Nhưng ở cách bái đàn mười trượng dưới bóng một dãy giả sơn lại có hai giai nhân đang ngồi chú ý, hai người này một khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám ăn mặc kiểu thiếu phụ, một khoảng mười lăm, mười sáu tuổi là cô bé để tóc dài, rõ ràng là hai chủ tớ.
Người thiếu phụ mặc áo tím với nét mặt tươi tắn và hơi mập, nếu giảm đi một ít nét mập quả là một giai nhân tuyệt sắc, đây là Thiếu phu nhân của Cúc viên có danh xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân Triệu Tố Chân.
Nhưng lúc này, trên nét mặt của người đẹp Triệu Tố Chân lại có một vẻ buồn, đặc biệt cho người nhìn có một cảm giác đáng thương hại, càng làm tăng sức thu hút mọi người.
Nói cũng lạ, Tố Chân xuất thân là vọng tộc lại là phu nhân của Cúc viên thiếu chủ, rõ là bách hô vạn ứng sao lại có vẻ buồn, có chuyện gì đã làm nàng buồn được. Dĩ nhiên kiện tướng dưới mình không có binh yếu, nàng hầu của Tố Chân cũng là một cô bé lanh lợi dễ thương Châu Nhi.
Tố Chân và nàng hầu ẩn mình ở phía trước bên trái bái đàn, tuy núp dưới lùm cây, nhưng với đôi mắt tinh anh của Chung Thập Đầu có thể nhìn xa trăm trượng, tiếng hoa rơi rụng cũng không thoát khỏi tai hắn. Cho nên vừa mới lên bái đàn phát hiện ra Tố Chân hành trạng, khi mắt hắn cố ý liếc xem có ai đó, bất giác giật mình và toàn thân hơi run.
May là Chung Thập Đầu chỉ mới bước lên bái đàn, Chúc Thiên Thu, Thư Chính Văn và Triệu Tố Chân ai cũng có tâm sự nên không chú ý, nên thần thái này không bị phát hiện.
Hắn lấy lại bình tĩnh liền và nghiêm túc vẽ bùa đốt giấy miệng lâm râm, làm ra việc đuổi quỷ bắt ma.
Châu Nhi tính trẻ con còn kề tai Tố Chân cười nói:
- Thiếu phu nhân, xem tên này có bị ném xuống hồ uống nước không?
Tố Chân truyền âm:
- Im lặng.
Cũng vào lúc này trước bái đàn, một trận cuồng phong gió lạnh, ma trơi khi ẩn khi hiện, tiếng quỷ khóc thần sầu kêu liên hồi, chỉ thấy Chung tiên sinh động tác thuần thuộc, đốt thêm bùa đỏ, miệng niệm lâm râm một lúc, tay cầm lệnh bài hướng pháp đài đánh lên:
- Súc sinh, còn không hiện hình liền, trả lời những câu hỏi của bổn pháp sư.
Với tiếng hô của pháp sư, tiếng quỷ cũng lập tức im và xuất hiện một bóng người không rõ, mơ hồ như ma, với cái bóng này có thể xác định là một cô gái đẹp. Nhưng tuy tiếng quỷ đã im, nhưng luồng hơi lạnh vẫn còn đó.
Bóng ma mờ ảo đến hướng vào bái đàn phát ra âm thanh khó nghe:
- Du hồn chết oan, tham kiến pháp sư.
Đúng vậy, vì đây là bóng ma nên âm thanh sao nghe rõ được.
Chung Thập Đầu chú mắt trầm tiếng hỏi:
- Ngươi sinh tiền họ chi, gia ở nơi đâu?
Nữ quỷ đáp:
- Khấu pháp sư, vấn đề này ta không tiện đáp.
Chung Thập Đầu tròn mắt nói:
- Bổn pháp sư không cho phép ngươi không nói, dám không nghe lệnh của ta à.
Nữ quỷ nói:
- Ta được phép của Diêm vương có thể không tuân lệnh chỉ của pháp sư.
Chung Thập Đầu giận dữ:
- Được, để ta hỏi Diêm vương.
Nữ quỷ quơ tay phải, một đạo văn màu vàng bay lên pháp đàn. Chung Thập Đầu thuận tay giữ lấy:
- Đúng vậy, điệp văn của Diêm vương cho phép ngươi khỏi báo họ tên.
Chung Thập Đầu hỏi tiếp:
- Nhưng ta muốn biết ngươi bị chết oan thế nào?
Nữ quỷ nói:
- Nguyên do chết oan của ta cũng là lý do Diêm vương cho ta ưu tiên.
Chung Thập Đầu hỏi:
- Diêm vương cho ngươi ưu tiên gì?
Nữ quỷ nói:
- Diêm vương thương ta chết oan không báo thù được bởi vì kẻ thù dương thọ chưa dứt nên tại hạ phải chấp nhận là hồn oan du quỷ.
- Kẻ thù ngươi là ai?
- Chúc Thiên Thu, cái tên nhân diện thú tâm.
Chung Thập Đầu giận nói:
- Súc sinh, Chúc đại hiệp là người hiệp nghĩa anh hùng tứ hải, nói có vu khống không đó?
- Quả là tên tứ hải hiệp nghĩa, Chung pháp sư ngươi biết sinh thời ta bị chết thế nào không? Bổn cô nương đã cắn lưỡi chết.
Chung Thập Đầu nói:
- Cắn lưỡi chết là chuyện của ngươi sao lại đổ thừa Chúc đại hiệp?
- Lúc đó Chúc lão tặc đã định cưỡng hiếp bản cô nương, bản cô nương thân cô yếu đuối, chỉ có thể cắn lưỡi tự tử để giữ sự trong trắng cho mình, bản cô nương không hận lão tặc này vậy hận ai?
Lời nàng vừa ra, Chúc Thiên Thu biến sắc. Nhưng ẩn mình nơi giả sơn Triệu Tố Chân tay ôm mặt sụt sùi không ra tiếng, rõ là rất đau lòng. Chung Thập Đầu nhíu mày:
- Bổn pháp sư không tin.
- Không tin là việc của ngươi, ta chỉ nhắc ngươi gục đầu ba thước có trời, Chúc Thiên Thu giấu được nhân gian thiên hạ nhưng không giấu được Âm phủ điều lệ, nên Âm phủ đã cho ta mười năm làm quỷ khỏi đi đầu thai.
Chung Thập Đầu hỏi:
- Ngươi nói ngươi đã du hoang mười năm, Diêm vương đã không cho ngươi báo thù, sao ngươi còn đến Cúc viên này quấy phá làm gì?
Nữ quỷ nói:
- Ta tuy không bắt được hồn hắn, nhưng cũng không muốn để hắn sống yên ắng.
- Từ lúc này bổn pháp sư không cho phép ngươi ở đây quấy phá nữa.
- Chung pháp sư chắc quyền lực không hơn Diêm vương đâu.
Chung Thập Đầu nói:
- Súc sinh, nếu ngươi không nghe ta sẽ trị ngươi trước.
Nữ quỷ cười:
- Chung pháp sư là người trong nghề, lại nói chuyện ngoài nghề, ngươi có tin là trị được ta chăng?
Chung Thập Đầu trầm ngâm suy nghĩ, nữ quỷ lại cười nói tiếp:
- Chung pháp sư đừng có khó dễ nữa, ta tuy là du hồn oan quỷ nhưng vẫn còn quả tim, ngươi nhận tiền là để giúp người tiêu tai, ta thông cảm tình cảnh của ngươi, nếu ngươi có thể tạm thời bỏ đi lập trường pháp sư cùng với ta bình đẳng đàm đạo, chắc sẽ có biện pháp tốt hơn.
- Súc sinh đừng quá trớn.
Nữ quỷ cười:
- Ta chỉ là thiện ý kiến nghị, có thể nói là hoàn toàn vì ngươi, nếu ngươi không đồng ý ta không miễn cưỡng.
Chung Thập Đầu nói:
- Bổn pháp sư có ý giúp ngươi hóa giải mối oan này, ngươi đồng ý không?
- Hóa giải, ngươi tưởng ngươi mạnh hơn Diêm vương à?
Chung Thập Đầu nói:
- Thôi thì vậy như khi nãy ngươi nói, ta đứng ở lập trường bình đẳng thương lượng.
Nữ quỷ nói:
- Chuyện này nói vậy còn nghe được nhưng pháp sư định thương lượng thế nào?
Chung Thập Đầu nói:
- Nếu đã là bình đẳng thì đừng gọi pháp sư nữa, ta muốn nàng trong nửa năm đừng quấy rầy Cúc viên nữa được không?
- Phải xem điều kiện ngươi đề ra thế nào.
Chung Thập Đầu nói:
- Điều kiện phải do nàng đề nghị, và sau đó do ta chuyển Chúc đại hiệp bàn bạc.
Nữ quỷ nói:
- Được, nhưng ta cho ngươi biết trước là điều kiện của ta không được trả giá.
- Được, nàng cứ nói đi.
Nữ quỷ trầm tư một lúc nói:
- Thứ nhất đề nghị bảy lần bảy bốn mươi chín ngày siêu độ vong hồn, phải do Thiếu Lâm, Võ Đang lưỡng phái đến chủ trì.
Chung Thập Đầu suy nghĩ:
- Với thể diện của Chúc đại hiệp, muốn phái Võ Đang, Thiếu Lâm lưỡng phái chủ trì pháp sự không khó, điều này ta chấp nhận...
- Còn nữa, Chúc lão tặc và con phải mặc áo tang làm bổn phận con hiếu.
Chung Thập Đầu thay đổi sắc mặt:
- Vậy là ngươi quá trớn rồi.
- Lấy hiếu tử để đổi lấy tính mạng ta nghĩ điều đó có thể làm dễ dàng, nhưng ta cũng không miễn cưỡng ai.
Chung Thập Đầu nói:
- Việc này ta sẽ cố gắng cùng Chúc đại hiệp bàn, bây giờ hãy nói điều kiện thứ hai đi.
Nữ quỷ nói:
- Điều kiện thứ hai xem ra dễ nhưng khó thực hiện hơn điều kiện thứ nhất.
Chung Thập Đầu nói:
- Thế gian không có mối rối nào không tháo được, ngươi có thể nói xem.
Nữ quỷ đột nhiên nói:
- Chúc lão tặc đã ám trung nhốt hai người, hắn phải thả hai người này ra liền.
Chung Thập Đầu hỏi:
- Hai người này là người thế nào?
- Hai người này là người có tên tuổi trong võ lâm.
- Có thể cho biết tên được không?
- Chuyện này phiền không nói được.
- Hai người kia với nàng có quan hệ gì?
- Không thể nói được.
- Chúc đại hiệp sao lại nhốt họ?
- Dĩ nhiên là muốn độc bá võ lâm.
- Nhốt ở đâu?
Nữ Quỷ nhăn mặt:
- Nếu ta biết bị nhốt ở đâu thì là dễ rồi.
Chung Thập Đầu nhíu mày:
- Ngươi không nói ra tên họ và không biết chỗ bị nhốt lại không nói ra quan hệ, chuyện này sẽ khó giải quyết, vả lại làm cho mọi người cũng khó tin.
- Ta không cần ai tin, chỉ cần Chúc lão tặc hiểu ra là được rồi.
Chung Thập Đầu liếc nhìn vẻ mặt vô thần của Chúc Thiên Thu, nhẹ nhàng than:
- Chỉ cần Chúc đại hiệp làm được hai điều kiện trên là kể như được hóa giải phải không?
Nữ quỷ nói:
- Đúng vậy.
Chung Thập Đầu nói:
- Vậy nàng tạm thời rời đây ba ngày, cũng vào giờ này ta sẽ đến đây trả lời nàng.
- Sao phải chờ ba ngày?
Chung Thập Đầu nói:
- Yêu cầu của cô quá ngặt nghèo, ta phải có thời gian để thuyết phục Chúc đại hiệp.
- Được, ta chấp nhận.
Chung Thập Đầu nói:
- Trong ba ngày này không cho phép ngươi quấy phá.
- Được, nhưng Chung pháp sư phải tọa trấn ở đây mới được.
- Được, vậy xin mời.
Nữ quỷ cùng với một luồng hơi lạnh rời khỏi đó.
Chung Thập Đầu liếc nhìn sang phía núi giả nơi có Triệu Tố Chân, bước xuống pháp đàn, đồng thời bước tới gác lầu nơi Chúc Thiên Thu và Thư Chính Văn đang ngồi. Chúc Thiên Thu liền nói:
- Chung tiên sinh, quá cực khổ, xin ngồi.
- Chúc đại hiệp, tại hạ thật xấu hổ, khi nãy những việc bàn với nữ quỷ chắc Chúc đại nhân đã nghe hết.
Chúc Thiên Thu im lặng, Chung Thập Đầu nói tiếp:
- Vậy thì điều kiện của nữ quỷ Chúc đại hiệp có ý sao?
Chúc Thiên Thu nói:
- Điều một miễn bàn đến, nhưng Chung tiên sinh có tin là ta đang nhốt người không?
- Tại hạ chắc không tin và khi nãy tại hạ cũng đã phản đối, nhưng rõ ràng nữ quỷ nắm chắc.
Chúc Thiên Thu hỏi:
- Vậy Chung tiên sinh tin lời nữ quỷ nói à?
Chung Thập Đầu nói:
- Chúc đại hiệp, việc này làm Chung Thập Đầu này khó xử, dựa theo tường trình, tư cách Chúc đại hiệp ai cũng tin được, nhưng nữ quỷ đó có điệp văn của Diêm vương làm bằng, lời của nàng cũng không thể không tin...
- Chung tiên sinh sao lại chỉ nghe một phía bên nữ quỷ.
- Tại hạ chỉ dựa vào luận việc.
Chúc Thiên Thu nét giận:
- Lời không hợp có lẽ chúng ta không...
Chung Thập Đầu cười:
- Không còn gì để nói chắc. Thư đại hiệp ta rất lấy làm tiếc, sứ mạng chưa thành, thù lao cũng đành bỏ, xin cáo từ.
Và hướng về Chúc Thiên Thu và Thư Chính Văn chắp tay cáo từ. Thư Chính Văn liền nói với theo:
- Chung tiên sinh, xin chờ một chút.
Chung Thập Đầu dừng lại hỏi:
- Thư tiên sinh chắc có dặn gì?
- Dặn chắc không dám, nhưng khi nãy Chung tiên sinh hứa ở lại tọa trấn ba ngày...
- Thư đại hiệp, đây là lần thất bại đầu tiên, thật là xấu hổ nên tại hạ cũng không còn mặt mũi gì ở đây nữa, vả lại cũng không cần thiết.
Thư Chính Văn nói:
- Bổn viên đang lúc rối rắm, lòng trí nặng nề chẳng khác gì Chung tiên sinh, vì vậy có gì phật ý Chung tiên sinh xin hãy hàm lượng hải hà tha thứ cho.
Chung Thập Đầu nói:
- Lời Chúc đại hiệp khi nãy khá rõ ràng, là không vừa ý với tại hạ, cho nên tại hạ không dám phiền nữa.
Thư Chính Văn nói:
- Lão nay khẩn khoản xin tiên sinh ở lại.
- Thư tiên sinh, Chung Thập Đầu này chỉ là người điều giải, bây giờ giữa người và quỷ mỗi người một ý ai cũng theo cực đoan của mình nên tại hạ không cần phải ở lại ba ngày, có ích gì.
Thư Chính Văn khách sáo nói:
- Chung tiên sinh, chuyện không thể nói vậy được, tại hạ nghĩ biện pháp mình có thể tìm ra.
Chung Thập Đầu nói:
- Được, tại hạ đồng ý ở lại ba ngày, nhưng tiền thù lao đuổi quỷ tại hạ không lấy, mà chỉ lấy chi phí trong ba ngày thôi.
- Dĩ nhiên là vậy.
Thư Chính Văn nói đồng thời Chúc Thiên Thu nói:
- Thôi thì thù lao đuổi quỷ chuyển sang thù lao ba ngày này được không?
Chung Thập Đầu nói:
- Dĩ nhiên là được nhưng tại hạ cảm thấy Chúc đại hiệp quá ưu đãi.
Chúc Thiên Thu nói:
- Lão không màng tiền bạc, chỉ cần Chung tiên sinh hạ cố, lão lấy làm vinh hạnh lắm rồi, thôi chúng ta đã bàn cả buổi rồi cũng hơi mệt, phiền Thư huynh cùng Chung tiên sinh về lữ quán trong nhà nghỉ ngơi.
Ở nhà khách của Thiên hạ đệ nhất gia, Chung Thập Đầu trải qua một đêm nghỉ ngơi thoải mái, tuy là nghỉ nhưng chỉ nghỉ được mình mẩy chứ đầu óc vẫn phải làm việc, cho đến khi trời sắp sáng, Chung Thập Đầu mới chợp được mắt.
Sáng hôm sau Chung Thập Đầu ăn một bữa sáng thịnh soạn do chủ đãi, ăn xong chàng miễn cưỡng dùng truyền âm nói:
- Chào cô nương buổi sáng tốt lành.
Từ phía ngoài cửa vang ra giọng nữ quỷ:
- Chung Thập Đầu, công lực của ngươi quả tự hào được.
Chung Thập Đầu nói:
- Quá khen, mời cô nương ngồi.
Nữ quỷ nói:
- Không cần đâu ta phải đi liền đây. Chung Thập Đầu, ta chưa xuất âm hàn khí, sao ngươi biết ta đến rồi?
- Cô nương khi nãy nói là dựa vào công lực quả tự hào...
- Nói đúng đề đi, lão tặc định giam lỏng ngươi đó, ngươi phải thừa lúc hắn chưa hành động mà mau rời khỏi đây.
- Cô nương, tin này ở đâu ra.
- Ngươi quên ta là quỷ à, quỷ cái gì cũng biết.
Chung Thập Đầu cười:
- Quỷ cũng nói chuyện với người vào ban ngày.
- Ta là quỷ đặc biệt, dĩ nhiên là khác, a... sao chưa chịu đi.
- Cô nương, cảm ơn mỹ ý của cô, ta sẽ trân trọng lấy mình.
Nữ quỷ cười:
- Ngươi cảm thấy là người kế thừa của Đinh Tứ tiên sinh nên không ai nhốt ngươi chắc?
Chung Thập Đầu cười mỉm:
- Không dám, nhưng với sức của Chúc Thiên Thu, ha ha... không làm gì được ta đâu.
- Ngươi quá tự phụ, ngươi biết ngôi nhà này là dùng sắt thép luyện cất lên, bên ngoài tô thêm vôi.
- Ta biết và ngôi nhà này dùng máy móc thao tác.
- Vậy thì ta đi đây, không cần phải lo lắng cho ngươi nữa.
- Khoan, tối qua cô nương bảo có hai người bị nhốt có liên quan gì đến cô nương, tên là gì vậy?
- Không tiện nói.
- Cô nương xin tin ở tinh thần hợp tác, hãy cùng ta hoàn thành nhiệm vụ cho tốt...
- Không được rồi, có người đến, cáo biệt.