Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 460: Kiếm Hoàng chi lộ

Thanh Trúc cũng thở dài:

- Ta còn tưởng rằng ở Nam Trác Vực Diệp Trần là mạnh nhất đấy?

Phượng Yên Nhu không nói gì, trực giác nói cho nàng biết, Diệp Trần không đơn giản như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mắt, phản bác cũng không được gì. Huống chi Thác Bạt Khổ này quả thật là rất mạnh, mạnh không hợp thói thường, trong một sát na lúc Cự Tích hư ảnh lao ra kia, nàng giống như bị dẫn đến Man Hoang thế giới vậy.

- Thế nào, được chứ!

Trở lại chỗ ngồi của mình, Thác Bạt Khổ nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch trà trong đó, cười hắc hắc với Diệp Trần nói.

Diệp Trần gật gật đầu

- Sao ta bỗng phát hiện Nam Trác Vực chúng ta là nơi ngọa hổ tàng chứ, trước có Mộ Dung Khuynh Thành, sau có ngươi.

Còn một người hắn không nói ra, người nọ chính là Từ Tịnh.

Thác Bạt Khổ biết rõ đối phương đang nói gì, thần thần bí bí nói:

- Việc này không thể nói được.

Diệp Trần mỉm cười, không nói gì nữa.

Đình đài thứ ba ở phụ cận

Đệ Thất Dạ nói với Tư Không Thánh nói:

- Kế hoạch xảy ra biến hóa không thể cản nổi, Đệ Tứ Dạ, xem ra đối thủ lớn nhất của ngươi không phải Diệp Trần, mà là Thác Bạt Khổ.

Tư Không Thánh ngưng trọng nhìn thoáng qua Thác Bạt Khổ, thản nhiên nói:

- Từ từ sẽ đến.

Thác Bạt Khổ mới xuất hiện thật khiến hắn không kịp chuẩn bị, chính diện chống lại Thác Bạt Khổ, hắn không nắm chắc tất thắng chút nào cả, về phần ai mạnh ai yếu, còn phải đánh qua mới biết được, đứng ngoài xem không thể nào cảm nhận chi tiết được, nếu không việc chiến đấu còn ý nghĩa gì chứ.

Chân trời lóe lên một tia rạng đông.

Bất tri bất giác, một đêm đã qua đi.

Vũ Đạo Trà Hội nói là cử hành ba ngày, nhưng thật ra là cử hành ba ngày ba đêm, đối với cường giả Tinh Cực Cảnh mà nói, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ vẫn không ảnh hưởng gì cả, đợi đến khi tiến nhập Linh Hải Cảnh thì một tháng không ngủ không nghỉ cũng không ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần và chiến lực, sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm phấn chấn thôi.

Sau một trận chiến giữa Thác Bạt Khổ và Mạc Tường, hào khí sôi động cũng chậm lại, mọi người cũng cần phải có thời gian để tiêu hóa những kinh nghiệm có được từ việc quan sát lúc trước, vừa uống trà, vừa thấp giọng nghị luận với nhau, xem ra quả giống với một trà hội chính thức vậy.

- Ân, mộc chi ý cảnh của người này cũng không tệ, ẩn chứa chút hương vị đâm.

- Ồ, trừu kích, cũng đúng, mộc chi ý cảnh có thể đại biểu rất nhiều thứ, ví dụ như đại thụ, ví dụ như gai gỗ, cũng có thể đại biểu dây leo, dây leo rất mềm mại, nhưng lúc trừu kích thì... lực sát thương cực lớn.

- Mộc trầm trọng, nhưng không giống với thổ, nó càng thêm chỉnh thể.

Người tham gia Vũ Đạo Trà Hội chừng bốn năm trăm, trong đó người tinh thông mộc chi ý cảnh có hơn bốn mươi, tuy rằng hơn bốn mươi người này đều tinh thông mộc chi ý cảnh, đều đã đạt đến cực hạn, nhưng mỗi người lại có chỗ khác nhau, không giống nhau chút nào.

Lúc bọn hắn luận bạn, Diệp Trần sẽ tỉnh táo quan sát mộc chi ý cảnh ẩn chứa trong võ học của bọn hắn, dần dần hoàn thiện mộc chi ý cảnh của mình, chuẩn bị để tìm hiểu thanh công thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp.

Mặc kệ kiếm ý của Diệp Trần mạnh thế nào, nhưng sát chiêu thiếu thốn thủy chung vẫn là một vấn đề lớn, cho nên lĩnh ngộ thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp đã là thế phải làm, một khí có chiêu này thì, sát chiêu kiếm kĩ của hắn đạt đến ba cái, đã có thể thõa mãn trong giai đoạn này rồi.

Theo quan sát càng lúc càng sâu, cảm ngộ ngày càng nhiều, Diệp Trần đột nhiên duỗi tay phải ra, dùng chỉ thay kiếm diễn luyện.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Không vận chuyển Chân Nguyên, không sử dụng kiếm ý, cũng không xuất quá nhiều khí lực, Diệp Trần cứ như vậy bình thản diễn luyện, phảng phất như khắc trong hư không một bộ đồ án, nhưng hơn mười chỉ qua đi, biến hóa đã xảy ra, ngón tay Diệp Trần lướt qua, không khí phảng phất như bị một thanh kiếm cực độ sắc bén xoẹt qua, xuy xuy rung động, sau đó, đầu ngón tay bắn ra một đạo chỉ mang cực nhạt, chỉ mang này không quan hệ đến thứ khác, tựa hồ chính là phong mang của bản thể, của ngón tay Diệp Trần, là do phong mang chi khí cô đọng lại.

- Đây là chuyện gì?

Thác Bạt Khổ và Mạc Linh Phong kinh nghi bất định nhìn về phía Diệp Trần.

Bọn hắn tin chắc rằng Diệp Trần không sử dụng Chân Nguyên kiếm ý, nhưng chỉ mang kia lại từ đâu mà đến, hơn nữa chỉ mang này lại thật sắc bén, sắc bén khó nói nên lời, phảng phất như bản chất của nó vốn sắc bén rồi.

Bàn tay nhẹ vỗ bàn một cái, chén trà xinh xắn bật lên, ngón tay Thác Bạt Khổ bắn vào chén trà, chén trà vô thanh vô tức bị bắn ngang qua trước mặt Diệp Trần.

Đúng lúc, ngón tay Diệp Trần điểm ra một chỉ lên trên chén trà

Thời gian như chững lại một chút, một cổ kình phong rất nhỏ cực lợi hại bắn ra phía sau chén trà, lưu lại trên cột đình đài một cái lỗ nhỏ.

Trái lại chén trà lại không chút tổn hại, nước trà bên trong cũng không bắn tung tóe ra ngoài.

Tay trái tiếp lấy chén trà, Diệp Trần ngửi ngửi hương thơm sau đó đưa lại cho Thác Bạt Khổ.

Thác Bạt Khổ tiếp lấy chén trà, vội vàng quan sát một lần, sau đó lại quan sát lần nữa, cuối cùng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói:

- Không có lỗ?

Diệp Trần cười nói:

- Đương nhiên không có lỗ.

- Vậy còn lỗ ở trên cây trụ.

- Cái lỗ kia sao, là do ta không khống chế nổi kiếm ý tạo thành đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Kỳ quái!

Thác Bạt Khổ vẫn không thể nào giải thích được nghi hoặc, nếu như là do kiếm ý tạo thành, không có khả năng xuyên qua chén trà công kích lên trụ đài được, nhưng nếu không phải là do kiếm ý tạo thành, vậy thì cái lỗ bên trên trụ đài căn bản sẽ không hình thành được, cả hai đều khó có khả năng, cái nào mới có khả năng đây?

"Kiếm chi phong mang, nguyên lai ta còn kém một môn kim chi ý cảnh! "

Thông qua quan sát mộc chi ý cảnh của những người khác, Diệp Trần ở mộc chi ý cảnh đã có cảm ngộ rất sâu, đã thấy được chút manh mối thức thứ chín Thanh Liên kiếm pháp, cho nên hắn mới nổi hứng lên dùng chỉ thay kiếm để diễn luyện, cứ luyện như thế, hắn đã quên mất mộc chi ý cảnh, quên thức thứ chín Thanh Liên kiếm pháp, chìm vào trong một loại lý giải đối với kiếm, bởi vì cho đến nay hắn đều chỉ dùng kiếm để đối địch, mà kiếm là kim loại, trời sinh sắc bén, cho nên kiếm pháp cũng một mực sắc bén, nhưng mất đi kiếm, hắn phát hiện mình thiếu khuyết đi sự sắc bén, thiếu khuyết phong mang.

Thẳng đến giờ hắn mới rõ, một gã kiếm khách không lĩnh ngộ kim chi ý cảnh thì bi ai cỡ nào, dù sao những ý cảnh khác cũng không được sắc bén như kim chi ý cảnh.