- Mộ Dung Khuynh Thành, hai người chúng ta chơi đùa đi.
Cô gái tóc tim xinh đẹp tự xưng là La Sát Nữ, nàng tựa hồ rất thấy hứng thú với Mộ Dung Khuynh Thành, sau khi đánh bại vài tên cao thủ liền điểm danh nói họ.
- Tốt
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu, phi thân lướt tới.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm oanh...
Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vnChiến đấu của hai người kịch liệt đến mức tận cùng, ánh sáng tím và hắc quang đan xen vào nhau, không ngừng va chạm, từng người chiếm cứ nửa bên bầu trời.
Công kích của La Sát Nữ cay độc vô tình, mỗi một kích đều vô cùng nóng nảy.
Mộ Dung Khuynh Thành nhãn lực vô song, về cơ bản đều hóa giải được công kích trí mang của La Sát Nữ, còn tiến hành đả kích vào nhược điểm của nàng, so Thông Thiên Ma Nhãn của Mạc Ngôn thì cao minh hơn không ít.
Hơn nữa mỗi khi trong mắt Mộ Dung Khuynh Thành có hắc quang lập lòe, chiến lực của nàng đều tăng lên không ít, khiến cho La Sát Nữ không thể không tạm thời phòng thủ, tránh việc lộ ra sơ hở trí mạng.
- Nhìn lầm rồi, Mộ Dung Khuynh Thành tựa hồ không kém gì La Sát Nữ a, thế chẳng phải nói, thực lực của nàng cũng thuộc loại với Mạc Tường, chỉ có điều lúc trước không bày ra sao.
- Trong Nam Trác Vực, yếu nhất ngược lại là Diệp Trần, thật không ngờ được.
- Không nhất định, Nam Trác Vực tàng long ngọa hổ, nói không chừng Diệp Trần cũng che giấu thực lực cũng nên.
- Rất không có khả năng a! Thác Bạt Khổ, Tư Không Thánh, Mộ Dung Khuynh Thành đều là chiến lực chuẩn Chân Long cấp, nếu thêm Diệp Trần nữa, thì quá khoa trương rồi.
- Đừng nói chuyện, phải phân thắng bại rồi
Oanh!
Trên tràng khí lãng tung hoành, hai bóng người đều bắn ra sau
- Phi Thiên Ám Sát Trảm
Mủi chân điểm lên mặt đất một cái, Mộ Dung Khuynh Thành đánh ra sát chiêu.
La Sát Nữ tóc tím tung bay, hai mắt bắn ra trạm trạm ánh sáng tím, một mâu bổ ra quang hồ màu tím, quang hồ phong bế công kích của Mộ Dung Khuynh Thành lại, chợt thân hình xoay tròn, tay trái cầm một thanh đoản mâu màu tím khác, một mâu đâm về ngực Mộ Dung Khuynh Thành.
Cái này một mâu cơ hồ phong bế toàn bộ đường lui của Mộ Dung Khuynh Thành, ngoại trừ ngạnh kháng, không có lựa chọn thứ hai, nếu nếu như ngạnh kháng thì... người thua rất có thể là Mộ Dung Khuynh Thành. Bởi vì về mặt lực công kích, nàng không bằng La Sát Nữ. Mà lúc này, làn da bên ngoài cơ thế nàng ẩn ẩn hiện lên hắc quang, theo hắc quang xuất hiện, khí tràng của Mộ Dung Khuynh Thành có sự biến hóa cực lớn, khí cơ khiên cung, trên không Lôi Đô toát ra một đạo khí lưu màu đen, bất quá rất đột ngột, hắc quang bên ngoài lan da của Mộ Dung Khuynh Thành lại đột nhiên thu viên, khí lưu màu đen trên không Lôi Đô cũng lập tức tiêu tán, phảng phất như ảo giác.
Đông!
Cuối cùng, Mộ Dung Khuynh Thành đã thua bởi La Sát Nữ, chịu một chút vết thương nhẹ.
- Tĩnh Ngạo Huyên, dám đánh một trận với ta không!
Chiến thắng Mộ Dung Khuynh Thành, La Sát Nữ cũng chưa thấy đủ, nàng xoay người, cặp mắt to xinh đẹp như bảo thạch nhìn chằm chằm về phía Lôi Chi Công Chúa.
- Cái gì? Nàng muốn khiêu chiến Tĩnh công chúa!
- Dã tâm thật ghê gớm, định một lần hành động oanh động toàn bộ Nam Phương Vực Quần sao?
- Có lẽ là giữa nữ nhân không có tinh thần chịu thua! Vũ Đạo Trà Hội lần này, lấy Tĩnh công chúa, Mộ Dung Khuynh Thành cùng với nàng là chói mắt nhất, hiện giờ nàng đã đánh bại Mộ Dung Khuynh Thành, vậy chỉ còn lại Tĩnh công chúa rồi.
- Không biết Tĩnh công chúa có lên chiến không nữa?
Lôi Chi Công Chúa Tĩnh Ngạo Huyên tay bưng chén trà, ưu nhã nhấp một miếng, chợt khẽ đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:
- Có gì không dám!
Thanh âm của Tĩnh Ngạo Huyên rất bình tĩnh, động tác cũng rất ưu nhã, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được trong đó ẩn chứa khí phách, mà theo nàng nói ra có gì không dám, khí lưu trên bầu trời cũng như tuôn ra, bắt đầu chuyển động, thay đổi bất ngờ.
Cảm ứng được khí cơ cường đại của Tĩnh Ngạo Huyên, con mắt như bảo thạch của La Sát Nữ có chút híp lại, mang đến cho người ta một loại biến hóa ngưng trọng và nguy hiểm.
Đứng người lên, Tĩnh Ngạo Huyên bước tới từng bước.
- Bắt đầu đi!
- Tốt!
Hai người cách xa nhau 100m, im lặng nhìn chăm chú đối phương, ánh mắt giao kích cùng một chỗ, khí thế cách không đụng nhau.
Dưới sự va chạm của khí thế, hư không giữa hai người phát ra tiếng xì xì kì quái, giống như có dòng điện sinh sôi đang làm công tác chuẩn bị, tùy thời đều có thể bộc phát.
Đồng tử La Sát Nữ co rút, thực lực của Tĩnh Ngạo Huyên còn trên sự tưởng tượng của nàng. Khí thế do mình phát ra chẳng những không chiếm được bất cứ thượng phong nào, ngược lại còn lâm vào một mảnh Lôi Đình Phong Bạo, trong đó không ngừng bị xơi tái, suy yếu.
Bất quá La Sát Nữ cũng không sợ, nang đã dám khiêu chiến Lôi Chi Công Chúa Tĩnh Ngạo Huyên đại danh đỉnh đỉnh, đương nhiên phải có thực lực không kém. Trước khi đên đây, nàng đã tu luyện La Sát Công đến đệ thập tứ trọng, hơn nữa tu luyện hai môn áo nghĩa võ học cấp thấp, phân biệt đều tìm hiểu đến bốn thành hỏa hầu, ngoại trừ việc còn chưa cô đọng Vũ Hồn chính thức ra, nàng cơ hồ không hề có điểm gì yếu kém cả.
Huống chi, trong tay nàng còn có một quả Tử Khí Châu, hạt châu này chính là thượng phẩm bảo vật, chẳng những có thể chứa đựng trong đó đại lượng Chân Nguyên mà còn có thể tạm thời rút Chân Nguyên ra, khiến Chân Nguyên bản thân càng thêm sung túc, bành trướng, gia tăng không ít chiến lực.
Oanh!
La Sát Nữ bước ra một bước, ánh sáng tím mãnh liệt tựa như một vòng mặt trời nhỏ màu tím, đoản mâu bên tay phải nàng đột nhiên đâm ra, nhanh như thiểm điện.
Lốp bốp đùng BA~!
Một đâm này của La Sát Nữ không giống tầm thường, đơn giản liền xoáy lên một lượng lớn vòng xoáy khí lưu, vòng xoáy khí lưu liên tiếp, càng ngày càng thịnh, áp súc không gian hoạt động của Tĩnh Ngạo Huyên.
Đinh!
Tĩnh Ngạo Huyên và Mộ Dung Khuynh Thành cũng giống nhau, trên tay đeo bao tay, bao tay của Mộ Dung Khuynh Thành là kim ti hiện ra thải quang, còn Tĩnh Ngạo Huyên chính lam ti hiện ra lam sắc óng ánh. Cái bao tay này bóng loáng khinh bạc, hơi trong suốt. Theo Tĩnh Ngạo Huyên thò tay phải ra, nguyên một đám vòng xoáy khí lưu đều nát bấy, cuối cùng, hai ngón tay kẹp lấy mũi thương củaLa Sát Nữ, thanh âm kim loại nổ tung phát ra tiếng thanh thúy.
- Cuồng vọng!
La Sát Nữ thấy Tĩnh Ngạo Huyên dùng hai ngón tay đầu phong bế công kích của mình, tử khí trên mặt đột thịnh, một căn đoản mâu khác được đâm tưới
Một mâu này như gió táp mưa rào, là một kích súc thế của La Sát Nữ.
Sắc mặt Tĩnh Ngạo Huyên bình tĩnh, ngón tay kẹp lấy mũi thương chà xát, một đạo hồ quang điện màu xanh da trời nổ tung, nhiệt độ cao sinh ra thậm chí khiến cho mũi thương có dấu hiệu bị hòa tan, đỏ bừng một mảnh. La Sát Nữ chịu sự kích thích của hồ quang điện, thân thể khẽ run, công kích không khỏi trì hoãn lại một chút. Nà lúc này, Tĩnh Ngạo Huyên thu hồi ngón tay, nắm chặt thành quyền, một quyền nện lên mũi đoản mâu.
Âm vang!
Một mảng lớn hỏa tinh xông lên không trung, phảng phất như pháo hoa nổ tung trước mắt hai người
- Tốt, không hổ là Tĩnh Ngạo Huyên!
Thái độ hời hợt của Tĩnh Ngạo Huyên khiến cho chiến ý của La Sát Nữ càng đậm, nàng lăng không nhảy lên, hai tay mở ra, hai căn đoản mâu xoay tròn trong lòng bàn tay nàng vài vòng, phảng phất như cầm hai cái tử sắc quang luân, rồi sau đó lăng lệ ác liệt rơi xuống, chém ra mảnh hồ quang xé rách trường không
La Sát Nữ vốn tưởng rằng Tĩnh Ngạo Huyên sẽ tạm lánh mũi nhọn, lui về sau vài bước, nếu vậy thì những chiêu thức sau đó của nàng sẽ không ngừng được thi triển ra, từng bước một chiếm cứ thượng phong, cho đến thắng lợi mới thôi. Nào đoán được Tĩnh Ngạo Huyên không lùi mà tiến, chủ động tiến vào phạm vi công kích của hồ quang.
Bang bang bang bang bang bang...
Ống tay áo màu xanh da trời run run, Tĩnh Ngạo Huyên liên tiếp vung quyền, mỗi một quyền đánh ra, đều mang đến cho người khác một loại khí phách lôi lệ phong hành (*quyết định nhanh chóng), quyền áp được kích phát ra lại kề sát đầu nắm đấm, hình như một cái màng mỏng, trên đó có Lôi Đình, xì xì rung động, hồ quang đánh tới của La Sát Nữ đều nhao nhao nát bấy dưới hai nắm tay.
- Một bước cũng không nhường, thật đúng là phong cách của Lôi Chi Công Chúa ngươi, nếu ngươi đã không cho, vậy ta lui là được rồi, xem ai là người có thể cười cuối cùng.
Bá!
Một kích không công, La Sát Nữ bỗng nhiên lui về phía sau.
- Ai!
Thiên Thư công tử lắc đầu, không hề nói chuyện.
Cương Linh Tử khẽ chau mày, cũng không nói gì.
- Lui được không?
Trước mắt Tĩnh Ngạo Huyên có hai đạo hồ quang điện lóe lên rồi biến mất, lấy nàng làm trung tâm, không khí trong vòng ba mét lập tức biến thành trạng thái chân không, khiến cho không khí ở bốn phương tám hướng đều đè ép tới nàng, mà thế lui của La Sát Nữ lại như đi ngược dòng nước, tốc độ giảm nhanh.
- Bá Thế Quyền!
Oanh!
Quyền kinh mang tính phóng xạ được tạc ra, khóe miệng La Sát Nữ rỉ máu tươi.
- Thì ra là thế, nếu không lui... còn có một chút cơ hội, một khi thối lui, ngay cả một chút cơ hội cũng không có. Nội Tâm La Sát Nữ rõ ràng, biết rõ mình đã phạm vào một sai lầm lớn, một lựa chọn sai lầm trước mặt Tĩnh Ngạo Huyên. Cắn cắn bờ môi, tử khí trên mặt nàng bốc hơi, Tử Khí Châu đeo trên cổ rót vào cơ thể Chân Nguyên bàng bạc, có cổ Chân Nguyên này gia nhập, khí thế của nàng đột tăng, tử sắc quang hoa bên ngoài cơ thể nàng khiến cho diệu nhật trên bầu trời cũng mất đi sắc thái.
- Tử Hoa Thiên Kích!
Mũi thương ngưng tụ ra một khỏa quang cầu màu tím, La Sát Nữ đánh một mâu về phía Tĩnh Ngạo Huyên, đúng làm một trong hai môn áo nghĩa võ học mà nàng tinh thông.
- Hoàng Cực Phách Thế quyền!
Từ lúc mới bắt đầu, Tĩnh Ngạo Huyên chưa từng lui về sau một bước, lúc này cũng như thế, bước ra một bước, vẫn một quyền đón đánh như trước, chỉ có điều một quyền này so với trước đó thì mạnh hơn gấp rồi, quyền kình mang tính phóng xạ xé rách trường không, tung hoành mà ra.
PHỐC!
Một mâu đánh ra này của La Sát Nữ một nửa cũng không đánh xuống được, chỉ vì có một quyền đầu đang chốc đỡ ở đó, tay trái của nàng còn muốn phát ra công kích thứ hai, nhưng quyền kinh mang tính phóng xạ đã theo thân mâu truyền đến, chấn bay nàng lên không trung, há mồm há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Lui một bước, từng bước phải lui, đây là điểm tối kỵ khi chiến đấu cùng Tĩnh Ngạo Huyên.
Đứng vững thân thể, La Sát Nữ lau máu tươi đọng nơi khóe miệng
- Võ học Hoàng gia, quả nhiên khí phách, chưa từng lui về sau một bước nào.
Kỳ thật nàng cũng biết, coi như mình không lui về sau, cũng không phải là đối thủ của Tĩnh Ngạo Huyên, nhiều nhất chỉ kéo dài thêm chút thời gian thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tĩnh Ngạo Huyên nói:
- Có thể bức ta sử ra Hoàng Cực Phách Thế Quyền, ngươi đã rất lợi hại rồi.
- Thua chính là thua, cam bái hạ phong.
La Sát Nữ cũng không phải là người thua không nhận, huống chi bại bởi Tĩnh Ngạo Huyên đã là việc nằm trong dự liệu, thắng mới là ngoài ý liệu đấy.
Nói xong, hai người quay về chỗ ngồi của mình.
"Quả nhiên, vẫn là Tĩnh công chúa thắng.
- Đây không phải nói nhảm sao, cho dù Thiên Thư công tử và Cương Linh Tử chống lại tĩnh công chúa, cũng là tám lạng nửa cân, La Sát Nữ dù sao cũng chênh lệch một chút.
- Xem ra cục diện năm nay vẫn là thế chân vạc như trước.
Mọi người nhao nhao nghị luận, ngữ khí kích động.
- Ha ha, Vũ Đạo Trà Hội đã cử hành, cũng nên phân ra cao thấp, Lỗ Hồn, ta và ngươi đến đánh một hồi đi.
Nói chuyện chính là Thác Bạt Khổ, không đánh bại được Mạc Tường, nội tâm hắn vẫn một mực ngứa ngáy, Lỗ Hồn và Mạc Tường là hai loại thanh niên cao thủ khác nhau, là một kình địch.
- Tốt!
Trên người Lỗ Hồn cũng có chiến ý mãnh liệt, không chỉ có hắn, những cao thủ chuẩn Chân Long cấp như Mạc Tường, Tư Không Thánh, La Sát Nữ đều sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, tất phải phân ra thắng bại.
Thực lực hai người tương đương nhau, tình hình chiến đầu ngay từ ban đầu đã lộ ra vẻ gây cấn, khí lãng va chạm nhau khiến Chân Nguyên bích chướng do mọi người dựng lên như bị đâm cho lung lay sắp đổ, kinh tâm động phách.
- Bạch Hổ Phá Sát!
Lỗ Hồn đánh ra sát chiêu.
Thác Bạt Khổ về mặt ngộ tính không bằng Lỗ Hồn, cho nên uy lực của sát chiêu cũng không bằng Lỗ Hồn, nhưng hắn có thiên phú huyết mạch mạnh mẽ tuyệt đối, sau lưng lao ra một hư ảnh không lồ đầu rồng thân thằn lằn, phần cổ của hư ảnh kéo dài, đầu rồng vắt ngang trước người Thác Bạt Khổ, thay hắn chặn một kích, chợt móng vuốt được che kín của hư ảnh khổng lồ duỗi ra, một vuốt đánh bay Lỗ Hồn.
Dựa vào thiên phú, Thác Bạt Khổ chiến thắng Lỗ Hồn.
Đương nhiên, không phải nói Lỗ Hồn không bằng Mạc Tường, mà là công kích và tư thái tiến công của Lỗ Hồn không mạnh bằng Mạc Tường, cho nên không áp chế nổi Thác Bạt Khổ.
Quyết đấu của hai người khiến người khác chiến ý sôi trào.
Mạc Tường nhịn không được, đi đến khiêu chiến Thác Bạt Khổ lần nữa, không phải hắn không muốn khiêu chiến những người khác, nhưng Tư Không Thánh đánh một trận cùng Lỗ Hồn đã bị thương, Lỗ Hồn đánh một trận cùng Thác Bạt Khổ bị thương, La Sát Nữ đánh với Tĩnh Ngạo Huyên cũng bị thương. Tuy rằng chút tổn thương ấy cũng không là gì, nhưng hắn không muốn chiếm chút tiện nghi nào, về phần Mộ Dung Khuynh Thành, hắn không muốn đối mặt với nàng, dù hắn biết rõ thực lực Mộ Dung Khuynh Thành không kém nhưng hắn căn bản không thể nào nổi lên chiến ý.
Cho nên, chỉ có Thác Bạt Khổ không có bị thương, thời gian một đêm thêm vào cả buổi, thương thế của hai người đều đã sớm điều dưỡng tốt rồi, hiện giờ Thác Bạt Khổ chỉ tiêu hao chút Chân Nguyên thôi.