- Cấu kết với Cửu U Giáo, hắn không sợ chọc giận mọi người à?
Diệp Trần ngạc nhiên.
- Cấu kết đâu chỉ mình hắn, năm xưa, sau khi Cửu U Giáo bị diệt, thế lực tàn dư cũng không đủ sức gây nên sóng gió gì, không ít người bắt đầu nảy sinh tư tưởng xấu, dự định lợi dụng thế lực tàn dư Cửu U Giáo bài trừ kẻ thù, áp đảo những tông môn khác, Lưu Vân Tông tiền nhiệm tông chủ Ô Vân Tử nhìn thì có vẻ nóng tính, không chịu được những điều chướng tai gai mắt, chỉ là con người quá cương trực, nên mới phải chịu thiệt, cao thủ tử thương nghiêm trọng, chỉ một lúc từ đỉnh tiêm bát phẩm tông môn rơi xuống cửu phẩm tông môn, may và Nhàn Vân Tử lão quỷ tâm tư nhạy bén, quỷ kế đa đoan, trong tình huống cực độ nguy hiểm lựa chọn bảo toàn Lưu Vân Tông đồng thời bày kế hại chết sư đệ Liệt Hoả lão tặc cùng Tử Dương Tông mấy vị đỉnh tiêm nội trưởng lão, như vậy mới miễn cưỡng lật lại cục diện, xếp ngang hàng với Tử Dương Tông.
Nghe vậy, Diệp Trần gật gật đầu, bất luận ở đâu, chỉ cần là chỗ có người đều có cạnh tranh, có âm mưu quỷ kế, nhỏ thì gia tộc, lớn thì tông môn, chẳng nơi nào là không có, trừ phi con người không còn là con người, mà thành những khúc gỗ không có linh trí.
- Ta giết ba người bọn chúng, Liệt Hoả lão tặc nhất định rất phẫn nộ, đáng tiếc hắn không làm gì được ta, ta chỉ có một mình, đi lại tự do, không giống hắn, còn phải trấn thủ Tử Dương Tông.
Thiên Lôi Tán Nhân lại dốc hồ lô đổ rượu vào mồm, thản nhiên nói.
Diệp Trần lần đầu tiên được gặp Cường giả Tinh Cực Cảnh, trong lòng biết cơ hội hiếm có, hỏi:
- Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối, chênh lệch giữa cấp độ Tinh Cực Cảnh và cấp độ Bão Nguyên Cảnh nhiều như vậy sao? Có thể dễ dàng giết chết Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì mà không mất một chút sức lực nào.
- Ngươi xem!
Thiên Lôi Tán Nhân vừa uống rượu, vừa giơ tay trái.
Ong!
Quang mang lấp lánh, ngưng tụ thành một khối chân nguyên lam sẫm trong lòng bàn tay Thiên Lôi Tán Nhân, khối chân nguyên này không hề có một tia tạp chất, thuần tuý hơn thuỷ tinh và lấp lánh hơn bảo thạch, nếu có thể ngưng thành thực thể, mang đến thế giới Diệp Trần tuyệt đối là một món bảo vật vô giá.
- Phát hiện ra gì điều gì chưa?
Thiên Lôi Tán Nhân hỏi.
Diệp Trần suy nghĩ một lúc, nói:
- Tinh thuần hơn chân khí không chỉ mười lần, không lẽ là tinh hoá luyện được từ trong chân khí, giống như Thái Huyền Công của vãn bối, tu luyện đến cảnh giới cao nhất có ngưng tụ ra một ngụm vô thượng chân khí, dễ dàng giết chết võ giả đồng cấp.
Thiên Lôi Tán Nhân lộ vẻ tán dương,
- Rất thông minh, chân nguyên chính là tinh hoa chân khí, với tổng lượng chân khí của ngươi, không nhất định luyện được một ngụm chân nguyên, cho dù luyện ra được, cũng rất ít rất ít, chỉ đủ sử dụng một lần, mà Tinh Cực Cảnh toàn thân đều là chân nguyên, nếu như không thể giết chết một Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì thì ta cũng đừng mong sống nữa.
- Thì ra là vậy, nội khí dịch hoá thành chân nguyên, khoảng cách vẫn là rất lớn, chân khí luyện thành chân nguyên, khoảng cách lớn đến không thể tưởng tượng, dù sao hai đối tượng đầu tiên chỉ là hình thái bên ngoài biến hoá, hai đối tượng sau mới là cấp độ thực sự của biến hóa, không cùng chung một vấn đề.
Diệp Trần nói.
Thiên Lôi Tán Nhân lại nói:
- Bất quá mọi thứ đều có ngoại lệ, Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì cũng có trường hợp đánh bại Cường giả Tinh Cực Cảnh, nhưng độ khó đã phóng to mười lần, ví dụ lấy ngươi làm tiêu chuẩn, nếu như kiếm ý không thể trưởng thành, không có bất cứ kì ngộ nào, đợi ngươi đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì cảnh giới, vẫn bị ta một đòn miểu sát, không có gì ngạc nhiên.
Diệp Trần trầm ngâm, đối phương nói đúng, võ giả cảnh giới càng cao, khiêu chiến vượt cấp càng khó, với thành tựu của hắn bây giờ, chỉ có thể coi là bất thế thiên tài Lưu Vân Tông, đặt ở Nam Trác Vực hoặc Chân Linh Đại Lục, không đáng nhắc đến, đển bong bóng cũng không nổi lên được.
- Ha ha, không phải ta muốn đả kích ngươi, chỉ là lấy ví dụ mà thôi. Với thiên phú của ngươi, kiếm ý chắc chắn sẽ không dừng lại, nếu như đạt đến cảnh giới đại thành, cộng thêm có kì ngộ khác, nói không chừng có thể thoát thân trước một đòn công kích của Cường giả Tinh Cực Cảnh, nhưng muốn kháng cự, rất khó, trăm năm nay, người làm được việc đó tương đối ít, ít đến đến thương, Huyền Hậu chính là nhân vật nổi trội, năm đó nàng với thực lực Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì, kích sát mấy vị Cường giả Tinh Cực Cảnh, lực chiến đấu vô cùng đáng sợ, được người đời gọi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Huyền Hậu, lại là Huyền Hậu, Diệp Trần không chỉ nghe thấy tên nàng một lần, chỉ cần liên quan đến kỉ lực võ giả, nàng đều là số một, không ai có thể vượt qua được nàng, nàng là thiên tài trong yêu nghiệt, hoặc cũng có thể nói là thiên tài trong hoàng giả, áp đảo những thiên tài của mấy trăm năm trước, tên tuổi cực thịnh, không ai sánh được.
Không biết năm đó, nàng kinh tài kinh diễm đến mức nào, nhưng có thể khẳng định là, nếu như hai người bằng tuổi, Diệp Trần tuyệt đối không phải đối thủ của nàng, từ tư thái tấn cấp của đối phương có thể nhìn ra, mười một tuổi trở thành Võ giả Ngưng Chân Cảnh, mười bốn tuổi Bão Nguyên Cảnh, mười tám tuổi Tinh Cực Cảnh, hai mươi lăm tuổi Linh Hải Cảnh, ba mươi tuổi đột phá Sinh Tử huyền quan, trở thành cường giả bất tử trẻ nhất một ngàn năm qua, kỉ lục này chỉ nghe thôi đã khiến Diệp Trần rùng mình ớn lạnh, phải biết hắn bây giờ sắp mười bảy tuổi, vẫn còn loanh quanh ở Bão Nguyên Cảnh sơ kì cảnh giới, muốn đuổi kịp bước chân nàng gần như không thể, trừ phi kì ngộ nối tiếp kì ngộ, và phải nhiều hơn của đối phương.
Nghĩ đến đây, quyết tâm rèn luyện của Diệp Trần càng thêm kiên định, nếu không ra ngoài rèn luyện, cho hắn năm trăm năm chưa chắc đã có thể trở thành Cường giả Sinh Tử Cảnh, đừng nói đuổi kịp Huyền Hậu.
Dừng lại một lúc, Thiên Lôi Tán Nhân nói:
- Ngươi ra ngoài rèn luyện là đúng, còn ở lại Thiên Phong Quốc một ngày, hi vọng trở thành cường giả của ngươi bớt đi một phần, ở lại ba năm, kiếp này không còn nhiều hi vọng, phải biết thời gian không đợi người, nhất là còn trẻ lại càng phải nắm bắt thời gian, một giây một phút cũng không được lãng phí, nói như vậy có lẽ ngươi hiểu, thời thanh niên là lúc để mình tinh tiến dũng mãnh, có tuổi rồi, tâm thái khác đi, tiến bộ sẽ còn chậm hơn, không thể suy trì trạng thái đỉnh phong nữa. Tự cổ đến nay, cường giả chân chính có ai mà không trèo lên từ thời thanh niên, thời thanh niên không thể trở thành cường giả, cả đời này không thể vấn đỉnh thiên hạ, quang lâm Chân Linh Đại Lục.
Diệp Trần gật gật đầu,
- Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối, đạo lý này vãn bối hiểu, cho nên mới muốn ra ngoài rèn luyện, tranh thủ nắm bắt kì ngộ của mình hoặc không thuộc về mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
- Kì ngộ, kì ngộ! Đó là thứ quan trọng mà cường giả nào cũng muốn có! Đáng tiếc năm xưa ta không có được quá nhiều kì ngộ, nên kiếp này mới dậm chân ở cấp độ Tinh Cực Cảnh.
Cảm thán một lúc, Thiên Lôi Tán Nhân trịnh trọng nói:
- Khi nào đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì hoặc hậu kì cảnh giới, người phải tìm được công pháp cao cấp hơn, càng cao càng tốt.
Diệp Trần biết đối phương nói gì, nhưng vẫn chưa hiểu chi tiết trong đó, lên tiếng nói:
- Công pháp cấp bậc thấp, tốc độ tu luyện chậm chạp, không biết Thiên Lôi Đại Pháp của tiền bối thuộc phẩm cấp công pháp gì.
- Địa cấp trung giai, cả Thiên Phong Quốc, không có một bộ địa cấp cao giai nào, cho dù là Sơn Thuỷ Đại Pháp của Phỉ Thuý Cốc cũng chỉ là tàn biên, không thể gọi là địa cấp cao giai công pháp. Còn tại sao bảo ngươi tìm kiếm công pháp cao hơn, là vì lúc đột phá lên cấp độ Tinh Cực Cảnh, tốc độ tu luyện của địa cấp trung giai công pháp quá chậm, ta mất đúng mười năm mới từ Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong bước vào Tinh Cực Cảnh sơ kì, mười năm! Mười năm lãng phí không biết bao nhiêu thời gian, nếu như có công pháp cao hơn, biết đâu ta còn có thể tiến thêm một bước.
Tu luyện địa cấp trung giai công pháp mà phải mười năm mới có thể từ Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong bước vào Tinh Cực Cảnh, Diệp Trần ít nhiều có chút chấn động, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng. Phải rồi! ngũ đại tông chủ Thiên Phong Quốc dừng lại ở Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong mấy năm nay, chưa thấy ai có dấu hiệu đột phá, nguyên nhân lớn nhất là công pháp phẩm cấp quá thấp, tốc độ tinh luyện chân nguyên chậm chạp.
Nhìn lên trời, Thiên Lôi Tán Nhân nói tiếp:
- Ta bốn mươi sáu tuổi bước vào cảnh giới Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong, năm mươi sáu tuổi bước và cảnh giới Tinh Cực Cảnh, hơn bốn mươi năm nay, cũng chỉ từ Tinh Cực Cảnh sơ kì nâng lên sơ kì đỉnh phong, nếu không có gì bất ngờ, công pháp tu luyện thích hợp với Cường giả Tinh Cực Cảnh có lẽ là địa cấp cao giai thậm chí địa cấp đỉnh giai công pháp. thích hợp Linh Hải Cảnh cường giả tu luyện là thiên cấp công pháp, nếu là đến điều kiện cơ bản nhất cũng không đạt được, sẽ bị những người có cùng thiên phú bỏ xa, càng bỏ càng xa. Diệp Trần, bên ngoài không được nhường ai cái gì, công pháp càng không được, một công pháp tốt có thể giúp người tiết kiệm rất nhiều thời gian, ví dụ ngươi có một địa cấp cao giai công pháp, từ Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong bước vào Tinh Cực Cảnh, có lẽ chỉ cần bảy tám năm, có địa cấp đỉnh giai công pháp, chỉ cần năm sáu năm, thiên cấp sơ giai công pháp, hai ba năm là đủ, nó là vốn liếng để ngươi trở thành cường giả, nhường nó cho người khác, tương đương nhường cơ hội trở thành cường giả cho hắn, tuyệt đối phải ghi nhớ điều này.
- Vãn bối biết, đa tạ Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối nhắc nhở.
Trước đó, Diệp Trần mặc dù hiểu tác dụng công pháp, nhưng biết không phải quá cụ thể, bây giờ nghe Thiên Lôi Tán Nhân nói, mới hiểu có và không có công pháp cao cấp, khác biệt quá lớn, tiến một bước, trời cao biển rộng, lùi một bước, biển trời cách mặt.
- Được rồi, cái gì cần nói ta đã nói cả rồi, sau này dựa cả vào bản thân ngươi, có thể trở thành cường giả hay không, người khác không thể giúp được, trước khi ngươi ra khỏi Thiên Phong Quốc, ta sẽ ở trên trời quan sát ngươi, rắc rối nhỏ ngươi tự mình giải quyết.
Thiên Lôi Tán Nhân rất trân trọng Diệp Trần nên mới nhắc nhở đối phương, nếu đổi thành người khác, hắn mặc kệ.
Xoẹt!
Lôi quang lấp lánh quanh người Thiên Lôi Tán Nhân, ngay lập tức lướt lên cao không.
Nặng nề thở ra một ngụm khí tức, Diệp Trần thầm nghĩ: Mình vẫn còn phải cố gắng nhiều!
...
Xuyên qua đại thảo nguyên Ma Quỷ, xuất hiện trước mắt Diệp Trần là một con sông vô cùng lớn, vô biên vô hạn, tên gọi Lạc Nhạn Giang, con sông này là giới tuyến thiên nhiên giữa Thiên Phong Quốc và Thiên Ti Quốc.
- Nghe nói Lạc Nhạn Giang đến đại ưng cũng không bay qua nổi, giữa đường rơi xuống nước, không biết là thật hay giả?
Diệp Trần nhíu mày, trong đầu xuất hiện thông tin liên quan đến Lạc Nhạn Giang.
Tấn thăng thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, trên cơ bản có thể lăng không phi hành, nhưng không phải phi hành vô hạn, một ngụm chân khí dùng hết, còn phải tìm nơi nghỉ chân mượn lực, chỉ có Bão Nguyên Cảnh hậu kì cảnh giới, mới phi hành được trong một thời gian dài.
Ngoài ra, cao độ phi hành của Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì không phải rất cao, chỉ khoảng trên dưới một ngàn mét, Bão Nguyên Cảnh trung kì hai ngàn mét, Bão Nguyên Cảnh hậu kì ba ngàn mét, nếu trở thành Võ giả Tinh Cực Cảnh, bay cao vài vạn mét không thành vấn đề.
Với tu vi Diệp Trần, chỉ có thể bay hơn một ngàn mét trên không, không bằng đại ưng, e rằng cũng không thể qua được Lạc Nhạn Giang.
- Thử trước rồi tính.
Thấy xung quanh không một bóng người, cũng không có thuyền qua lại, Diệp Trần đành phải tự dựa vào sức của mình.
Ba!
Triển khai thân hình, Diệp Trần lướt trên sông, bay ra xa.
Đi được khoảng mười dặm, khí lưu xung quanh đột nhiên hỗn loạn, hình thành một vòng xoáy khí lưu, tiêu hao chân khí Diệp Trần.
Một quyền đánh xuyên vòng xoáy khí lưu, Diệp Trần thầm nghĩ: Chẳng trách đại ưng không bay qua được, Lạc Nhạn Giang khí lưu dị thường, đừng nói chim chóc bình thường, cho dù là yêu thú phi hành cũng bị khí lưu tiêu hao tinh lực, từ không trung rơi xuống.
Vòng xoáy khí lưu mỗi lúc một nhiều, về sau, thậm chí sản sinh các loại hiện tượng tự nhiên như phong long quyển, thuỷ long quyển, không ít chim muông bay qua nơi này đều bị hút vào, rơi xuống nước không biết còn sống hay đã chết.
- Phá!
Vận chân khí, Diệp Trần một quyền đáng tan thuỷ long quyền vừa cuộn tới, quyền kình dư ba làm cho không khí gần đó rung nhẹ, trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
- Không được, chân khí tiêu hao quá nhiều, chân khí bắt đầu hỗn loạn, phải xuống thôi.
Một quyền đánh ra, trọc khí bên trong cơ thể Diệp Trần đại tăng, đó là dấu hiệu chân khí bị loạn, nếu cứ tiếp tục ở lại giữa không trung, chỉ sợ chân khí nghịch lưu, tổn thương kinh mạch, dù sao hắn vẫn là Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì, không thể bay lượn trong một thời gian dài, trên đường thỉnh thoảng lại phải động dụng chân khí đánh tan vật cản.
Thân thể nhẹ nhàng rơi xuống, Diệp Trần tay phải sờ vào Linh Giới Trữ Vật, một khúc cây to bằng thân người lập tức xuất hiện, rơi xuống nước.
Xoạt!
Khúc cây nổi lên trên mặt nước, Diệp Trần dẫm chân lên nó.
Linh hồn lực quét một vòng, không phát hiện điều gì nguy hiểm, sau một hồi điều chỉnh khí tức, thôi động chân khí hình thành nguồn động lực phía sau khúc cây.