Nghe vậy, sắc mặt Lục Chỉ chân nhân biến ảo, trầm bất định, hắn đánh giá thấp thực lực của trung niên mặt vàng và trung niên tráng kiện. Tốc độ của trung niên tráng kiện tựa hồ chậm hơn hắn một chút, nhưng tham ngộ là Hỏa Chi Áo Nghĩa, lực công kích cuồng mãnh vô cùng. Bất quá hắn vẫn tự tin chống đỡ được. Mà trung niên mặt vàng hắn nhìn không thấu, một quyền vừa rồi nhìn như không ẩn chứa áo nghĩa, kỳ thực áo nghĩa đều bị hắn nội liễm bên trong quyền kình. Không có phát huy ra mười thành uy lực, tiếp tục chiến đấu, hắn không chết cũng thương.
- Ghê tởm, nghĩ không ra Huyền Giáp Thuẫn vừa mới đắc thủ liền đổi chủ.
Lục Chỉ chân nhân tức giận là thật, ủy khuất là giả, tại nơi cực âm rất nhiều đồ vật không sạch sẽ, đắc thủ không ai hỏi đến liền tốt, bị người đuổi tới cửa, vậy chỉ còn dựa vào nắm đấm nói chuyện, đáng tiếc, quyền đầu của hắn không mạnh hơn hai người.
- Huyền Giáp Thuẫn cho các ngươi, hi vọng các ngươi nói giữ lời.
Lục Chỉ chân nhân không muốn tiếp tục giao chiến nữa.
Trung niên tráng kiện cười lạnh nói:
- Muốn giết ngươi cho dù ngươi có Huyền Giáp Thuẫn đều không đỡ được.
- Hừ!
Lục Chỉ chân nhân hừ lạnh một tiếng, để Huyền Giáp Thuẫn ném cho trung niên mặt vàng. Trung niên tráng kiện nói khó nghe, nhưng không phải không có đạo lý. Bằng vào thực lực của trung niên mặt vàng, hắn không có tự tin chạy trốn được.
Đưa tay tiếp lấy Huyền Giáp Thuẫn, trung niên mặt vàng thản nhiên nói:
- Ngươi đi đi, đối với tiểu tử kia, ngươi không được động tới.
Hắn nhìn ra Lục Chỉ chân nhân muốn đem Diệp Trần đứng ở xa để phát tiết.
Đợi Lục Chỉ chân nhân rời khỏi, trung niên tráng kiện phiền muộn nói:
- Vương sư huynh, không phải nói để ta cùng Lục Chỉ chân nhân đấu một trận, ngươi không nên nhúng tay vào.
Trung niên mặt vàng cười nói:
- Ngươi không phát hiện tiểu tử kia là ai chăng?
- Là ai?
Nói, trung niên tráng kiện xác thực không có chú ý tới Diệp Trần.
- Là thiên tài tông chủ tại Nam Trác Vực nhìn trúng.
Vừa nói, trung niên mặt vàng tăng tốc đuổi về phía Diệp Trần chạy trốn.
Không trách Diệp Trần chạy trốn, ba người giải quyết phân tranh, hắn lưu lại quá nguy hiểm, do đó thoáng quang vọng một chút, rồi lựa chọn rời xa nơi này.
Hưu!
Một đạo nhân ảnh chặn lại Diệp Trần.
Diệp Trần vẻ mặt khó coi nói:
- Hai vị tiền bối, không biết tìm vãn bối có chuyện gì?
Trung niên tráng kiện ha ha cười:
- Nói ra ta và Vương sư huynh cũng là sư huynh của ngươi. Tuy rằng ngươi không phải đệ tử của tông chủ, chúng ta cũng không phải là đệ tử của tông chủ.
- Tông chủ sư huynh?
Diệp Trần nghi hoặc nói:
- Tiền bối đến từ Long Thần Thiên Cung?
Trung niên mặt vàng nói:
- Không sai, ta và Nham sư đệ đều từng là đệ tử của tông chủ Long Vương, đáng tiếc thiên tư không được, đến tuổi nhất định sẽ không còn là đệ tử. Nhưng vẫn chưa quên thân phận đệ tử của mình, mà ngươi được tông chủ xem trọng, chúng ta đã thừa nhận ngươi là đệ tử của tông chủ, gọi ngươi một tiếng sư đệ sẽ không sao chứ?
Hai người một gọi Vương Thạch, một gọi Nham Khuê.
- Nguyên lai là sư huynh Long Thần Thiên Cung, Diệp Trần thất kính.
Diệp Trần thở phào một hơi, nguyên lai là người một nhà là người một nhà, hại hắn chạy mất mạng, đối với bọn họ làm sao nhận thức bản thân, chính hắn vẫn chưa thấy qua bọn họ, hắn lập tức nói ra nghi hoặc của mình.
- Chúng ta gặp qua bức họa của ngươi, trên thực tế, Long Thần Thiên Cung người có chút thân phận đều đã xem qua bức họa của ngươi, nên mới vừa nhìn liền nhận ra.
Vương Thạch giải thích.
- Vương sư huynh, Lục Chỉ chân nhân này vừa chuyện gì xảy ra?
Vừa rồi thiếu chút nữa bị giết chết, bản thân bị trọng thương, Diệp Trần lòng còn sợ hãi, bất quá có cánh hoa Thiên Ma, chút thương thế ấy còn chưa khiến hắn bị làm sao.
Nham Khuê hừ lạnh nói:
- Chúng ta có một vị sư đệ bị người giết, đỉnh tiêm Thượng phẩm phòng ngự bảo khí Huyền Giáp Thuẫn trên người lưu lạc đến nơi cực âm, ta và Vương sư huynh phụng mệnh đến đây, đoạt lại Huyền Giáp Thuẫn, để ta biết là ai giết sư đệ, nhất định khiến hắn chết không có chỗ chôn.
- Diệp sư đệ là thiên tài được tông chủ xem trọng. Cư nhiên có thể ngăn cẳn một kích của Lục Chỉ chân nhân mà không chết, thực khiến ta đây xấu hổ.
Nham Khuê gật đầu:
- Lục Chỉ chân nhân tại Linh Hải Cảnh đại năng coi như là một cao thủ, một kích không giết được ngươi, lan truyền ra ngoài, đủ để cho ngươi danh chấn thiếu niên một đời.
Diệp Trần cười khổ nói:
- Lục Chỉ chân nhân bất quá tiện tay một kích, để ta bị trọng thương. Nếu hắn thật sự ra tay, mười người như ta đều đỡ không được, Vương sư huynh, Nham sư huynh, các ngươi chớ thổi phồng ta như vậy.
- Tiểu tử ngươi đừng không biết đủ, khi tuổi của chúng ta bằng với ngươi, đừng nói Lục Chỉ chân nhân, tùy tiện một Linh Hải Cảnh đại năng đều có thể tiện tay kích giết chúng ta, so với ngươi, chúng ta mới gọi là xấu hổ.
Nham Khuê cười mắng.
- Nham sư đệ nói không sai, so với tuyệt đại bộ phận người, thiên phú cùng ngộ tính của ngươi không ai có thể bằng, bất quá...
Vương Thạch chuyện vừa chuyển, nói:
- Lúc này khác với ngày xưa, muốn là kẻ đi đầu, còn cần nỗ lực nhiều thêm, bằng không sớm muộn gì cũng bị siêu việt, sau đó đấu loại. Trong mười năm gần đây, số thiên tài so với bình thường nhiều ra gấp mấy lần, thậm chí chục lần. Chỉ riêng Long thần thiên phú đã có rất nhiều thiên tài kinh diễm. Đều là từ các vực tuyển chọn tới, trong bọn họ có người tại tham ngộ võ học, riêng một ngọn cờ, có người tại ý chí tồn tại tiềm lực kinh nhân, còn có người, thiên phú cực kỳ kinh khủng.
- Thiên phú?
Trong lý giải của Diệp Trần, thiên phú chính là thiên phú trên tu luyện.
Vương Thạch nói:
- Diệp sư đệ đã từng nghe nói tới linh thể chưa?
- Thuộc tính linh thể!
Diệp Trần hồi tưởng, các loại tri thức kinh lực do Chiến Vương đánh vào trong óc hắn, tựa hồ có nhắc qua về thuộc tính linh thể.
- Không sai, có vài người thích hợp tu luyện Hỏa hệ chân nguyên, lại có người thích hợp tu luyện Thổ hệ chân nguyên, để cho bọn họ tu luyện thuộc tính chân nguyên khác, làm nhiều công ít, không thể hiện được thiên phú tương xứng. Mà loại người này thiên phú lại tiến hóa một lần, chính là thuộc tính linh thể. Thuộc tính linh thể có Kim Linh thể, Mộc Linh thể, Thủy Linh thể, vân vân. Người có Kim Linh thể, tu luyện Kim hệ chân nguyên so với thường nhân nhanh hơn mấy người. Càng đáng sợ là tại tham ngộ Kim Chi Ý Cảnh hoặc giả Kim Chi Áo Nghĩa, cũng phải nhanh hơn mấy lần. Thân thể và linh hồn bọn họ đều phi thường phù hợp Kim hệ bổn nguyên, một năm tu luyện tương đương với người khác khổ tu mấy năm. Nhất là đến trình tự Linh Hải Cảnh, chiếm ưu thế lớn hơn nữa, dễ dàng tham ngộ Kim Chi Áo Nghĩa.
- Long Thần Thiên Phú của ta có một thiên tài Thủy Linh thể. Có người nói Lôi Vực Lôi Chi Công Chúa là thiên tài Lôi Linh thể. Về phần Nam Phương Vực Quần còn có linh thể nào thì không biết được.
Diệp Trần gật đầu:
- Vương sư huynh yên tâm, ta chưa bao giờ lười biếng cả.
- Ha hả, ta cũng là cho ngươi hiểu biết một chút về tình hình hiện nay. Kỳ thực, ưu thế của ngươi cũng rất lớn, thiên phú, ngộ tính, ý chí, cả ba phương diện đều cực kỳ ưu tú, Chân Linh Đại Lục thiên tài như ngươi, đều rất ít. Nói lại Lưu Vân Tông thực không đơn giản, trừ ngươi ra, còn có Từ Tĩnh vừa mới trở thành thân truyền đệ tử. Thiên phú của nàng càng hiếm thấy, cư nhiên trời sinh thích hợp tu luyện khí lực. Tông chủ từng nói, thiên phú của Từ Tĩnh so với người còn muốn cao hơn rất nhiều, chỉ bất quá không có phát hiện ra toàn bộ tiềm lực, thậm chí ngay cả một phần cũng chưa bộc phát được, thật không biết là thật hay giả.
Nham Khuê gật đầu:
- Tông chủ đối với Từ Tĩnh tương đối coi trọng. So với bất kỳ một đệ tử nào đều coi trọng hơn, ta chưa từng thấy tông chủ coi trọng ai như vậy, kể cả hậu đại dòng chính của hắn.
Diệp Trần cười cười, Từ Tĩnh được coi trọng tư nhiên là tốt nhất. Về phần Long Vương nói thiên phú của nàng tốt, nhất định là nhìn ra được cái gì.
- Diệp sư đệ, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, còn phải trở về phục mệnh, ngươi muốn đi Cực Âm Chi Địa sao?
Vương Thạch nói.
- Vâng.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút, Cực Âm Chi Địa rất hỗn loạn, là nơi vô pháp vô thiên. Mặt khác, nghìn vạn lần không nên tại phòng đấu giá gây rối, hậu trường ở đấy là ba vị Vương giả Sinh Tử Cảnh. Tuy rằng bọn họ không có khả năng xuất hiện tại Cực Âm Chi Địa. Nhưng Vương giả Sinh Tử Cảnh đều phải nể mặt bọn họ, bằng không chúng ta cũng không cần tân tân khổ khổ truy sát Lục Chỉ chân nhân, trực tiếp bức bách phòng đấu giá giao trả bảo vật là được.
Vương Thạch nhắc nhở.
Nham Khuê tùy theo chen vào nói:
- Đương nhiên, Diệp sư đệ ngươi cũng không cần phải sợ chuyện. Có ai dám động ngươi, đánh lại là được. Cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn ở bên trong được cho nhất hào nhân vật. Huồng hồ ngươi không hoàn thủ, người khác liền coi ngươi dễ bắt nạt.
Ở nơi vô pháp vô thiên, bạo lực là thủ đoạn hữu dụng duy nhất.
Ba người trò chuyện rất lâu, bất quá, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau khi căn dặn vài câu, Vương Thạch và Nham Khuê hướng phương xa lao đi.
- Thiên tài xuất hiện lớp lớp mới có ý tứ, bằng không chẳng phải là quá buồn chán.
Diệp Trần chưa bao giờ để thiếu niên một đời của Chân Linh Đại Lục trở thành áp lực. Biến cường là mục tiêu của hắn, quá trình biến cường mới là nhân sinh của hắn. Bế quan trăm năm, sau khi đi ra trở thành thiên hạ vô địch thì có ý nghĩa gì, giá trị nhân sinh ở chỗ ngươi đang sống, không phải một giấc mộng.
Cực Âm Chi Địa.
Quanh năm tràn ngập hắc sắc yên vụ nhàn nhạt. Đám yên vụ này là địa khí pha tạp cái khác mà thành. Khí thể hình thành, thân ở trong đó, người sẽ càng lúc càng thô bạo, càng lúc càng quái đản, chịu chút kích thích, sẽ gặp máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng. Đương nhiên, ở đây cũng có thể tôi luyện người, ở trong giải đất hỗn loạn này, nếu có thể bảo trì bản tâm, không bị dao động, đối với ý chí cường đại có tác dụng rất lớn.
Một đạo nhân ảnh từ trên cao hạ xuống, cước đạp bình địa. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
- Hảo địa khí pha tạp dày đặc.
Nơi này là một mảnh hoang nguyên thật lớn, cúi đầu nhìn lại, hắc sắc yên vụ cuồn cuộn dạng khí từ dưới nền đất tuôn ra, tựa như ở đây không phải lục địa mà là ở bầu trời, chỉ khác là mây trắng đổi thành hắc sắc yên vụ.
Lấy ý chí kiếm đạo cường đại của Diệp Trần đều có thể cảm thụ được địa khí pha tạp này có tác dụng ảnh hưởng tâm chí nhẹ, trong thời gian ngắn còn tốt, quanh năm suốt tháng tâm chí chịu địa khí pha tạp ăn mòn quá sâu, khó tránh khỏi tính tình đại biến, thị huyết thô bạo.
- Cực Âm Chi Địa cao thủ đông đảo, một ít Linh Hải Cảnh đại năng không muốn ai biết bí mật sinh sống, không thích phi hành ở trên cao, quá thu hút chú ý của mọi người.
Sưu!
Hóa thành một đạo lưu quang, Diệp Trần tiếp đất, lao vút đi.
Khoảng chừng bay được một thời thần, Diệp Trần từ xa nhìn thấy một đội xa mã. Đội xa mã này cùng bên ngoài lớn không giống nhau, mã xa chỉ dùng hắc sắc mộc đầu chế tạo, trên thân điêu khắc một ít hoa văn, tinh tế quan sát, trên hoa văn có lưu quang lóe ra, tự động tuần hoàn.
- Cơ quan thuật.
Diệp Trần cảm thấy kinh ngạc, Cơ quan thuật so ra kém Khôi Lỗi Thuật, nhưng rất nhiều điểm chung, tỷ như chỉ cần có động lực nguyên liền có thể cung cấp năng lượng. Nếu như hắn đoán không sai, mã xa phòng ngự hẳn là không kém, gặp phải nguy hiểm, có thể kích phát ra một tầng hộ tráo bảo hộ mã xa không chịu hư hại. Cùng với Khôi Lỗi phòng ở của hắn đại đồng tiểu dị. Đương nhiên, Khôi Lỗi phòng ở càng cao hơn, cần hạ tinh thần ấn ký, dựa vào tinh thần lực có thể khống chế, không có phiền phức như vậy.
Kéo mã xa cũng không phải ngựa bình thường, mà là một loại yêu thú ngựa. Là hắc yên mã, hắc yên mã cước đạp yên vụ, bằng không bôn đào, có thể khiến mã xa cũng huyền phù ở trong khoảng không.
Đây là một chi bàng đại xa đội bay thấp trong không trung.
Nhìn ra được chi xa đội này trải qua thương nặng, một ít hoa văn bên ngoài mã xa đều đã bị chặt đứt, lưu quang vận chuyển tới đó, lập tức dừng lại, không được thông suốt, nhân loại võ giả ngồi ở trên lưng ngựa thân mang vết máu, vẻ mặt ngưng trọng.
Trên tòa mã xa thứ ba, mành che mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, nàng tựa hồ muốn nhìn bên ngoài một chút, chờ phát hiện Diệp Trần một mình bay vút trên hoang nguyên, nhãn tình sáng lên, khóe môi hé mở, thanh âm như chuông gió:
- Công tử, ngươi đang muốn đi Hắc Thủy Thành?
Lão giả ngồi trên càng xe vừa động, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, người này lai lịch bất minh, tốt nhất không nên trêu chọc, mau chóng lên đường mới là chính đạo.
Thiếu nữ được gọi là tiểu thư nói:
- Quản gia, nhân mã của chúng ta tổn thất thảm trọng, nơi này còn cách Hắc Thủy Thành trên vạn dặm, ta thấy đối phương tuổi còn trẻ, đã ra ngoài lang bạt, bản lĩnh nhất định không nhỏ, để hắn mới tới xa đội, có trăm lợi không một hại.
Quản gia liếc mắt nhìn Diệp Trần, nói:
- Tu vi của hắn xác thực không kém, là cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ.
Quản gia bản thân có tu vi Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
- Đã như vậy, vậy thì rất tốt.