướng hai bên tỏa ra.

- Hắn không có thổ huyết?

Vũ Văn Dã chấn động.

- Không vội, một ít thương thế nghiêm trọng, bề ngoài nhìn vào không thấy gì đâu.

Vũ Văn Kim nhướng mày, hắn không tin Diệp Trần không bị làm sao cả.

Hô!

Từ từ thở ra một hơi thật dài, thân thể Diệp Trần thả lỏng, Hoàng Kim Kiếm chỉ xéo mặt đất, chợt nhìn về phía mọi người phía dưới, cuối cùng tập trung ở trên người phụ tử Vũ Văn Kim.

- Vũ Văn Hạo đã bại, phải chăng có thể cởi bỏ bí pháp cấm chế trên người nàng?

Diệp Trần nói là Mộ Dung Khuynh Thành.

- Thật không có bị thương!

Mặt phụ tử Vũ Văn Kim hết sức khó coi, đồng thời cũng âm thầm khiếp sợ thực lực của Diệp Trần. Vũ Văn Hạo tuy kém Vũ Văn Dã, nhưng tuyệt đối là một đại năng Chân Nhân Cấp đỉnh tiêm. Gặp phải một ít Linh Hải Cảnh Tông Sư nhỏ yếu đều có năng lực bảo vệ tánh mạng. Vũ Văn Dã so với hắn mạnh hơn ở chỗ đối với võ học tham ngộ cùng năng lực thiên phú của Nhân Ma huyết mạch hoàn mỹ hơn, phương diện trụ cột cũng không có gì ưu thế.

- Nhanh, đi đem Hạo nhi mang trở lại.

Vũ Văn Kim phân phó một gã cao thủ Vũ Văn gia tộc, sau đó âm trầm nói với Diệp Trần:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, Tiểu Dã cùng Khuynh Thành cô nương hai bên tình nguyện. Việc hôn sự này hoàn toàn không có vấn đề. Nếu không Khuynh Thành cô nương cũng sẽ không đến Vũ Văn gia tộc ta.

- Nữ nhi của ta cùng con của ngươi hai bên tình nguyện? Nói đùa gì vậy, bọn hắn trước kia tựa hồ căn bản không quen biết a!

Mộ Dung Chỉ Thủy cả giận nói.

Vũ Văn Kim lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Chỉ Thủy:

- Chuyện cảm tình giữa nam nữ, há lại chịu thời gian hạn chế. Mộ Dung Chỉ Thủy, ngươi không muốn để cho con gái của ngươi đến Vũ Văn gia tộc ta còn không phải vì chuyện năm đó sao? Ta nhắc lại lần nữa cho ngươi biết. Năm đó Vũ Văn gia tộc ta cũng không có bắt buộc nàng, ngươi cùng nàng phân ly là chuyện giữa hai người các ngươi, không có quan hệ với Vũ Văn gia tộc cùng ta.

- Có quan hệ hay không, trong lòng ta tự biết, bất quá hiện tại, xin cho nữ nhi của ta khôi phục bình thường, nếu không đừng trách ta vô lễ.

Nhắc đến mối tình năm xưa, Mộ Dung Chỉ Thủy có chút kích động, ánh mắt lạnh lùng nói.

Vũ Văn Kim cũng không tức giận, thản nhiên nói:

- Đúng, chúng ta là ở trên người nữ nhi của ngươi động chút ít tay chân, nhưng đây là bởi vì sợ nàng chịu ảnh hưởng của ngươi. Mọi người tại đây đều có gia đình, nên biết phụ thân có ảnh hưởng đối với con gái, vì hạnh phúc con của ta đành phải ra hạ sách này.

- Ngươi hạn chế nữ nhi của ta, ngươi còn có lý, hỏi lại ngươi một câu, có giải khai cấm chế hay không.

Mộ Dung Chỉ Thủy đứng thẳng dậy.

- Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên vọng động, nơi này là Vũ Văn gia tộc. Ngươi thân là một thành viên của Nhân Ma gia tộc, tốt nhất chú ý ngôn hành cử chỉ một chút. Nếu không ta không ngại đem ngươi giam giữ tại Vũ Văn gia tộc, cho ngươi tỉnh lại.

- Bá phụ, không nên vọng động, chuyện này để ta giải quyết.

Diệp Trần chân nguyên truyền âm cho Mộ Dung Chỉ Thủy.

Mộ Dung Chỉ Thủy cố gắng hít sâu mấy lần, tràn ngập nộ khí ngồi xuống. Hắn biết rõ mình coi như gây rối, cũng sẽ chỉ khiến sự tình trở nên phức tạp hơn. Ngược lại tiện nghi Vũ Văn gia tộc, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào Diệp Trần cùng bối cảnh sau lưng hắn.

- Xem ra, sự tình rất phức tạp a!

- Chúng ta xem náo nhiệt là được, không cần quản bọn hắn ai đúng ai sai làm cái gì.

Mọi người tại đây vẫn ung dung ngồi yên, vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm. Đối với bọn họ mà nói, ai đúng ai sai cùng bọn họ đều không liên quan.

Thân thể chậm rãi hạ xuống tới, Diệp Trần đứng trong quảng trường, âm thanh lạnh lùng nói:

- Lập lại lần nữa, giải trừ bí pháp cấm chế trên người nàng.

- Đây là sự tình của Vũ Văn gia tộc ta, ngươi không có tư cách quản. Hơn nữa nàng nhất định là thê tử của ta, lại đến trở ngại ta, ta không dám bảo đảm chính mình sẽ làm ra chuyện gì?

Vũ Văn Dã khiêu khích nhìn xem Diệp Trần, ý uy hiếp rất rõ ràng.

Hoàng Kim Kiếm chậm rãi cử động, Diệp Trần đạm mạc nói:

- Ngươi tính toán cái chó chết gì, chỉ biết dùng loại thủ đoạn hạ lưu này.

- Ngươi dám mắng ta chó chết.

Vũ Văn Dã đột nhiên tức giận.

Vũ Văn Kim sắc mặt cũng trở nên âm trầm, Diệp Trần mắng Vũ Văn Dã là chó chết, chẳng khác gì là đang mắng hắn, mắng cao thấp toàn tộc Vũ Văn gia tộc.

- Làm càn, quỳ xuống xin lỗi cho ta. Nếu không hôm nay đừng mơ tưởng rời khỏi Vũ Văn gia tộc.

Hơn mười tên cao thủ Vũ Văn gia tộc đứng ra, khí kình dâng lên muốn phát.

- Các ngươi mới làm càn, Diệp Trần là thiên tài được Long Thần Thiên Cung cung chủ nhìn trúng, ngươi dám lại để cho hắn quỳ xuống, có phải là không muốn sống không?

Vương Thạch cùng Nham Khuê ngay ngắn đứng dậy.

- Hắn dám ức hiếp Vũ Văn gia tộc ta, chuyện này như thế nào tính toán, cho dù không quỳ xuống, cũng muốn xin lỗi cao thấp toàn tộc Vũ Văn gia tộc cho ta.

- Đúng, phải xin lỗi, nói lời xin lỗi.

- Không xin lỗi, đừng mơ tưởng rời đi.

- Vũ Văn gia tộc ta không phải dễ khi dễ như vậy.

- Xin lỗi, nói xin lỗi cái gì, không bắt các ngươi xin lỗi Diệp sư đệ đã là tốt rồi.

Nham Khuê chẳng hề để ý nói ra.

- Đại trưởng lão!

Lúc này, tên cao thủ Vũ Văn gia tộc được phái đi, trên lưng cõng Vũ Văn Hạo trọng thương bay trở lại.

Vũ Văn Kim liếc mắt nhìn Vũ Văn Hạo bất tỉnh, sắc mặt càng âm trầm.

- Diệp Trần, ngươi trọng thương con của ta, chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt. Hiện tại ngươi một lần cơ hội lập tức rời khỏi Vũ Văn gia tộc, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

- Ta có thể đi, bất quá trước đó, phải cởi bỏ bí pháp cấm chế trên người nàng.

- Việc này không có khả năng.

Vũ Văn Kim quả quyết cự tuyệt.

- Không có khả năng còn nói gì, ta xem hôn sự này chính là ngươi Vũ Văn gia tộc bắt buộc, Diệp sư đệ, dẫn người đi, ai dám ngăn cản là cùng Long Thần Thiên Cung ta gây khó dễ.

Vương Thạch cùng Nham Khuê ở phía sau ủng hộ.

- Hai người các ngươi câm miệng cho ta!

Diêu Nhất Phong tức giận, hai người này, năm lần bảy lượt trợ giúp Diệp Trần, căn bản không có đem hắn để vào mắt, khí tràng trầm trọng lập tức bao trùm hai người.

- Ta kính ngươi là phó Điện Chủ, bất quá ngươi nếu làm việc không công bằng, chúng ta là sẽ không nghe ngươi.

- Không nghe ta?

Diêu Nhất Phong híp mắt lại, thập phần nguy hiểm.

- Phụ thân, để ta cùng hắn quyết thắng thua. Thắng, hắn tự nhiên không có gì để nói.

Vũ Văn Dã cũng nhịn không được, đề nghị nói.

Vũ Văn Kim chần chờ nói:

- Ngươi còn có thập phần nắm chắc?

Hắn đã sớm nhìn ra, hai người Vương Thạch cùng Nham Khuê ủng hộ Diệp Trần, chỉ cần bọn hắn ở đây, Vũ Văn gia tộc cũng không dám đem Diệp Trần làm gì. Hôn lễ cũng không cách nào tiếp tục tiến hành, nhưng thực lực của Diệp Trần lại khiến hắn có chút giật mình, cũng không phải dễ đối phó như vậy.

Vũ Văn Dã nói:

- Yên tâm, đối phó hắn, ta có mười hai thành nắm chắc, chỉ biết thắng, không bị thua.

- Vậy tốt rồi, nhớ kỹ, toàn lực ứng phó, đừng hạ thủ lưu tình.

Vũ Văn Kim đối với Diệp Trần có thể nói là hận thấu xương. Đầu tiên đối phương đánh gục Mạc Lạc, sau đó lại đại náo hôn lễ, cản trở chuyện tốt của Vũ Văn gia tộc. Thù hận này, hắn sẽ không quên. Một ngày kia, Long Vương chết đi, cũng là lúc hắn khiến đối phương biết cái gì gọi là sống không bằng chết, cái gì là hối hận không kịp. Về phần hiện tại, trước để Tiểu Dã đòi lại một chút lợi tức.