- Bẩm Thái thượng, Triệu cô nương tới!
Trong đại sảnh truyền ra giọng Mộ Dung Quỳnh:
- Xin mời, xin mời!
Lúc Triệu Tố Ngọc ngạo nghễ bước vào đại sảnh, mọi người trong đại sảnh đều lập tức đứng dậy, tất cả ánh mắt đều tập trung hướng về nàng. Tình trạng này nếu là người non gan hơn một chút thì quyết sẽ ngần ngại không dám bước tiếp, nhưng Triệu Tố Ngọc tài cao mật lớn, thần thái vẫn an nhiên bước thẳng tới trước bàn tiệc đầu dãy chính giữa.
Bàn tiệc đầu dãy chính giữa có tất cả bốn người. Phu thê Triệu Nguyên Lượng, Khổng Diễm Thu ngồi ở đầu, Lưu Bán Tăng ngồi bên trái, Mộ Dung Quỳnh ngồi đầu dưới tiếp nhau. Lúc Triệu Tố Ngọc vào tới đại sảnh, bốn người đều đứng cả dậy, Mộ Dung Quỳnh ha hả cười khan nói:
- Nhị tiểu thư, lão thân đang bồi tiếp lệnh tôn cùng lệnh đường, không thể phân thân để ra đón mừng, kính mong cô miễn chấp!
Lúc ấy Triệu Tố Ngọc đã tới đầu bàn, mắt như ánh điện lạnh ngưng thần nhìn phu thê Triệu Nguyên Lượng, im lặng không nói. Phu thê Triệu Nguyên Lượng mắt ứa lệ khổ, như cùng lúc muốn bật kêu lên.
- Ngọc nhi...
Triệu Tố Ngọc Thân hình khẽ rung lên, nhưng không hề tỏ vẻ gì. Khổng Diễm Thu ngăn không được dòng lệ nóng giàn giụa chảy xuống mặt, nghẹn ngào nói:
- Ngọc nhi... ta... xin lỗi con.
Triệu Tố Ngọc lạnh lùng như một pho tượng đá, không bộc lộ một chút tình cảm. Mộ Dung Quỳnh cười ruồi nói:
- Nhị tiểu thư, cô đến đây lần này chẳng phải là nhằm giải thoát cho phụ mẫu sao? Giờ đây lệnh tôn lệnh đường nói chuyện với cô, tại sao lại không trả lời?
Triệu Tố Ngọc cười nhạt nói:
- Mộ Dung Quỳnh, cách đây không lâu, đại tỷ của ta đã bị một chuyện ngươi còn nhớ không?
Mộ Dung Quỳnh ồ một tiếng cười nói:
- Té ra là cô ngờ hai vị này là giả mạo?
Triệu Tố Ngọc lạnh lùng nói:
- Không thể không có dạ đề phòng ngừa, ta phải xem xét rồi mới tin được.
Mộ Dung Quỳnh cười nói:
- Được! Cô có thể tùy ý xem xét.
Triệu Tố Ngọc ánh mắt chăm chú nhìn Mộ Dung Quỳnh hỏi:
- Bữa tiệc đêm nay là mời ai vậy?
Mộ Dung Quỳnh cười nói:
- Đương nhiên là mời lệnh tôn lệnh đường! À! Còn có vị Lưu đai hiệp đây nữa...
Triệu Tố Ngọc ngắt lời nói luôn:
- Để làm gì?
Mộ Dung Quỳnh nghiêm trang đáp:
- Vì nhị tiểu thư muốn tới đón cả ba vị cùng đi, nên lão thân đặc biệt bày tiệc này để đưa tiễn ba người.
Triệu Tố Ngọc cười nhạt nói:
- Nếu để ba người bọn họ cho ta đưa đi, thì cái ghế Thái thượng minh chủ kia của ngươi sẽ có ai duy trì giúp đỡ?
Mộ Dung Quỳnh làm ra vẻ cười gượng nói:
- Nhị tiểu thư, cô thương ta một chút có được không?
Triệu Tố Ngọc lạnh lùng nhếch mép, Khổng Diễm Thu nấc lên một tiếng nói:
- Ngọc nhi, con đến bên cạnh đây, cho mẫu thân nhìn con rõ rõ một chút...
Triệu Tố Ngọc nhìn chằm chằm đối phương nói:
- Ngươi mà trả lời đúng một câu ta hỏi, ta mới thừa nhận ngươi là mẫu thân của ta.
Khổng Diễm Thu gắng gượng kìm nỗi đau đớn, buồn bã thở dài nói:
- Được, con hỏi đi!
Triệu Tố Ngọc thoáng ngẫm nghĩ, mới mở to mắt nói:
- Lúc ta mười hai tuổi, đánh nhau với Suy Chấn Vũ một lần, chuyện ấy bà có nhớ rõ không?
Khổng Diễm Thu ngạc nhiên hỏi:
- Ngọc nhi, ý ngươi là muốn nói rõ tình hình vụ đánh nhau ấy à?
- Đúng vậy!
Triệu Tố Ngọc gật đầu nói:
- Cả nguyên nhân lẫn kết quả.
Khổng Diễm Thu thoáng ngẫm nghĩ nói:
- Nguyên nhân là con vô lý tranh ăn trái lê, con cào vào mặt Súy biểu ca, nhưng con đánh không lại nó, bị xô xuống đất, làm bể cả một cái bình hoa cổ...
- Đúng!
Triệu Tố Ngọc mắt long lanh lệ, ngắt lời nói:
- Mẫu thân, bây giờ thì con thừa nhận mẫu thân đúng là mẫu thân của con...
Triệu Nguyên Lượng cười gượng nói:
- Ngọc nhi, con có cần xem xét phụ thân không?
Triệu Tố Ngọc thê thảm cười nói:
- Không cần, phụ mẫu, trong hoàn cảnh đặc biệt này, xin tha cho con không làm lễ ra mắt, chờ tới khi nào rời khỏi đây, sẽ...
Khổng Diễm Thu nấc lên một tiếng nói:
- Ngọc nhi, không nên nói thế, chỉ cần con tha thứ cho lầm lỗi của phụ mẫu năm xưa, thì dù có chết mẫu thân cũng nhắm được mắt...
Triệu Tố Ngọc cười gượng nói:
- Mẫu thân, chuyện đã qua xin đừng nhắc lại. Trước mắt con muốn biết rõ tại sao hai vị lão nhân gia lại đi giúp đỡ Mộ Dung Quỳnh.
Triệu Nguyên Lượng thở hắt ra một tiếng nói:
- Hài nhi, tất cả là vì con thôi.
- Vì con à?
Triệu Tố Ngọc cau mày, ánh mắt quét qua Lưu Bán Tăng nói:
- Còn Lưu đại hiệp đây cũng là vì con?
Triệu Nguyên Lượng trầm giọng đáp luôn:
- Ngọc nhi, đó là sư thúc tổ.
Lưu Bán Tăng cười gượng nói:
- Nguyên Lượng, đây không phải là lúc giảng giải chuyện ấy!
Mộ Dung Quỳnh cười nói:
- Chư vị, đứng nói chuyện thế này, mỏi chân lắm.
Triệu Nguyên Lượng tức giận quát:
- Ngươi đừng phá rối.
Triệu Tố Ngọc giận dữ nhìn bà ta một cái, mới nhìn vào Triệu Nguyên Lượng hỏi:
- Phụ thân nói ba vị lão nhân gia đều vì con mà giúp Mộ Dung Quỳnh, nói như thế là sao?
Triệu Nguyên Lượng thở dài một tiếng nói:
- Lúc ấy Mộ Dung Quỳnh lấy tính mạng của con uy hiếp, trừ phi phụ mẫu đến xin sư thúc tổ của con cùng ra sức giúp bà ta làm được bá chủ võ lâm thì thôi, chứ không sẽ đem con bí mật giết chết.
Triệu Tố Ngọc nhìn chằm chằm Mộ Dung Quỳnh cười nhạt nói:
- Thật là một mụ già vô liêm sỉ...
Nhưng Mộ Dung Quỳnh làm như không nghe thấy, cứ nhăn nhăn nhở nhở cười. Triệu Nguyên Lượng cười thảm nói:
- Vì lỗi lầm năm trước phụ mẫu có thể nói là ăn ngủ không yên, làm sao nỡ để con lại gặp thêm bất hạnh...
Mộ Dung Quỳnh cười nhạt ngắt lời nói:
- Triệu Nguyên Lượng, sao không nói cho hết, là bọn ngươi sở dĩ theo ta cũng vì muốn học được võ công khoáng thế, hơn thế nữa, trước mắt thì bọn ngươi cũng đạt được mục đích rồi kia mà.
Triệu Nguyên Lượng nói:
- Chuyện ấy thì ta thừa nhận, nhưng thủ đoạn của ngươi thật là bỉ ổi! Nếu Ngọc nhi không may mắn gặp được kỳ duyên, đến lúc ấy, ngươi lấy gì giao ra?
Mộ Dung Quỳnh cười nói:
- Con gái của ngươi chẳng phải đang đứng sờ sờ trước mặt ngươi đấy là gì?
Triệu Nguyên Lượng giận phát run, cả bộ râu trước ngực cũng rung lên, hai mắt lóe ra ánh sáng thần quang đáng sợ. Nhưng Triệu Tố Ngọc vẫn lặng lẽ cười nói:
- Phụ thân, mẫu thân, sư thúc tổ đừng tranh cãi với loại người này, chúng ta đi thôi.
Nàng tuy ngoài mặt làm vẻ thản nhiên cười cợt, nhưng chuyện xưa đều hiện ra cả trong lòng, không kìm được nỗi đau đớn, nói chưa dứt lời, trên khóe mắt đã long lanh lệ.
Mộ Dung Quỳnh trề môi xì một cái nói:
- Đi à, sao lại dễ dàng thế!
Triệu Tố Ngọc cũng cười lạnh nói:
- Đến lúc này ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện ngăn cản à? Được, ngươi vạch đường đi!
Triệu Nguyên Lượng vội nói:
- Ngọc nhi, để mặc ba người già chúng ta.
Mộ Dung Quỳnh nhếch mép nói:
- Tốt hơn cả là bốn người các ngươi cùng xông lên đây.
Triệu Nguyên Lượng tức giận quát:
- Mụ già khốn nạn, ngươi ăn trước một chưởng của ta trước đã!
Lời ra đòn tới, một tiếng ào nổi lên, kình phong cuộn lên đánh vào trước mặt Mộ Dung Quỳnh. Khổng Diễm Thu, Lưu Bán Tăng cũng đồng thời phi thân vung chưởng thành thế ỷ giác, chia làm ba mặt tấn công Mộ Dung Quỳnh. Cứ theo công lực hiện tại của ba người, dẫu là một chọi một thì trong võ lâm đã ít kẻ có thể làm đối thủ, huống chi lúc này lại đang khi giận dữ, liên thủ ra một đòn, uy thế há phải tầm thường. Mộ Dung Quỳnh thân thủ cao hơn đi chăng nữa cũng không giám khinh suất đón đỡ.
Trong một trận bàn ghế chén bát bay tung tóe chát chúa, Mộ Dung Quỳnh dùng một thức Tảo Địa Bạt Thông vọt ra khỏi phạm vi chưởng phong, khiến ba vị cao thủ tuyệt đỉnh lúc giận dữ mất cả sáng suốt lại đối nhau một chưởng. Mộ Dung Quỳnh ngạo nghễ đứng trên mặt bàn cách đó một trượng cười hô hố nói:
- Ba vị sao lại đánh giết nhau thế?
Lưu Bán Tăng râu tóc dựng đứng, gầm lên như cọp:
- Yêu phụ! Đêm nay có ta thì không có ngươi!
Người theo tiếng tới, phóng lên trước nhất. Triệu Nguyên Lượng, Khổng Diễm Thu hai người tự nhiên cũng phóng người vọt theo.
Ầm một tiếng vang dội, tiếng cười của Mộ Dung Quỳnh vang lên khanh khách:
- Dạy được học trò đánh sư phụ, ba người các ngươi đúng là ra sức làm theo câu ấy đấy...
Trong câu nói lại nghe bình, bình hai tiếng, tiếp theo một tràng chan chát răng rắc, của chén dĩa bàn ghế bị chấn động đổ xuống, làm người ta phát sợ.
Lúc bốn vị cao thủ tuyệt đỉnh đánh nhau ác liệt khó giải kho phân, nhất thời chưa phân thắng phụ, Triệu Tố Ngọc đứng yên lặng một bên, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn vào đấu trường, quan sát biến hóa. Triệu Tố Ngọc là người thông minh, lại là đại hành gia về võ học, có thể tự học mà biết, đã biết bản thân có thể chế phục được Mộ Dung Quỳnh nhưng cũng phải ngoài năm trăm chiêu, mà trước mắt phụ mẫu cùng Lưu Bán Tăng ba người liên thủ, chỉ mới một trăm chiêu thì chưa thể nào thắng được, song cũng chưa thể sơ suất. Vì vậy nàng cứ để ba người đánh trước để tiêu hao chân lực của đối phương, chờ lúc thuận tiện sẽ ra tay kiểu bỏ công sức một nửa mà thu hiệu quả gấp đôi.
Nhưng tính toán ấy của nàng như đã bị Mộ Dung Quỳnh nhìn rõ. Đang lúc bốn người đánh nhau mới hơn tám chục chiêu, Mộ Dung Quỳnh đột nhiên quát lớn:
- Khua chiêng!
Lập tức nghe ba tiếng keng, keng, keng vang lên, Triệu Nguyên Lượng, Khổng Diễm Thu, Lưu Bán Tăng ba người đang như rồng uốn cọp vồ chợt đều mặt mày biến sắc hai tay ôm bụng lùi khỏi vòng chiến. Triệu Tố Ngọc vừa nhìn thấy xong, trong lòng phát hoảng, tức giận quát lớn:
- Con yêu phụ vô liêm sỉ! Ngươi...
Trong câu quát, người đã phi thân vọt lên.
Nhưng lúc thân hình nàng vừa vọt lên, câu nói còn chưa dứt, đã bị bốn vị lão nhân trang phục khác nhau cùng giơ tám chưởng lên cản lại. Bốn vị lão nhân trang phục khác nhau này đủ cả tăng, đạo, ni, tục bị mê man cả đầu óc là Pháp Thông đại sư trưởng lão phái Thiếu Lâm, Thiên Nhất chân nhân trưởng lão phái Võ Đang, Bách Nhẫn sư thái tiền nhiệm Chưởng môn phái Hoa Sơn, Liễu Tử Tu tiền nhiệm Chưởng môn Thái Cực môn. Bằng vào công lực tuyệt cao của Triệu Tố Ngọc tất nhiên không sợ bốn người liên thủ hợp chưởng, nhưng bốn vị này thần trí đã hôn mê, không thể phân định bạn thù, cũng không phải là kẻ ác, nhất là hai phái Hoa Sơn Thái Cực hiện đang đứng về bên quần hiệp chống lại Tứ Hải minh.
Triệu Tố Ngọc hiểu rõ tình hình bi phẫn đáng thương như vậy, cũng không thể nhẫn tâm hạ sát thủ đối với bốn người, nhưng bốn người này công lực vốn đã đứng đầu một môn phái, nay bị dược vật khống chế nên thần trí mê mệt, công lực càng tăng, như bốn con cọp sổ chuồng vây đánh Triệu Tố Ngọc. Triệu Tố Ngọc nghĩ tới chuyện an nguy của phụ mẫu, lại không nỡ hạ sát thủ với bọn họ, trong lòng chợt đùng đùng nổi giận gầm lớn:
- Mộ Dung Quỳnh, ngươi đã giở trò gì với phụ mẫu ta và Lưu đại hiệp?
Trong lúc tức giận vội vàng, nàng đã gọi sư thúc tổ Lưu Bán Tăng là:
- Lưu đại hiệp.
Mộ Dung Quỳnh lặng lẽ cười nói:
- Không có gì, bất quá chỉ là một chút Kim Tàm mà thôi.
Triệu Tố Ngọc căm giận quát:
- Yêu phụ vô sỉ, ngươi có nhớ lời hứa sáng nay không?
Mộ Dung Quỳnh vẫn như cũ nói:
- Đương nhiên là nhớ, ta nói rằng trong vòng nửa ngày không động chạm gì tới ba vị.
Triệu Tố Ngọc cười nhạt nói:
- Nói như thế thật quả là khốn nạn.
Mộ Dung Quỳnh cười nhạt nói:
- Cô nương à, nói chuyện nhã nhặn một chút được không?
Tiếp theo lại nhếch mép cười khẩy nói:
- Con nha đầu, ngươi là kẻ thông minh phải biết đạo lý của câu việc binh không ngại dối trá, buổi sáng hôm nay nếu ta không nói như vậy, nha đầu ngươi làm sao cắn câu đến đây.
Triệu Tố Ngọc nghiêm sắc mặt nói:
- Đừng có giỡn mặt, ngươi cứ giải trừ chất độc Kim Tàm cho ba vị lão nhân gia, ta sẽ đồng ý cùng ba vị quy ẩn ở núi hoang, vĩnh viễn không can thiệp vào công việc của ngươi.
Mộ Dung Quỳnh cười ruồi nói:
- Còn nếu ta nói là không chịu?
Triệu Tố Ngọc nhướng mày nói:
- Thế thì ngươi đẩy ta vào chỗ cực đoan đấy.
Triệu Tố Ngọc vừa đánh nhau với bốn vị lão nhân mê man thần trí vừa nói chuyện với Mộ Dung Quỳnh, lúc ấy đôi bên ác đấu đã hơn năm chục hiệp.
Quần hào trong đại sảnh đã lặng lặng rút hết từ trước, chỉ còn Triệu Tố Ngọc một mình đánh với bốn vị lão nhân mê man thần trí. Mộ Dung Quỳnh đứng một bên ngạo nghễ cười nụ, thổi thổi huýt huýt. Ngoài ra còn có Lưu Bán Tăng, Triệu Nguyên Lượng, Khổng Diễm Thu ba người trúng độc Kim Tàm cong lưng ôm bụng, mặt mày trắng bệt, đổ mồ hôi lạnh cắn răng chịu đựng...
Triệu Tố Ngọc nhìn thấy quang cảnh ấy không kìm được tức giận, mày đẹp nhướng lên, mắt phóng hàn quang, tay trái vung lên chống đỡ bốn vị lão nhân mê man thần trí, tay phải rút thanh trường kiếm trên vai, trầm giọng nói:
- Mộ Dung Quỳnh, ta chịu đựng có hạn...
Mộ Dung Quỳnh cười nhạt ngắt lời nói:
- Nha đầu, nếu ngươi muốn theo phụ mẫu ngươi, thì đừng có ngại sính cường để rồi xem xem...
Câu nói của bà chưa dứt, trên nóc nhà chợt truyền xuống một tràng tiếng sắt thép va chạm loảng xoảng leng keng, rồi có giọng Triệu Tố Chân, Triệu Tố Quyên cũng đã kịp thời kéo tới.
Mộ Dung Quỳnh ngẩn đầu cười ha hả nói:
- Đúng là người cần tới đã tới, thật tốt lắm! Lão thân đỡ phí công sức...
Triệu Tố Ngọc chợt vội vàng lớn tiếng kêu lên:
- Đại tỷ, mau mau chặn mọi người lại, không xuống đây được...
Triệu Tố Chân cao giọng hỏi:
- Nhị muội, muội không sao chứ?
Triệu Tố Ngọc đáp:
- Không sao...
Mộ Dung Quỳnh cười nhạt ngắt lời nói:
- Ngươi không sao! Hừ!
Tiếp theo cao giọng quát:
- Dừng tay!
Theo tiếng quát vang, bốn vị lão nhân mê man thần trí đều mỗi người đánh hờ một chiêu, lui khỏi vòng chiến. Tiếng ác đấu trên nóc nhà cũng theo đó im bặt. Răng rắc một tràng, trên nóc nhà vỡ ra một khoảng trống như cái cửa sổ, hiện ra khuôn mặt bình thản của Triệu Tố Chân với giọng trong trẻo hỏi:
- Nhị muội, tại sao không xuống được?
Triệu Tố Ngọc thở dài nói:
- Phụ mẫu cùng sư thúc tổ đều đã trúng độc Kim Tàm.
Triệu Tố Chân biến sắc nói:
- Còn... còn muội?
Triệu Tố Ngọc cười gượng nói:
- Muội thì hiện vẫn không sao...
Lại một tràng răng rắc vang lên, trên nóc nhà lại vỡ ra nhiều khoảng trống khác, hiện ra khuôn mặt bình thản của Triệu Tố Quyên với giọng nói gấp rút:
- Nhị thư, tỷ lên đây mau đi, chúng ta tìm cách khác.
Mộ Dung Quỳnh lặng lẽ cười nói:
- Các vị đã tới đây, sao không chịu xuống nói chuyện?
Triệu Tố Quyên giận dữ quát:
- Mộ Dung Quỳnh, nếu phụ mẫu ta có bề gì, thì bất luận là ngươi có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng không tha ngươi!
Mộ Dung Quỳnh cười ha hả nói:
- Lão thân năm nay chín chục tuổi, cũng chưa giám nói câu ấy, tiểu thư lại nói câu trẻ con như thế, cũng khoác lác một chút, xuống đây nói chuyện đi!
- A di đà Phật!
Theo tiếng niệm Phật, Bách Liễu thần ni nhẹ nhàng rơi xuống cạnh Triệu Tố Ngọc, nhìn Mộ Dung Quỳnh trầm giọng nói:
- Mộ Dung thí chủ! Ngươi quá phận rồi!
Mộ Dung Quỳnh cười nhạt nói:
- Hồ Hồng Ngọc, ngươi nói xem ta quá phận cái gì?
Triệu Tố Ngọc chợt nói gấp gáp:
- Thần ni tiền bối! Lui mau!
Câu nói của nàng vừa gấp vừa nhỏ, khiến Bách Liễu thần ni trong lòng kinh hãi, chưa kịp nghĩ ngợi, một thức Nhất Hạc Xung Thiên vọt lên, theo khoảng trống trên nóc nhà phi thân bay ra.
Mộ Dung Quỳnh cười rộ nói:
- Hồ Hồng Ngọc, không cần phải chạy nhanh thế, ta chưa ra tay đâu.
Bách Liễu thần ni vừa đứng vững lại trên nóc nhà, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ nghe Mộ Dung Quỳnh nói với Triệu Tố Ngọc:
- Nhị tiểu thư! Bây giờ cô phát hiện ra rồi phải không?
Triệu Tố Ngọc bình tĩnh lạ thường, trề môi xì một cái:
- Ngươi thật là quang minh...
Triệu Tố Chân cũng đồng thời hỏi gấp:
- Nhị muội, muội... muội thế nào rồi?
Mộ Dung Quỳnh cười nói trước:
- Chẳng bị gì đâu, chẳng qua có một điểm thiếu ý tứ, mới rồi nàng ta một mình đấu với bốn vị trưởng lão bốn đại môn phái, bị ta ngầm hạ độc bằng chất Hóa Công tán.
Bách Liễu thần ni cao giọng niệm Phật nói:
- A di đà Phật! Mộ Dung thí chủ hành sự trái ngược như vậy, không sợ thánh thần trời đất ngay trước mặt à? Không ngờ ngươi chỉ vì một nỗi si tình mà lại quá đáng tới mức ấy!
- Đừng rườm lời, Hồ Hồng Ngọc, ngươi nghe ta nói mấy câu về chuyện chính đây!
Mộ Dung Quỳnh ngắt lời nói:
- Hồ Hồng Ngọc, ngươi là người thông minh, lẽ ra không nên để ta phải nói đi nói lại. Hiện tại cái gọi là nhân vật hiệp nghĩa chỉ có một mình ngươi chống chọi thế nguy thì ngươi làm được cái gì?
Bách Liễu thần ni mày bạc cau lại nói:
- Mộ Dung thí chủ, bần ni nói cho người biết ngân vật hiệp nghĩa vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người sôi sục máu nóng...
Mộ Dung Quỳnh ngắt lời nói:
- Hồ Hồng Ngọc, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa gạt lệ. Được! Ngươi đã muốn bàn điều kiện, ta cũng sẽ đưa điều kiện ra!
Ngừng lại một lát mới nghiêm sắc mặt nói tiếp:
- Điều kiện của ta rất đơn giản, đem con Linh Chi mã đổi lấy mấy vị con tin ở đây...
Triệu Tố Ngọc giận dữ ngắt lời:
- Không được.
Triệu Nguyên Lượng cũng cố nhịn nỗi đau đớn vô biên trầm giọng nói:
- Thần ni tiền bối, Triệu Nguyên Lượng một phen nghĩ sai, tự chịu báo ứng, đến nay đã đứng gần cõi chết, người nên ngàn vạn lần quyết không đưa con Linh Chi mã ra để giúp đỡ cho tà ma ngoại đạo, để tôi ở chỗ suối vàng còn áy náy không yên.
Lưu Bán Tăng, Khổng Diễm Thu hai người cùng tựa hồ đồng thanh nói:
- Thần ni, quyết không thể đưa con Linh Chi mã ra được.
Triệu Tố Ngọc thở dài một tiếng nói:
- Thần ni, Triệu Tố Ngọc đã số phận không may, sinh thú cũng dứt, xin đừng nghĩ đến chúng tôi, cũng nên đi ngay đi.
Mộ Dung Quỳnh cười nhạt nói:
- Đì à? Đơn giản quá đấy!
Tiếp theo nhìn chằm chằm vào Bách Liễu thần ni, trầm giọng hỏi:
- Hồ Hồng Ngọc, ngươi tính sao?
Bách Liễu thần ni trầm giọng nói:
- Bần ni còn một hơi thở cũng quyết phải giữ gìn con Linh Chi mã tới cùng!
Mộ Dung Quỳnh cười nhạt nói:
- Vậy thì ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ giữ gìn nó tới hôm nay là thôi!
Dùng lại một chút, cao giọng quát lớn:
- Hộ pháp trực nhật nghe lệnh, truyền lệnh cho mọi người đều phải giữ vững vị trí, bao vây chặt chẽ, ai để cho một người chạy thoát, thì mang đầu đến gặp ta!
Một giọng giận dữ vang lên từ sau lưng bà ta:
- Mộ Dung Quỳnh, ngươi thử nếm một chưởng này trước đã!
Trong câu nói một cái bóng người cùng với một đạo kình phong mãnh liệt khôn tả cuồn cuộn trút xuống Mộ Dung Quỳnh.
Mộ Dung Quỳnh trong lúc gấp rút chưa kịp quay người đón đỡ, chỉ kịp co người lui tránh qua một trượng, tức giận quát:
- Đinh Tứ, ngươi điên à?
Té ra người vừa đột nhiên xuất hiện ấy là Thiên Diện Du Long Đinh Tứ tiên sinh. Luồng chưởng phong mạnh mẽ vô cùng của ông ta đánh trượt Mộ Dung Quỳnh cuồn cuộn không bị chặn lại xô luôn ra cửa lớn.
Ầm một tiếng, gỗ đá bay tung tóe chen lẫn với giọng Đinh Tứ tiên sinh tức giận nói:
- Ta rất bình thường, ngươi mới là điên!
Câu nói chưa dứt, thân hình lại chớp lên, râu tóc dựng ngược, hướng về Mộ Dung Quỳnh vọt tới. Đinh Tứ tiên sinh đứng cạnh Mộ Dung Quỳnh khoảng một trượng rưỡi, vừa khéo cùng Triệu Tố Ngọc đứng thành hình chữ phẩm. Ông ta làm thế vọt lên, đối tượng rõ ràng là Mộ Dung Quỳnh, nhưng khi thân người vọt lên, thì đột nhiên lại ngoắt sang Triệu Tố Ngọc mất hết công lực, người chưa tới đã thi triển Đại Tiếp Dẫn thần công hút Triệu Tố Ngọc vào tay, đồng thời tay trái vỗ một chưởng xuống đất, mượn sức phản chấn nhảy lên, vọt ra trên nóc nhà.
Du Long thân pháp của Đinh Tứ tiên sinh gọi là Võ lâm nhất tuyệt, nhưng người trong võ lâm thấy qua thân pháp ấy của ông thì rất ít. Lúc ấy ông ta co người vọt lên, nữa đường đổi hướng, dùng Đại Tiếp Dẫn thần công hút Triệu Tố Ngọc, hướng về mái nhà bay ra, đó là trong tình trạng thân hình không chấm đất mà thi triển, có thể nói là Du Long thân pháp đã pháp huy tới độ chót, khiến người ta mắt không kịp ngó.
Nhưng Mộ Dung Quỳnh là hạng người nào, lúc Đinh Tứ tiên sinh dùng Đại Tiếp Dẫn thần công sắp hút Triệu Tố Ngọc vào tay, bà ta đã dự liệu Đinh Tứ sẽ phá nóc nhà mà chạy ra, nên Đinh Tứ tiên sinh vừa bay ra, bà ta đã phi thân lên nóc nhà trước, từ trên cao đáp xuống cười lạnh một tiếng nói:
- Xuống đi!
Cũng đúng vào lúc này Bách Liễu thần ni đã quát lớn một tiếng, từ nóc nhà phi thân xuống vung một chưởng đánh vào huyệt Bách Hội của Mộ Dung Quỳnh.
Công lực của Đinh Tứ tiên sinh vốn không thể sánh với võ học Chú Kiếm đàm của Mộ Dung Quỳnh, huống cho ông ta còn ôm một Triệu Tố Ngọc đã mất hết công lực, lúc Mộ Dung Quỳnh lăng không đánh xuống, tự nhiên chỉ còn cách dùng Du Long thân pháp bay chếch qua một bên. Bên kia thì Mộ Dung Quỳnh tuy thân thủ cao hơn hẳn Bách Liễu thần ni, nhưng trong lúc Bách Liễu thần ni chiếm ưu thế từ trên đánh xuống, cũng không dám thẳng thắn đón đỡ nên phải lùi qua một bên để nén tránh...
Chuyện kể thì dài dòng chứ trong thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt. Lúc ba vị cao thủ tuyệt đỉnh cơ hồ đồng thời hành động, trong đại sảnh nổi lên một trận gió xoáy mãnh liệt khôn tả khiến cho bao nhiêu đèn đuốc đều tắt hết. Trong bóng đêm dày đặc vang ra tiếng của Đinh Tứ tiên sinh trầm giọng nói:
- Bách Liễu đạo hữu, coi chừng bị ám toán.
Chỉ nghe Mộ Dung Quỳnh cười nhạt một tiếng nói:
- Không cần phải sợ. Đêm nay, ta muốn dùng bản lĩnh chân thực giữ hai vị lại!
Tiếp theo lại trầm giọng quát:
- Đốt đèn lên!
Ánh lửa vừa lóe lên, đèn đuốc bốn bên lại sáng rực, ba người Lưu Bán Tăng, Triệu Nguyên Lượng, Khổng Diễm Thu trúng độc Kim Tàm đã biến mất, thay vào đó là vị Minh chủ danh nghĩa Độc Cô Lam của Tứ Hải minh. Mộ Dung Quỳnh chăm chú nhìn Đinh Tứ tiên sinh nói:
- Đinh Tứ, ngươi đứng im đó một chút, ta muốn hỏi ngươi mấy câu trước đã.
Đinh Tứ tiên sinh nhướng đôi mày rậm nói:
- Giữa hai chúng ta có lẽ chẳng có gì phải bàn bạc cả.
- Có!
Mộ Dung Quỳnh lạnh lẽo cười nói:
- Đinh Tứ! Mộ Dung Quỳnh ta đối xử với ngươi có thể nói là không bạc! Ngươi tự mình nói ra những gì, chẳng lẽ không tính toán, sao lại nửa chừng trở mặt?
Đinh Tứ tiên sinh cười nói:
- Hai chữ trở mặt ấy nói không đúng chỗ mất rồi.
Mộ Dung Quỳnh tức giận quát:
- Ta không hơi đâu cãi cọ chữ nghĩa văn chương với ngươi, mau mau trả lời ta đi!
Đinh Tứ tiên sinh nói mau:
- Ngươi nên tự hỏi mình đi!
Nói xong ôm Triệu Tố Ngọc nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Mộ Dung Quỳnh lạnh lùng nói:
- Ta đã tự hỏi mình rồi, cũng đã nói qua, là đối xử với ngươi không bạc.
Đinh Tứ tiên sinh thở dài một tiếng nói:
- Có thể nói là hành động trái ngược của ngươi khiến ta phát sợ!
Mộ Dung Quỳnh chau mày nói:
- Kẻ làm việc lớn không nệ chuyện nhỏ, sao lại nói là hành vi trái ngược.
Đinh Tứ tiên sinh nghiêm sắc mặt nói:
- Mộ Dung Quỳnh, lúc ta tự nguyện theo ngươi, ta từng nói qua điều gì, ngươi còn nhớ không?
- Ta nhớ!
Mộ Dung Quỳnh chợt buồn bã thở dài nói:
- Cũng biết rằng ngươi một phen có hảo ý, nhưng ngươi nói rằng đã hơn một giáp tý rồi, quá muộn rồi, quá muộn rồi...!
- Cũng chẳng phải muộn...
Đinh Tứ tiên sinh giọng đầu cảm xúc nói tiếp:
- Mộ Dung Quỳnh, ngươi có biết ý tứ câu bể nghiệt mênh mông, quay đầu là bờ không?
Mộ Dung Quỳnh ngẫm nghĩ một lúc, mới nghiêm trang đáp:
- Nhìn lại một trường tình phận của những kẻ quen biết trong dĩ vãng, ta thả cho các ngươi đi, nhưng Triệu Tố Ngọc thì phải ở lại.
Đinh Tứ tiên sinh cau mày nói:
- Triệu cô nương đã mất hết công lực, ngươi cũng không buông tha sao?
Mộ Dung Quỳnh lắc đầu nói:
- Chẳng phải vì thế, ta muốn lưu nàng ta lại để đổi lấy con Linh Chi mã.
Tiếp theo lại nhìn thẳng Đinh Tứ nói:
- Ngươi cũng biết rằng con Linh Chi mã ấy vốn là của ta.
Đinh Tứ tiên sinh nghiêm trang đáp:
- Mộ Dung Quỳnh, ngươi cũng đã biết rõ tinh hoa của cây cỏ đều không thể giúp người ta trường sinh bất lão, sao ngươi còn khổ...
Mộ Dung Quỳnh lạnh lùng ngắt lời nói:
- Không cần ngươi giáo huấn! Nếu như bắt ta phải đổi ý, thì ngươi cũng phải thế.
Đinh Tứ tiên sinh lắc đầu quầy quậy nói:
- Ta không đồng ý.
Mộ Dung Quỳnh cười nhạt nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?
Đinh Tứ tiên sinh cũng cười nhạt nói:
- Ngươi muốn nghĩ đến việc lưu ba người bọn ta ở lại, ít ra cũng phải trả một cái giá tương đương! Ngươi không tin à?
Mộ Dung Quỳnh nhướng mày, trầm giọng quay đầu gọi:
- Đưa kiếm ra đây!
Sau một tiếng dạ, một đạo ánh sáng lạnh từ chỗ tối bay ra, bắn thẳng vào tay Mộ Dung Quỳnh. Bà ta nhận được kiếm xong co ngón tay búng vào lưỡi kiếm, trong một tràng tiếng leng keng trong vắt ngân nga, cười nhạt một tiếng nói:
- Năm xưa ba người các ngươi đều không qua khỏi tay ta, ta không tin hôm nay các ngươi lại có thể tiến bộ nhiều hơn.
Lúc ấy Triệu Tố Ngọc liếc nhìn Đinh Tứ tiên sinh và Bách Liễu thần ni, lấy giọng cầu khẩn ai oán nói:
- Hai vị tiền bối, đừng nghĩ về tôi, cứ nên đi ngay cho sớm.
Mộ Dung Quỳnh lặng lẽ cười nói:
- Bây giờ mà đi lại không kịp rồi.
Đinh Tứ tiên sinh nhìn Triệu Tố Ngọc cười gượng nói:
- Nhị tiểu thư, không phải lão hủ muốn khoe khoang cái dũng của kẻ thất phu, nhưng thật ra không thể yên tâm để cô ở lại chỗ này...
Bách Liễu thần ni cũng gật đầu nói luôn:
- Cô nương, cô là một cô nương, ở lại chỗ này thật là không thể được...
Triệu Tố Ngọc cười gượng nói:
- Hai vị lão tiền bối, phụ mẫu tôi cũng ở lại chỗ này mà!
Bách Liễu thần ni nói:
- Cô nương, cô là một cô gái, sao lại có thể bàn chuyện như lệnh tôn và lệnh đường được!
Triệu Tố Ngọc nói:
- Ý tứ của thần ni tiền bối, tôi đã hiểu rõ, cũng rất cảm kích.
Ngừng lại một lát, lại cười thảm nói tiếp:
- Hai vị lão tiền bối, Triệu Tố Ngọc số phận không may đủ chuyện rủi ro, đến nay đã là hoa tàn liễu úa, nếu có phải chịu thêm một chút ô nhục nữa, cũng chẳng đáng gì!
Bách Liễu thần ni lắc đầu nói:
- Cô nương, bần ni đã quyết ý rồi, xin đừng nói nữa.
Triệu Tố Ngọc nhìn chằm chằm vào Đinh Tứ tiên sinh hỏi:
- Đinh lão tiền bối thì sao?
Đinh Tứ tiên sinh nghiêm trang dõng dạc đáp:
- Lão hủ cũng không nói lại.
Triệu Tố Ngọc nghiêm trang nói:
- Hai vị lão tiền bối không lấy đại cuộc võ lâm làm trọng, lại cứ khư khư ở một đứa con gái ngẫu nhiên gặp được để đảo lộn gốc làm ngọn, chẳng những khiến cho người thân đau lòng, kẻ thù thích chí, mà còn khiến Triệu Tố Ngọc tôi ở suối vàng vẫn không yên...
Đinh Tứ tiên sinh bất giác động dung ngắt lời hỏi:
- Cô nương còn trẻ tuổi, sao lại nói những lời không hay như thế?
Bách Liễu thần ni cao giọng niệm Phật nói:
- A di đà Phật, cô nương muôn ngàn lần không nên nghĩ tới...
Bách Liễu thần ni vừa nói tới đó, chợt trên nóc nhà vang lên một tràng răng rắc kéo dài, ba cái bóng người phi nhanh xuống, một giọng cười sang sảng truyền tới:
- Nhị biểu muội sao lại lòng tàn ý lạnh như vậy? Cô xem chẳng phải tay đã nắm chắc phần thắng sao?
Mọi người đang sửng sốt ngước nhìn, chỉ thấy Súy Chấn Vũ và hai nách cặp phu thê Miêu Cương song yêu Miêu Chấn Nam, Qua Như Tuyết nhè nhẹ đáp xuống trước mặt Triệu Tố Ngọc.
Mộ Dung Quỳnh cả kinh thất sắc, Súy Chấn Vũ đã nhìn Đinh Tứ tiên sinh cười nụ nói:
- Đồ nhi xin bái kiến ân sư!
Lại nhìn Bách Liễu thần ni nói:
- Súy Chấn Vũ xin bái kiến sư bá.
Đinh Tứ tiên sinh và Bách Liễu thần ni mừng rỡ tới mức đổi hẳn sắc mặt, Triệu Tố Ngọc cũng cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Mộ Dung Quỳnh mày bạc nhăn tít, vẻ giận đầy mặt nói:
- Được! Thằng nhãi Súy Chấn Vũ này phá hoại việc hay của lão nương ta phải thí mạng với ngươi.
Câu nói chưa dứt, lập tức vung kiếm trong tay, người biến thành một cái cầu vồng bắn thẳng tới Súy Chấn Vũ!
Mộ Dung Quỳnh trong lúc tức giận cực điểm đã sử dụng Ngự kiếm thuật là công phu tối thượng trong kiếm đạo, hiển nhiên đã lộ rõ ý đổi mạng. Kể cũng chẳng lạ, Mộ Dung Quỳnh khống chế sai xử được bốn vị Chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn và Thái Cực môn, lại bắt ép được cả Lưu Bán Tăng và phu thê Triệu Nguyên Lượng, chỉ toàn dựa vào tài nghệ của Miêu Cương song yêu, tới nay lại bị Súy Chấn Vũ bắt mất, làm sao bà ta không tức giận tới cực điểm?
Súy Chấn Vũ tuy không phải là trẻ con, nhưng đới diện với ma đầu hiếm thấy của võ lâm cũng không giám khinh địch, lúc ấy vội né qua một bên, lại thừa cơ tung phu thê Miêu Chấn Nam, Qua Như Tuyết về phía sư phụ gấp rút nói:
- Sư phụ đón lấy.
Trong câu nói, đã tráng qua một chiêu kiếm cực kỳ bá đạo ấy của Mộ Dung Quỳnh, người cũng bay ra ngoài sáu bảy trượng, mới mau chóng quay người, ngưng thần chờ đón.
Mộ Dung Quỳnh hai mắt tóe hung quang, miệng méo xệch nói:
- Tiểu tử, sư phụ ngươi cũng không chống được ta, ta không tin là ngươi chạy thoát được kiếp số.
Nói tới bốn chữ ta không tin ngươi. Thì Mộ Dung Quỳnh đã lộ vẻ sát cơ, bảo kiếm trong tay khí thế như cầu vồng, lại như gió mây cuốn trời, sông lớn đổ ngược biến thành muôn đạo kiếm khí lạnh buốt đổ theo Súy Chấn Vũ. Tình hình này rõ ràng bà ta đã khinh thường sự sống chết, thẹn quá hóa giận cùng với sự buồn phiền thất vọng trộn chung, thậm chí có thể sẵn sàng cùng Súy Chấn Vũ đôi bên cùng chết.
Súy Chấn Vũ đâu dám coi thường? Lúc chàng cười lạnh đã vội rút trường kiếm sau lưng ra, vận khí truyền thẳng tới mũi kiếm, đánh thẳng vào màn kiếm quang lợi hại khôn tả của Mộ Dung Quỳnh.
Choang, choang, choang, một tràng âm thanh rợn người chấn động không gian tắt lịm, Mộ Dung Quỳnh sắc mặt trắng bệch, khí huyết nhộn nhạo, Súy Chấn Vũ thì ôm kiếm ngang ngực, tĩnh khí ngưng thần, bảo nguyên thủ nhất. Ba chiêu qua lại ấy nhanh như điện chớp, không sao thấy rõ được, bọn người đứng ngay bên cạnh nhìn như Đinh Tứ tiên sinh, Bách Liễu thần ni, tỷ muội Triệu Tố Chân cho tới Minh chủ Tứ Hải minh Độc Cô Lam đều phải nín thở.
Chỉ có Triệu Tố Ngọc nhìn thấy song phương tạm thời ngừng tay trong bầu tử khí lạnh lẽo là thở hắt ra một tiếng, đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng linh mẫn nói:
- Biểu ca, từ nay về sau, huynh chính là Đàm chủ Chú Kiếm đàm rồi đấy. Nếu Mộ Dung Quỳnh còn cưỡng lại, cũng không chống được anh một trăm chiêu đâu...!
Nói dứt câu ấy, nàng như trút được gánh nặng, lại như người đàn bà mang thai chín tháng nặng nhọc vừa sinh hạ đứa con trai bụ bẫm...
Mộ Dung Quỳnh thờ ơ nhìn qua phu thê Miêu Cương song yêu, mắt lại đầy vẻ căm hờn nhìn Súy Chấn Vũ, chợt ngẩn đầu cười một tràng ghê rợn nói:
- Ha ha ha, Mộ Dung Quỳnh ta bao nhiêu năm nay phí bao tâm huyết, hôm nay lại bị Súy Chấn Vũ ngươi cùng Triệu nhị tiểu thư phá hoại bằng hết, nếu như đổi vào địa vị ta, ngươi sẽ nói thế nào?
Súy Chấn Vũ nghiêm trang đáp:
- Mộ Dung nữ hiệp, ta không hề có ý nghĩ rằng đánh bại được bà, song nếu bà và ta đổi địa vị cho nhau, bà có thể không liều mạng cứu viện cô dượng của bà không, có thể không đền đáp công ơn tài bồi của Triệu nhị tiểu thư đối với bà không?
Mộ Dung Quỳnh cười lạnh một tiếng, vẫn chưa đáp lại, Bách Liễu thần ni niệm Phật một câu xong nghiêm sắc mặt về bà ta nói tiếp:
- Mộ Dung thí chủ, người muốn thống nhất võ lâm, cố nhiên khổ tâm tính toán, như không thể dùng thủ đoạn không quang minh như thế, bắt hiếp Chưởng môn bốn đại môn phái, chia rẽ hạnh phúc của gia đình người ta, xin thí chủ nghĩ lại cho cặn kẽ.
Mộ Dung Quỳnh nhìn Bách Liễu thần ni một cái đầu vẻ oán độc, quát lớn:
- Hồ Hồng Ngọc, ngươi đừng mở miệng dạy đời! Lão thân đã quyết ý cùng Súy Chấn Vũ quyết một trận sống mái, xem ai là người thừa kế chân chính của Chú Kiếm đàm!
Súy Chấn Vũ nói:
- Mộ Dung nữ hiệp, Súy Chấn Vũ ta không có ý tranh đoạt cái danh phận ấy, bà muốn làm Đàm chủ mới của Chú Kiếm đàm, Súy Chấn Vũ ta có thể hai tay bưng dâng cho bà! Có lẽ nhị biểu muội muội cũng không phản đối chứ?
Nói đến đó giọng chàng trầm xuống, ánh mắt có vẻ cầu khẩn, nhìn vào Triệu Tố Ngọc.
Triệu Tố Ngọc không ngần ngại gật đầu ngay, nàng vốn lấy danh phận là văn sĩ áo trắng ra mặt với đời, lần đầu gặp Súy Chấn Vũ lại tự xưng là Thặng nhân.
Biểu thị nàng không hề có ý cầu danh trong giới võ lâm mà khi nàng thành toàn cho Súy Chấn Vũ khổ luyện xong tuyệt học của Chú Kiếm đàm rồi, cũng từng biểu thị ý định lui về ở ẩn ở núi hoang không hỏi gì đến chuyện tranh đoạt của võ lâm. Vì vậy, để được Mộ Dung Quỳnh quay đầu chuyển ý, thôi sử dụng thủ đoạn âm hiểm tàn độc chi phối võ lâm, nàng chẳng tiếc gì bưng cái danh hàm Đàm chủ Chú Kiếm đàm dâng cho bà ta.
Mộ Dung Quỳnh tận mắt nhìn thấy hai kẻ kình địch lại đồng ý dễ dàng với nhau như vậy, thật là chuyện không ngờ tới. Chỉ thấy bà ta mày bạc nhăn tít, ánh mắt như điện nhìn thẳng vào Súy Chấn Vũ bình thản nói:
- Súy Chấn Vũ ngươi nói câu vừa rồi có suy nghĩ không?
Súy Chấn Vũ đáp:
- Dĩ nhiên là có.
Đinh Tứ tiên sinh cũng nói:
- Mộ Dung nữ hiệp, gã đồ đệ này của ta xưa nay rất trọng lời hứa...
Mộ Dung Quỳnh ngắt lời nói:
- Đinh Tứ! Ngươi dám bảo đảm cho y không?
Đinh Tứ tiên sinh nói:
- Vậy thì ngươi muốn ta thừa nhận chứ gì?
Mộ Dung Quỳnh nói:
- Đương nhiên, từ nay về sau ta tự phong là Đàm chủ Chú Kiếm đàm, các ngươi không được can thiệp, nhưng về phía ta, các ngươi định bảo đảm như thế nào?
Bách Liễu thần ni niệm câu:
- A di đà Phật.
Xong, khoan hòa cười nói:
- Mộ Dung thí chủ có thể tự mình giác ngộ rửa tay trong chậu vàng, thật là đáng vui đáng mừng, chỉ cần thí chủ từ nay trở đi không gây nguy hiểm cho nhân vật hiệp nghĩa trên giang hồ, bọn ba người già chúng ta cùng môn hạ đệ tử đương nhiên cũng chẳng can thiệp vào bá nghiệp võ lâm của thí chủ!
Súy Chấn Vũ nói tiếp:
- Còn thêm một điều kiện phụ, là chất độc Kim Tàm của Miêu Cương song yêu đã thi thố phải lập tức giải trừ và để đề phòng bọn họ lại gây ác về sau, chúng ta phải thỏa thuận với nhau về việc phế bỏ võ công của phu thê họ, vĩnh viễn đuổi ra khỏi Trung Nguyên.
Mộ Dung Quỳnh gật đầu nói:
- Chuyện đó, ta đồng ý.
Mộ Dung Quỳnh thật ra cũng tiếc phu thê Miêu Cương song yêu, nhờ có chất độc của bọn họ mà gây được thanh thế khiếp người của Tứ Hải minh, có điều trong cục diện trước mắt, bà ta đối phó với một Triệu Tố Ngọc đã hết hơi, mà lại thừa sức giữ vị trí Đàm chủ Chú Kiếm đàm oai hùng cổ kim, bấy nhiêu cũng đủ cho ba ta cảm thấy hào hùng rồi!
Tóm lại lúc ấy, Xuất Thủy Phù Dung Mộ Dung Quỳnh làm cho giang hồ một phen gió mây đổi sắc tự nguyện cùng Súy Chấn Vũ biến đao kiếm thành ngọc lụa, giải tán Tứ Hải minh gây ác một thời gian dài, phu thê Triệu Nguyên Lượng và quần hào bị khống chế, còn riêng bà ta thì tự phong là Chú Kiếm đàm Đàm chủ, quy ẩn chốn núi rừng để kế tục tìm hiểu võ công của Chú Kiếm đàm.
Nhưng trên thực tế, công lực của Súy Chấn Vũ còn cao hơn cả Mộ Dung Quỳnh, mà trong đêm đối phương giao thủ, sự thật là Súy Chấn Vũ đã chiếm được thượng phong, chuyện ấy đã mau chóng truyền ra trên võ lâm, nên trong con mắt của quần hào trên võ lâm, người có tư cách làm Đàm chủ chân chính của Chú Kiếm đàm không phải Mộ Dung Quỳnh mà là Súy Chấn Vũ!
Chàng lấy việc giữ gìn tinh hoa của võ lâm, chấm dứt cuộc phân tranh máu chảy đầu rơi trên giang hồ làm trọng, quả quyết vứt bỏ quyền lợi của Đàm chủ Chú Kiếm đàm được muôn người nể trọng, càng biểu lộ nhân cách cao thượng và tinh thần hy sinh to lớn của chàng, góp thêm một câu chuyện hay cho võ lâm.
Triệu Tố Ngọc số phận rủi ro khi quyết tâm rời bỏ cõi trần, phụ mẫu cùng tỷ muội khuyên can thế nào cũng không chuyển ý. Nàng thầm yêu Súy Chấn Vũ như không còn hy vọng, chỉ mang một tấm lòng tan nát, thầm cầu chúc cho Súy Chấn Vũ cùng tỷ nàng Triệu Tố Chân hạnh phúc. Song, kiên quyết đem con Tiểu Thúy mà nàng thương mến vào chốn lâm tuyền từ đó, lặng lẽ tu hành...
HẾT